Trong mơ hồ Lâm lam cảm giác có người đang gọi mình, đưa tay dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng từ từ mở mắt ra, thấy Tô Ngọ Dương trước mắt từ từ rõ ràng. "Chúng ta đến nơi rồi, Tiểu Lam." Tô Ngọ Dương thấy Lâm Lam mở nửa con mắt ra, biết cô đã tỉnh, chầm chậm đỡ cô ngồi dậy trên giường, dịu dàng nói. Nghe được giọng nói của Tô Ngọ Dương, người Lâm Lam run rẩy một hồi, trong nháy mắt đầu óc cũng đã tỉnh táo lại, với cô mà nói chuyện lúc gần tối giống như một giấc mơ, nhưng sau khi tỉnh mộng lại càng thêm chân thật. Nghĩ tới những chuyện này, đầu liền đau. Ngồi trên giường, Lâm Lam đưa tay ấn nhẹ hai bên huyệt thái dương để giảm bớt cơn nhức đầu, cau mày, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng với Tô Ngọ Dương. Tô Ngọ Dương thấy trên mặt Lâm Lam lộ ra vẻ đau đớn, rót một ly nước đưa tới trước mặt cô nói: "Uống miếng nước đi? Mới vừa tỉnh ngủ, khá mệt đó." Lâm Lam dừng động tác trong tay lại nhận lấy ly nước trong tay Tô Ngọ Dương, chân mày hơi dãn ra, uống một hớp nước rồi nói một tiếng "Cảm ơn" với Tô Ngọ Dương. Tô Ngọ Dương nghe xong, không dễ nhận ra mà nhíu mày một cái, giữa bọn họ lại xa cách như vậy. "Hành lý của anh đâu?" Vừa ngồi xuống Lâm Lam phát hiện ngoài hành lý của cô ra thì không có hành lý dư thừa nào khác, hỏi. "Vẫn còn ở trong buồng xe, Tiểu Lam, em ở đây chờ anh một lát, anh đi lấy hành lý tới đây." Tô Ngọ Dương nói. "Ừ." Lâm Lam lại bắt đầu không ngừng xoa nhẹ huyệt thái dương, đầu vẫn còn đau. "Tiểu Lam, em khó chịu sao?" Thấy Lâm Lam ngồi tựa lưng vào ghế, cau mày, không ngừng xoa huyệt thái dương, Tô Ngọ Dương quan tâm hỏi. "Không sao, mới vừa tỉnh ngủ, hơi choáng đầu mà thôi. Anh đi lấy hành lý trước đi." Lúc nói chuyện Lâm Lam vẫn không dừng động tác trong tay lại. Trong lòng Tô Ngọ Dương lo lắng, lại quan tâm nói: "Tiểu Lam, anh đi lấy hành lý rồi lập tức trở lại, có chuyện gì thì em đừng vội, chờ anh trở lại rồi nói." Nói xong vội vàng đi ra khỏi buồng xe. "Buổi tối lúc cô ngủ anh ta vẫn luôn ngồi bên cạnh cô, cô đang ngủ thì phát ra giọng nói lo lắng, anh ta liền mím chặt môi, mày cô nhíu chặt, anh ta cũng liền theo cô nhíu chặt mày." Nữ sinh giường đối diện đang sắp xếp lại quần áo của mình, không chút để ý nói. Động tác trong tay Lâm Lam dừng lại, nhưng không nói lời nào. Tô Ngọ Dương có đối xử với cô tốt hơn nữa, bọn họ cũng không trở về như trước đây được nữa. "Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, nắm thật chặt nha!" Nữ sinh nói xong cười xảo quyệt với Lâm Lam một tiếng rồi xách hành lý đi ra cửa, để lại một mình Lâm Lam ngồi trên giường chìm vào suy nghĩ. Hoạn nạn thấy chân tình, làm sao cô lại không biết Tô Ngọ Dương đối xử với cô rất tốt, nhưng hai năm trước mất trí nhớ để bọn họ mất đi quá nhiều, rất nhiều chuyện cũng thay