Hạnh Phúc Nhân Đôi
Chương 12
Cố không gây ra tiếng động, Corey dời chỗ cây nến cổ trên bàn ăn. Từ đầu bàn, bên ngoài tầm ngắm mà cô đang làm, Spence nói, "đừng lo lắng về chuyện gây ra tiếng ồn. Làm chuyện mà em cần làm đi."
Anh đã đem những công việc giấy tờ của anh đến đây để họ có thể ở gần nhau trong khi cô làm việc. Corey sợ phải thừa nhận với bản thân là cô thích được ở cùng với anh đến mức nào và cảm giác tuyệt vời biết bao khi được anh theo đuổi cô sau ngần ấy năm. "Em không muốn làm cho anh bị phân tâm."
Một nụ cười lười biếng, kín đáo quét qua khuôn mặt đẹp trai của anh. "trong trường hợp đó, em sẽ phải thu xếp đồ đồ đạc và rời khỏi Newport."
Corey biết chính xác anh có ý gì, nhưng sự ngọt ngào của việc tán tỉnh anh, ngay cả khi ở thế chủ động, quá hấp dẫn đến nỗi không thể khước từ. "Hãy kiên nhẫn đi. Bọn em sẽ rời khỏi đây vào sáng chủ nhật, và ngôi nhà cũ xiêu vẹo đổ nát này sẽ lại thuộc về anh."
"Đó không phải là ý của anh, và em biết điều đó," anh điềm tĩnh nói, không chịu tham dự vào trò chơi của cô.
Chuyện đó làm cho cô ngạc nhiên. Đôi khi, cô chắc chắn là họ đang tận hưởng chuyện tán tỉnh lẽ ra đã phải làm từ lâu, nhưng khi cô điều chỉnh và cố chơi theo đúng luật, thì anh chấm dứt trò chơi và trở nên nghiêm túc với cô.
"Em có thể ở lại thêm vài ngày không ?"
Corey do dự, cố gắng để kháng cự lại sự cám dỗ. "Không, em không thể. Em có nhiều công việc phải hoàn thành trong sáu tháng tới."
Cô đợi, nửa hy vọng, nửa lo sợ, rằng anh sẽ thuyết phục cô ở lại lâu hơn và cô sẽ đồng ý. Anh đã không làm. Rõ ràng anh đã không nghiêm túc. Không chịu thừa nhận rằng điều đó làm cho cô đau đớn, Corey chú tâm sang chủ đề an toàn hơn và nhìn lướt qua những giấy tờ đang trải ra trước mặt anh. "Anh đang làm việc gì thế ?"
"Anh đang xem xét lại ưu điểm và nhược điểm của một vụ làm ăn; xem xét lại tất cả những giải pháp thay thế, cân bằng phần rủi ro ảnh hưởng đến lợi nhuận; xem qua phần phân tích. Một quy trình thông thường để đưa ra một quyết định."
"Nó không thông thường đối với em," Corey thừa nhận, khom người xuống và quan sát sự kết hợp khi sắp xếp hoa với những ngọn nến và đồ gốm Trung Quốc. "Nếu em phải xem xét hết những thứ đó, thì em sẽ không bao giờ có thể đưa ra bất kỳ một quyết định nào." Hài lòng, cô đi đến cái giá ba chân và chụp tấm ảnh, sau đó cô điều chỉnh góc chụp khác để bắt lấy tia nắng mặt trời đang nhảy múa trên những món đồ thủy tinh và bấm thêm hai tấm nữa.
Spence ngắm nhìn cô, thán phục kỹ năng kéo léo của cô một lát, sau đó chuyển sự chú ý đến những nét khác quyến rũ hơn của cô. Anh nghiên cứu đường cong của má cô, sự mềm mại quanh miệng cô, và nhìn ánh nắng nhảy múa trên tóc cô. Cô đã cột mái tóc dày gợn sóng thành kiểu đuôi gà với vài lọn tóc xõa ngay tai, và nó làm cô lại trông như mười tám tuổi. Cô đang mặc một cái quần soóc và áo thun ngắn tay, và anh thích thú ung dung vuốt ve bằng mắt đôi chân thon dài và cặp vú đầy đặn của cô trong khi anh tưởng tượng cô sẽ cảm thấy như thế nào trong vòng tay anh trên giường tối nay.
