Hạnh phúc nhất là khi có anh
Chương 39
\- Ồ có chuyện gì mà đông vui thế?
Lại cái giọng nói khàn khàn khó nghe đó vang lên, Vân Y đang nhìn chăm chăm vào Thiên Hàn thì chợt nghe giọng nói đó liền quay lại nhìn. Lại là cha Triệu con Âu lúc nãy, sau đi đâu cũng gặp không biết.
Thấy Triệu Triết Lập đi đến, Mạch tổng niềm nở.
\- À chào Triệu tổng!
Triệu Triết Lập đi đến cùng Âu Tư Nhã, cười hỏi.
\- Chào Mạch tổng! Ở đây có chuyện gì đông vui thế?
Mạch Quãng cười nhẹ rồi cũng nói.
\- À dạ... Chuyện là vầy... Tôi thì chỉ có một đưa con gái này, nó lại thích Bạch tổng đây nên tôi cũng định...
\- À, ra là ngài định tác hợp cho cả hai đúng không?
Mạch Quãng gật đầu cười lớn.
\- Đúng đúng rồi! Mà Bạch tổng cũng đồng ý rồi đấy!
Âu Tư Nhã vừa nghe vậy liền nhếch môi cười khinh rồi nói.
\- Ồ, chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng nói Triệu Vân Y là nữ nhân của riêng mình hay sao? Sao bây giờ lại... Ây, chị Vân Y à, lại bị đá hả?
Vân Y nhìn Âu Tư Nhã cười nhẹ nhàng rồi nói.
\- Bị đá? Có sao? Tôi có là gì của Bạch tổng đây đâu mà đá? Cô lạ nhỉ?
Âu Tư Nhã nhìn coi bằng ánh mắt cay độc, cười khinh thường.
\- Không là gì? Không là gì mà Bạch tổng lại nói chị là nữ nhân của mình à?
Cô đưa mắt nhìn hắn, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình, cô nỡ nụ cười nhạt nhìn hắn rồi quay sang nói.
\- Chắc... Bạch tổng...Nói nhầm rồi!
Bỗng dưng cô vừa nói câu đó mà tim khẽ thắt lại, không hiểu thế nào? Khi hắn gọi cô là nữ nhân của hắn, cô rất vui, nhưng khi cô vừa nghe thấy câu nói có vẻ đồng ý với Mạch Quãng việc kết duyên với Mạch Thinh Thinh thì tim cô lại nhói lên, khó chịu kì lạ, ánh mắt luôn nhìn hắn không rời. Cô khẽ cười với lòng mình, có lẽ cô yêu hắn... Nhưng... Không thể bên nhau rồi.
Tim cô như đang bên bờ vực tuyệt vọng thì câu nói của hắn vang lên khiến cô lại nhìn hắn với ánh mắt khó chịu. Nếu hắn không yêu cô, chỉ xem cô là một người ở nhờ thì không cần phải tốt với cô như vậy, cô sẽ động lòng mất, nhưng muộn rồi, cô thật sự đã động lòng với hắn, cô thật sự đã yêu hắn mất rồi. Nó đến nhanh quá cô cũng chẳng kịp đỡ nổi.
\- Không nhầm!
Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, nhưng trong ánh mắt đó có chút ôn nhu dịu dàng.
Triệu Triết Lập nghe vậy liền nói.
\- Không nhầm là không nhầm thế nào? Bạch tổng, ngài vừa đồng ý với ý kiến của Mạch tổng cơ mà?
Mạch Thinh Thinh từ nãy đến giờ vẫn vui vẻ nhưng cho đến khi nghe Âu Tư Nhã nói hắn nói cô là nữ nhân của hắn thì cô ta không còn vui nữa, ánh mắt lo lắng nhìn hắn. Mạch Quãng quay sang nhìn hắn rồi nói.
\- Bạch... Bạch tổng... Ngài nói gì vậy? Vừa rồi ngài đồng ý với tôi cơ mà?
Thiên Hàn cười khẩy, đôi chân hắn di chuyển đến gần chỗ Vân Y đang đứng rồi nói.
\- Tôi đồng ý với ngài? Có sao?
\- Ngài... Vừa rồi ngài nói... Đề nghị của tôi không tồi cơ mà?
\- Phải đề nghị của Mạch tổng đây không tồi... Nhưng... Tôi không đồng ý.
Mạch Thinh Thinh nhìn Thiên Hàn không rời, ánh mắt run run như muốn khóc.
\- Bạch... Bạch tổng... Tôi... Tôi có cái gì không vừa ý ngài... Tôi sẽ sửa mà... Ngài... Có thể...
Thiên Hàn nhìn cô tiểu thư họ Mạch kia rồi nói.
\- Không thể!
Câu nói của hắn khiến Mạch Thinh Thinh chết lặng nhưng ngược lại trong lòng Vân Y lại vui đến lạ kì, nhưng nó chỉ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Mạch Quãng nghe Thiên Hàn nói vậy liền hỏi lại.
\- Bạch tổng? Tại sao
Hắn cầm tay Vân Y giơ lên, môi mấp mấy nói.
\- Vì tôi đã có Triệu Vân Y đây rồi!
Vân Y ngước lên nhìn hắn, ánh mắt có chút gì đó vui vẻ nhưng bỗng chóc lại vụt tắt rồi cười nhạt. Nghe câu nói của hắn thì tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, Âu Tư Nhã quay sang nhìn cô với ánh mắt cay độc. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, tại sao chứ? Tại sao lúc nào con nhỏ Triệu Vân Y đó cũng được ưu ái, yêu thương, may mắn hơn mình, tại sao mình không được như nó, mình có gì không bằng nó? Thật không công bằng.
Thấy Âu Tu Nhã cứ lườm Vân Y mãi, Thiên Hàn liền lên tiếng nói.
\- Xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép về trước!
Nói rồi hắn kéo tay cô đi ra khỏi đó, Nhất Phàm, Tư Vũ và Lục Hạ thấy vậy cũng nhanh chóng đứng dậy tạm biệt rồi rời khỏi đó.
Tất cả gặp nhau bên ngoài, hẹn hôm sau đến bar rồi tạm biệt nhau về nhà. Trên đường về nhà Vân Y vẫn không nói tiếng nào, tâm trạng không mấy vui vẻ chỉ nhìn ra cửa miết, Thiên Hàn thấy vậy cũng không muốn làm phiền cô mà vẫn tập trung lái xe về nhà.
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
34 chương
75 chương
73 chương
10 chương
180 chương
50 chương
56 chương