đổi, cũng không chỉ là một câu đơn giản: "Chúng ta sống cùng nhau như trước đây có được không?". Bây giờ giữa bọn họ thật sự phải lo lắng quá nhiều chuyện, mà chuyện quan nhất với cô bây giờ chính là đứa con trong bụng cô. "Tiểu Lam, bây giờ cảm giác thế nào? Khá hơn chút nào không?" Tô Ngọ Dương cầm hành lý đứng ngay cửa buồng xe, quan tâm hỏi. "Ừ, không sao, chúng ta đi thôi." Lấy lại tinh thần, Lâm Lam xách hành lý của mình lên, nói. Tô Ngọ Dương tiến lên vài bước, lấy hành lý trong tay Lâm Lam, yên tâm cười nói với cô: "Đi thôi." Tô Ngọ Dương, Lâm Lam cứ một trước một sau ra khỏi buồng xe, mới vừa đi mấy bước thì nhìn thấy Hứa Mặc cũng đang xách hành lý đi về phía bọn họ. Ba người gặp nhau, đều cười chào nhau, Hứa Mặc lấy một hộp kẹo trái cây từ trong túi đồ thật to của mình ra, đưa tới trước mặt Lâm Lam. "Trên đường ăn. Nhớ, tâm tình không tốt, lúc đau khổ thì ăn mấy viên. Ăn hết rồi, chờ tới lúc tôi trở về sẽ mua cho cô!" Nói đến đây Hứa Mặc cười cười. "Ừ, cảm ơn. Anh cũng thế nha." Lâm Lam nhận lấy hộp kẹo trong tay Hứa Mặc, trên mặt cố gắng kéo ra nụ cười. Nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt Lâm Lam, chuyện của cô anh đều biết, cười thật to nhìn cô, vỗ vỗ vai của cô nói: "Yên tâm, tất cả đều sẽ khá hơn." Sau đó nhìn sang Tô Ngọ Dương nói: "Lâm Lam giao cho anh." Nói xong liền xoay người rời đi. Lâm Lam cầm hộp kẹo bỏ vào trong túi xách, nói với Tô Ngọ Dương: "Chúng ta cũng đi thôi." Lúc đi nhanh tới cửa thì rốt cuộc xe cũng vào trạm, trong giây phút xe mới vừa dừng lại, một dòng xung lượng khiến Lâm Lam thiếu chút nữa đứng không vững, mặc dù đã dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy tay vịn bên cạnh, nhưng cơ thể lại vẫn theo quán tính đụng nhẹ vào lưng của Tô Ngọ Dương ở đằng trước. Tô Ngọ Dương quay đầu lại nhìn Lâm Lam, quan tâm nói: "Có thể đứng vững không? Lát nữa lúc xuống xe liền kéo tay của anh. Nhiều người, anh sợ bị chen lấn rồi phân tán ra." Lâm Lam im lặng cúi đầu gật đầu một cái, đi lên trước mấy bước kéo tay của Tô Ngọ Dương. Sau khi xuống xe lửa, Lâm Lam và Tô Ngọ Dương liền bắt xe đi thẳng về phía sân bay nhưng hai mươi mấy phút sau xe dừng trước cửa một khách sạn. "Tiểu Lam, bây giờ chưa có chuyến bay, hai người Bạch Nham chờ chúng ta ở khách sạn." Tô Ngọ Dương trả tiền, xách hành lý lên, nói. "Ừ." Lâm Lam nhẹ nhàng nói, tay lại không tự giác nắm thật chặt, hơn một tháng không thấy Bạch Nham, cho rằng cả đời cũng sẽ không gặp lại, không nghĩ tới vẫn lại gặp mặt nhau. Hình như là đã nhận ra Lâm Lam khẩn trương, Tô Ngọ Dương đặt hành lý trong tay xuống, từ phía sau lưng khoác nhẹ lên vai Lâm Lam nói: "Yên tâm, tất cả đều đã qua. Có muốn ăn một vài viên kẹo trái cây không?" Lâm Lam lắc đầu một cái nói: "Đi thôi, cả đêm qua anh không nghỉ ngơi, lát nữa anh