Cô đã có thể đốt cháy anh bằng một nụ hôn, và đêm nay anh có ý định thổi ngọn lửa đó lên và để cho nó cháy bùng không kiểm soát được cho đến khi nó thiêu rụi cả hai. Và sau đó anh sẽ nhen lại ngọn lửa đó. Anh sẽ làm tình với cô cho đến khi cô nài xin anh dừng lại, và sau đó anh sẽ làm cho cô cầu xin anh bắt đầu lại.
Họ là của nhau, bây giờ thì anh biết chắc chắn như anh biết Corey không muốn tin anh với trái tim của cô nữa. Anh có thể thuyết phục cô trao cho anh cơ thể cô tối nay, nhưng anh cần thêm thời gian để thuyết phục cô trao cho anh trái tim của cô, và cô đang cố gắng không cho anh thời gian. Anh đã biết sự kiên định lạ lùng của cô một khi cô đã quyết định chuyện gì ; cô đã kiên định trong sự sùng bái anh cách đây nhiều năm, và bây giờ cô cũng cố hết sức để giữ tình cảm của cô tránh xa anh. Lần đầu tiên trong đời, Spence cảm thấy bất lực và lo sợ, vì ngoài chuyện trói Corey lại, anh không thể nghĩ ra được cách gì để cô cho anh thêm thời gian để chứng tỏ bản thân.
"Đừng nhìn em," cô nói với nụ cười mỉm, mà không liếc nhìn về hướng của anh.
"Làm sao em biết là anh đang nhìn ?"
"Em có thể cảm giác được mắt của anh đang chiếu vào em."
Anh nghe giọng nói của cô hơi run rẩy, và anh mỉm cười, sau đó anh quay lại cuộc thảo luận mà họ đã có về chuyện ra quyết định. "Em thích dùng phương pháp gì để đưa ra quyết định của em ?"
Corey nhìn qua vai cô. "Nghiêm túc hả ?"
"Anh rất nghiêm túc," anh nói, giọng của anh nhấn mạnh đầy ý nghĩa.
Corey lờ đi. "Phần lớn, em làm theo bản năng và sự thôi thúc. Dường như ở nơi này em biết" - cô chạm vào trái tim cô - "quyết định nào là tốt nhất. Em học được điều đó theo kinh nghiệm."
"Đó là cách liều lĩnh để xử lý những việc quan trọng."
"Đó là cách duy nhất mà em có thể xử lý chúng. Sự thật là, nếu em sử dụng quá nhiều thời gian để cân đong giải pháp thay thế, cân nhắc nguy cơ với chiến thắng, em trở nên tê liệt với sự do dự, và cuối cùng em sẽ không thể đưa ra được quyết định nào. Phán quyết tốt nhất của em là khi em dựa vào sự thôi thúc và bản năng."
"Đó có lẽ là một phần tự nhiên trong bản tính của một nhà nghệ thuật."
Corey mỉm cười. "Có lẽ, nhưng cũng có thể là do gien. Mẹ của em cũng giống em ở điểm này. Nếu anh cho em hoặc mẹ quá nhiều thời gian để suy nghĩ, hoặc cung cấp quá nhiều khả năng để lựa chọn, em và mẹ sẽ không hành động gì. Một lần bà đã kể cho em nghe rằng nếu cha dượng của em đã không hối thúc bà kết hôn trước khi bà có thể sắp xếp lại những trở ngại và thuận lợi, nếu bà đã không bị ép buộc phải làm theo bản năng thay vì lôgic, thì bà đã không kết hôn với ông."
Trong đầu, Spence thu lại thông tin đang được tiết lộ về Corey để sau này có thể dùng đến.
