Nói chuyện xong, tôi và Lương Lập Hải lập một thỏa thuận miệng là anh ta ‘chăm sóc’ cho tốt Âu Hướng Dương, tôi ‘chăm sóc’ cho tốt Triệu Lỗi, từ này về sau nước sông không phạm nước giếng.  Lúc lên tầng thì tôi bỗng phát hiện thức ăn trong tay đã nguội lạnh rồi, giờ ăn vào có khi còn càng tệ hơn là không ăn nên thuận tay ném nó vào thùng rác bên cửa thang máy luôn. Lúc đó tôi cũng chẳng muốn lội xuống đi mua một phần cơm khác nữa nên nếu Triệu Lỗi có hỏi thì đành nói là tôi quên thôi (mà anh cũng chẳng hỏi đâu).  Lương Lập Hải đi trước tôi, nhưng không vào cửa phòng bệnh mà vẫy tay ra hiệu cho tôi đi qua. Tôi tiến lại gần nhìn vào cửa giống như anh ta, thấy Âu Hướng Dương đã tỉnh, đang bình tĩnh nói gì đó với Triệu Lỗi.  Lúc tôi và Lương Lập Hải ở dưới tầng, hẳn họ Âu và Triệu Lỗi cũng đã thương lượng không ít, hóa giải một chút khúc mắc.  Lờ mờ tôi có thể nghe được chút vụn.  Âu Hướng Dương hỏi: “Vậy sau này anh cứ theo tên kia như vậy sao? Cậu ta trông cũng chẳng phải là người đứng đắn gì.” Triệu Lỗi đưa lưng về phía chúng tôi, ngắn gọn đáp: “Ừ.”  Âu Hướng Dương nói: “Sao anh lại vẫn như xưa vậy…”  Tôi quay đầu nhìn Lương Lập Hải đang có chút hả hê, dùng khẩu hình hỏi anh ta: “Tôi không đứng đắn chỗ nào?”  Lương Lập Hải hí hửng cười, dùng khẩu hình đáp: “So sánh với tôi thì cậu đương nhiên là không đứng đắn rồi.”  Tôi không trả lời anh ta nữa, đưa tay ra và đẩy cánh cửa khép hờ của phòng bệnh. Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng mở cửa, liền cùng nhau nhìn lại. Triệu Lỗi sắc mặt có vẻ hơi đỏ lên, nhưng là bởi vì làn da ngăm đen nên nhìn không rõ lắm. Tên kia thì hai mắt trợn trắng nhìn tôi, ngậm chặt miệng không nói gì, mãi đến khi thấy Lương Lập Hải sau lưng tôi thì mới hơi tươi cười mà nói: “Em không sao cả, làm gián đoạn công việc của anh như vậy, lại để anh phải lo lắng rồi đúng không?”  Tôi càng không chớp mắt, chỉ coi cậu ta như không khí. Lương Lập Hải có vẻ như quen thói, đưa tay sờ lên đầu họ Âu, yêu thương mà trả lời: “Không sao, vốn cũng chẳng có gì quan trọng hơn. Nhưng sau này gọi điện nhớ nói rõ chút, lúc nhận được điện thoại của em, anh tưởng có chuyện gì thật, sốt hết cả ruột.”  Họ Âu có chút nũng nịu nói: “Lúc ấy em bị đưa vào phòng cấp cứu của bệnh viện, vừa giận vừa đau đầu lại còn không đi đâu được, đương nhiên là giọng điệu tồi tệ rồi.”  Nghe họ nói chuyện mà lòng tôi rùng mình nổi da gà, thầm nghĩ Lương Lập Hải thực sự sống đúng với danh hiệu “quái nhân Bắc Kinh” của mình —— lúc thấy họ Lương vội vã đến, lại nghe họ Âu nói như vậy, tôi đoán anh ta hẳn là từ bệnh viện chạy tới, tình huống yêu cầu phó viện trưởng ở lại qua đêm mà có thể gọi là “chẳng có gì quan trọng hơn” sao? Thấy hai người Lương Âu thân mật, tôi thật sự là nhìn không nổi, bèn thuận thế lôi Triệu Lỗi đang ngồi một bên đã lộ vẻ xấu hổ đứng dậy rời đi.  20. 2 Trên đường trở về, Triệu Lỗi ngồi bên ghế lái mà lộ vẻ mỏi mệt, chết lặng.  Tôi thấy áp suất không khí quá thấp nên hỏi Triệu Lỗi: “Họ Âu sao bỗng dưng lại tốt bụng với anh vậy? Hai người nói gì đó?”  Triệu Lỗi quay đầu về phía tôi, chăm chú hồi đáp: “Em ấy xin lỗi tôi thôi, sau này cậu đừng làm em ấy khó xử làm gì.”  