đi ngủ một chút đi." Nói xong hai người một trước một sau đi vào. Lâm Lam mới đi sau lưng Tô Ngọ Dương được vài bước, nhận ra đầu đau hơn vừa rồi mấy phần, lảo đảo một cái, nhẹ nhàng "A" một tiếng, thiếu chút nữa đã ngã xuống. Tô Ngọ Dương nghe thấy tiếng động sau lưng lo lắng xoay người lại, thấy Lâm Lam cau mày, sắc mặt tái nhợt rất khó coi, vội vàng đi tới đỡ Lâm Lam quan tâm nói: "Để anh đỡ em." Lúc này Lâm Lam chỉ cảm thấy hai bên huyệt thái dương giống như có kim đang đâm vào từng phát từng phát một, tầm mắt cũng bắt đầu hơi mờ mờ, cảm thấy sự vật chung quanh đã trở nên có chút không thật. Đành chịu, chỉ có thể đưa tay kéo Tô Ngọ Dương, từ từ đi về phía cửa khách sạn. "Tiểu Lam, đến rồi." Tô Ngọ Dương gõ cửa, nói với Lâm Lam đã có chút suy yếu đang dựa vào mình. Lâm Lam chỉ biết mình mơ mơ màng màng đi theo Tô Ngọ Dương, đầu từng cơn từng cơn lại càng đau hơn vừa rồi, cảnh vật chung quanh cũng càng ngày càng mờ. Nghe thấy giọng nói của Tô Ngọ Dương vang lên bên tai mình, nhưng làm sao cũng không nghe không rõ lắm anh đang nói gì. Cửa mở ra, Bạch Nham đứng ngay cửa thấy bóng dáng Lâm Lam và Tô Ngọ Dương giờ phút này đang dựa vào nhau trong mắt thoáng qua một hồi mất mác. "Tiểu Lam, Ngọ Dương." "Bạch Nham, Tiểu Lam hơi khó chịu, cậu đỡ cô ấy vào trước đi." Mặc dù Tô Ngọ Dương không muốn để Lâm Lam và Bạch Nham lại có tiếp xúc, nhưng hiện giờ trên tay anh đều là hành lý, ngoài trừ để Bạch Nham giúp một tay thì anh không có lựa chọn nào khác. Bạch Nham mở cửa rộng ra hết, mấy bước đi ra ngoài cửa ôm Lâm Lam từ trên người Tô Ngọ Dương vào lòng mình, lo lắng nhẹ giọng nói: "Tiểu Lam, cảm thấy sao rồi?" Lâm Lam chỉ cảm thấy trong lúc mơ mơ màng màng có người đang nói chuyện với Tô Ngọ Dương, sau đó cũng cảm giác được có người ôm mình rồi nói nhỏ bên tai liền ngẩng đầu lên nhìn, rốt cuộc khuôn mặt đó cũng rõ ràng ngay trước mắt. Thấy Bạch Nham lo lắng nhìn mình, trong nháy mắt đầu óc Lâm Lam tỉnh táo lại, giật mình, trong nháy mắt cơn đau đầu đều dừng lại. Đưa tay đẩy Bạch Nham nhưng lại cảm thấy Bạch Nham ôm chặt hơn. "Người em khó chịu, anh đỡ em thì tốt hơn." Cảm thấy Lâm Lam kháng cự, Bạch Nham nhẹ giọng nói, giọng nói vẫn dịu dàng giống như trước kia. Lâm Lam muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại cảm thấy đau đầu khiến mình muốn nói chuyện cũng khó khăn, suy nghĩ một chút, hình như cô cũng không biết nên nói gì, liền bỏ qua, chỉ gắng gượng lên tinh thần, cố hết sức để mình đứng vững, không muốn quá dựa vào Bạch Nham. "Ngọ Dương, mấy ngày nay có khỏe không?" Lý Tử Nhiễm nhìn sắc mặt hốc hác của Tô Ngọ Dương đang xách hành lý vào cửa, nửa thật lòng nửa diễn trò hỏi. Giọng nói của Lý Tử Nhiễm vừa vang lên, hai người trong phòng không tự chủ được cứng đờ người, mặc dù Tô Ngọ Dương biết Lý Tử