"Đó có phải là lý do em vẫn chưa kết hôn - quá nhiều khả năng thất bại và quá nhiều thời gian để suy nghĩ về nó ?"
"Có thể," Corey né tránh, và nhanh chóng xoay cuộc thảo luận về anh. "Đã xảy ra chuyện gì với hôn nhân của anh vậy ?"
"Không có gì xảy ra với nó," anh nói bằng giọng chua chát, sau đó anh nhận ra rằng anh muốn cô hiểu. "Cha mẹ của Sheila đã chết một năm trước khi bà anh chết, và chẳng ai trong hai người có bất cứ một người thân nào khác. Khi anh và cô ấy nhận ra cả hai có chỉ có chung điểm đó và rất ít điểm chung khác, cả hai quyết định ly hôn trong khi vẫn còn có thể đối xử lịch sự với nhau."
Corey mở hộp đựng mấy ảnh của cô và cẩn thận đặt cái máy vào trong hộp, sau đó cô xoay lại và tựa người vào bàn ăn, trán của cô nhíu lại thành cái cau mày. "Spence ...nói đến hôn nhân, em muốn nói chuyện về Joy với anh. Em không biết là cô bé có tin chắc là cô đang làm chuyện đúng đắn. Cô bé có người nào để tâm sự không ? Ý em là, bạn, phù dâu, hôn phu của cô bé chẳng hạn ?"
Cô phần nào mong anh bỏ qua vấn đề ; thay vào đó anh ngửa đầu ra và khoanh tay lại đằng sau cổ anh như thể đề tài này làm cơ bắp của anh căng thẳng. "Mẹ của nó chọn bạn bè, phù dâu, và hôn phu cho nó," anh chua chát nói. "Joy không ngu ngốc, nó chỉ là chưa bao giờ được phép nghĩ cho mình. Angela đã quyết định cho nó rồi bắt nó phải chịu."
"Hôn phu của cô bé là người như thế nào?"
"Theo ý kiến của anh, cậu ta là một kẻ hai mươi năm tuổi rất sĩ diện đang kết hôn với Joy vì nó là một người dễ bảo và sẽ ủng hộ cái quan điểm thổi phồng bản thân của cậu ta. Anh cũng nghĩ cậu ta thích có sự kết nối qua hôn nhân với giới quý tộc Đức. Mặt khác, lần cuối cùng anh nhìn thấy hai người họ ở chung với nhau, Joy có vẻ rất thích cậu ta. "
"Anh sẽ nói chuyện với cô bé chứ ?" Corey hỏi khi cô quay trở lại và hoàn tất việc thu dọn thiết bị của cô.
"Ừ," anh nói, giọng nói của anh gần đến nỗi hơi thở của anh làm lay động tóc trên gáy cô, sau đó môi anh lướt qua da cô và Corey cảm thấy choáng váng đến mức báo động thậm chí chỉ với sự đụng chạm nhẹ nhàng đó. "Em không thấy phiền nếu có bữa ăn tối muộn chứ ? Mặc dù anh không quan tâm tới người nào trong đám người này, anh có trách nhiệm phải thực hiện nhiệm vụ của người chủ nhà tại buổi tiệc diễn tập tối nay."
Anh đề nghị cô đi xuống dưới lầu cùng anh trong buổi tiệc diễn tập, nhưng cô từ chối. Corey biết là điên rồ khi ăn bữa tối với anh trong phòng của cô, nhưng cô tự nói với mình cô sẽ giữ cho mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát, và thậm chí họ không ăn ở trên giường, họ sẽ ăn ở trên ban công - "bữa ăn tối muộn cũng tốt. Nó sẽ cho em có cơ hội để chợp mắt."
"Đó là một ý tưởng hay," anh nói, và nhấn mạnh làm Corey quay lại và cố nhìn vào mặt anh. Anh trông hoàn toàn vô tội.
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
27 chương
15 chương
21 chương
47 chương
10 chương
28 chương