Nhiễm cũng tới đây, nhưng gặp mặt lần này, đối mặt với những lời quan tâm hỏi han vẫn không thể vô tình coi như không có cô, nói thế nào thì hai năm qua cũng là Lý Tử Nhiễm luôn luôn bên cạnh thật lòng quan tâm chăm sóc anh, mặc dù rất nhiều chuyện có thể là giả, nhưng tình cảm cô dành cho anh là thật. Mà Lâm Lam nhớ tới lúc mới vừa gặp Tô Ngọ Dương đã từng gặp qua Lý Tử Nhiễm, sau đó cũng không nghĩ tới cô ta, chỉ cân nhắc chuyện của cô ta và Tô Ngọ Dương, lúc đó Bạch Nham có rất nhiều vướng mắc, hiện tại nhìn thấy Lý Tử Nhiễm thì lại càng thêm quyết tâm, cô ta và Tô Ngọ Dương tuyệt đối không thể nữa rồi. "Tôi rất khỏe, cảm ơn cô Lý đã quan tâm." Mặc dù trong lòng nghĩ không nên quá lạnh lùng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại khác đi. Lý Tử Nhiễm nghe xong, dường như ở trong dự liệu, cong miệng cười nhìn Tô Ngọ Dương: "Ngọ Dương, giữa chúng ta nhất định phải lạnh nhạt xa lạ như vậy sao?" Một câu nói này của Lý Tử Nhiễm đâm thẳng vào lòng của Tô Ngọ Dương, mấy ngày nay những lời này vẫn mắc kẹt trong cổ họng của anh, muốn nói với Lâm Lam nhưng làm sao cũng không nói ra được, làm sao anh cũng không muốn thừa nhận, có một ngày giữa mình và Lâm Lam cũng sẽ lạnh nhạt xa lạ như vậy, có một ngày Lâm Lam cũng sẽ vì một chuyện nhỏ mà mở miệng nói với anh tiếng "Cảm ơn". "Anh rất khỏe, em có khỏe không?" Nghĩ vậy trong lòng Tô Ngọ Dương cũng mềm xuống, lúc này Lý Tử Nhiễm ở trước mặt anh giống như là anh ở trước mặt Lâm Lam vậy, làm sao anh có thể không dậy nổi cảm xúc chứ. "Bạch Nham, em choáng váng, em muốn đi rửa mặt, anh đi cùng em chứ?" Nghe hai người nói chuyện Lâm Lam chỉ cảm thấy đầu lại càng đau hơn, ngay cả đứng cũng mất khá nhiều sức của cô. Bạch Nham hiểu rõ nói: "Được." Sau đó đi cùng Lâm Lam vào toilet. "Em không khỏe, anh cũng đã tới đây sao em có thể tốt chứ?" Sau khi Bạch Nham và Lâm Lam đi rồi, Lý Tử Nhiễm đi thẳng tới trước mặt Tô Ngọ Dương, dùng vẻ mặt "Anh cho rằng sau khi anh đi rồi em cũng sẽ tốt sao" nhìn Tô Ngọ Dương. Tô Ngọ Dương nhìn Lý Tử Nhiễm một cái, cúi đầu loay hoay hành lý trong tay, "Sẽ khá hơn, giống như trước đây thôi, không phải anh cũng không ở bên cạnh em, không phải em cũng có thể sống tốt sao?" "Ha ha ——" Lý Tử Nhiễm không cho là đúng, cười khổ, "Còn có thể giống sao? Ngọ Dương, anh hỏi thử lòng mình một chút còn có thể giống sao? Trước kia anh chưa từng đi vào cuộc sống của em, nhưng hai năm qua, lúc nào anh cũng ở bên cạnh em, anh cảm thấy còn có thể giống như trước kia sao?" Trong lòng Tô Ngọ Dương vốn có cảm xúc cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau với Lý Tử Nhiễm, lúc này vừa nghe Lý Tử Nhiễm nói xong, cảm xúc gì cũng mất, trong lòng lại càng bốc lên một cơn bực tức: "Vậy cô nói đi, hai năm trước cô và mẹ đối xử với tôi và Tiểu Lam như vậy có từng nghĩ tới những chuyện này không? Tôi và Tiểu Lam cũng không phải là hai năm ngắn ngủn, lại càng không phải là tình cảm giữa cô và tôi hai năm qua có thể so sánh được, các người chia rẽ chúng tôi, vậy cô có từng nghĩ tới cảm nhận của Tiểu Lam chưa, nghĩ tới cảm nhận của tôi khi có một ngày tôi sẽ nhớ lại tất cả chưa?" Lý Tử Nhiễm mới vừa rồi vẫn là dáng vẻ "Anh xứng với em", bộ dáng hợp lý hợp tình thì lúc này cũng chỉ có thể cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm Tô Ngọ Dương, không nói được ra một câu. "Cô mang Bạch Nham tới đúng không? Cô cũng không cần lại làm chuyện gì mờ ám nữa, cho dù lựa chọn cuối cùng của Tiểu Lam là Bạch Nham, tôi và cô cũng không thể nào. Tôi sẽ không tha thứ cho cô và mẹ, những chuyện hai người đã làm với tôi và Tiểu Lam." Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm cùng xuất hiện, sao Tô Ngọ Dương có thể không nghĩ tới những chuyện này chứ? Chỉ là trong lòng anh sớm đã có dự định, coi như Lâm Lam không chọn anh thì anh cũng sẽ cười chúc phúc cho Lâm Lam, nhưng anh tuyệt đối sẽ không quay lại với Lý Tử Nhiễm, anh không thể tha thứ cho mọi chuyện mà Lý Tử Nhiễm đã làm, cũng không thể quên được. Lý Tử Nhiễm cắn chặt răng nhìn Tô Ngọ Dương, cho đến khi cô ta có thể cảm thấy hàm răng âm ỷ đau đớn, cô ta mới nắm chặt quả đấm xoay người ngồi xuống, nhưng vẫn không cam lòng nhìn Tô Ngọ Dương. Bạch Nham vắt khô khăn nóng nhưng không đưa cho Lâm Lam, mà tự mình cầm khăn từng lần từng lần lau nhẹ mặt Lâm Lam, ánh mắt quan tâm. Lâm Lam cứ đứng như vậy đầu óc hoàn toàn mất đi suy nghĩ, cảnh này sao lại quen thuộc như vậy, mấy tháng trước, với bọn họ mà nói cảnh này rất bình thường. Khi đó Bạch Nham cũng dịu dàng chăm sóc như vậy khiến cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, để cô cho rằng bọn họ có thể vẫn bình thường đến già như thế. "Bạch Nham, để em tự mình làm." Lâm Lam lấy lại tinh thần, cầm khăn mặt trong tay Bạch Nham, nói. Bạch Nham nhìn Lâm Lam, mặc dù muốn nói gì đó, nhưng vẫn lựa chọn lẳng lặng đứng đó nhìn Lâm Lam, đợi cô. "Ông nội. . . thế nào rồi?" Rửa mặt xòng Lâm Lam cảm thấy cả người cũng tỉnh táo lại một chút, cúi đầu vừa chà khăn mặt vừa run run hỏi. "Lúc bà nội gọi điện tới thì đã nói không sao, Tiểu Lam, đừng lo lắng, rồi cũng sẽ tốt thôi. Ông nội tốt như vậy, sẽ không đi như thế đâu." Nói xong thì lại nhận ra Lâm Lam đang đưa lưng về phía mình, bả vai một lần lại một lần co rút, vội vàng nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Lam từ phía sau lưng. "Tiểu Lam, đừng lo lắng, có anh ở đây, anh sẽ cùng với em." "Ông nội sẽ không chết, sẽ không đi như thế đâu." Lâm Lam lau nước mắt, nói. Nghe Lâm Lam vừa nói như thế, Bạch Nham mới biết câu nói "Sẽ không đi như thế đâu" của mình tác động đến Lâm Lam. "Ừ, sẽ không."