Tôi vốn là đang bình tĩnh đấy, nhưng vừa nghe vậy thì lửa giận trong bụng lập tức bùng nổ, xụ mặt nói: “Làm cậu ta ‘khó xử’ còn không phải vì cậu ta ăn nói mất dạy với anh? Anh hóa ra cũng rất là quan tâm tên tiểu bạch kiểm kia nha.”  Triệu Lỗi vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Em ấy vốn dĩ là loại người như vậy. Còn tôi tuy nói sẽ chăm sóc em ấy cả đời nhưng lại vẫn khiến em ấy chịu rất nhiều đau khổ. Bây giờ thấy có người có thể thay thế tôi và bố mẹ em ấy tiếp tục chăm sóc em ấy, thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều.”  Tôi nghe xong không kịp nhận ra rằng Triệu Lỗi đây là đang nói cho tôi biết suy nghĩ thật sự trong lòng anh, rằng anh là đang cố gắng nói chuyện với tôi, đã tức giận đạp ga, từ 80 km/h vọt lên 120 km/h mà phóng đi.  Triệu Lỗi lúc này mới phát hiện tôi hình như không thích nghe anh nhắc tới Âu Hướng Dương lắm, có chút phiền muộn mà tiếp tục: “Trước kia tôi nghĩ mình mạnh mẽ hơi Hướng Dương nhiều lắm, cho nên đương nhiên phải chịu đựng nhiều… thống khổ hơn em ấy. Sau này rốt cuộc mới hiểu ra, mạnh yếu thật sự trên đời không phải ở cái dạng như bản thân đã tưởng.”   Lúc nói chuyện, mặt anh quay ra phía cửa sổ, không hề nhìn tôi. Riêng điểm này thì tôi lại đồng ý. Trước khi sống lại, có một khoảng thời gian ngắn tôi cũng từng lầm tưởng mình là người mạnh mẽ. Một bầy muỗi hút máu tụ tập quanh tôi, nào là bạn nhậu, nào là kẻ vô tội nhu nhược, rồi cứng đầu tùy hứng hoặc là ngu đần thích chấp nhất, tất cả những kẻ đó đều thích dùng vẻ yếu đuối mà bám lấy tôi. Mãi cho đến khi mọi chuyện đã vỡ lở rồi thì đám ruồi muỗi kia lập tức giải tán, bỏ mặc tôi trong cảnh hoang tàn.  Đây cũng không phải nói Triệu Lỗi giống tôi trước khi sống lại, cũng không phải nói Âu Hướng Dương giống đám người kia, mà chỉ đơn thuần là tôi có thể hiểu được cảm giác khi đó của Triệu Lỗi.  Anh xuất thân quân đội, sau này lại có kinh nghiệm của lực lượng đặc biệt, chắc hẳn anh đã gặp rất nhiều người, bao gồm cả chỉ huy sư đoàn và sĩ quan của anh, những người sẽ yêu cầu anh kiềm chế sức mạnh của chính mình, giống như tất cả các phim siêu anh hùng của Mỹ, nhấn mạnh rằng sức mạnh không thể dùng để bắt nạt kẻ yếu mà phải có trách nhiệm trừ bạo an dân cứu vớt kẻ yếu. Lửa giận trong lòng, sau khi nghĩ lại, dần dần lắng xuống. Tôi bắt đầu hối hận vì mình đã đề cập đến chuyện này, bèn uyển chuyển thử đổi chủ đề: “Họ Âu nghĩ sao mà lại muốn xin lỗi anh? Cậu ta xin lỗi chuyện gì?”  Triệu Lỗi thấy vẻ mặt của tôi dịu đi, cười nhạt nói: “Tính em ấy vốn trẻ con, lúc nào cũng làm trước nghĩ sau, không bao giờ màng đến hậu quả. Bao năm qua vẫn mãi như vậy. Cậu cũng không thích nghe mấy chuyện này, sau này chúng ta đừng nhắc tới em ấy nữa.”  Mặt tôi lại xám lại, nhìn chằm chằm con đường phía trước, cứng cả cổ hỏi: “Anh đây là muốn nối lại tình cũ?”  20. 3 Câu hỏi của tôi một lần nữa khiến Triệu Lỗi im lặng. Suốt chặng đường, không ai nói thêm câu nào nữa.  Đêm khuya, trên đường chỉ còn tiếng gầm rú của xe cộ qua lại, ngoài đó ra là sự im lặng. Ngoài cửa sổ là hàng dãy đèn đường nhấp nháy, nhìn không rõ thế giới bên ngoài ánh đèn. Về đến nhà, tôi tắm rửa xong lên giường bật đèn ngủ đọc tạp chí, còn Triệu Lỗi thì tắm một lúc lâu sau mới ra. Chắc là anh còn phải dọn dẹp chỗ tinh dịch kẹt trong người lúc trước nữa.  Dưới sự ảnh hưởng của tôi, anh đã quen với việc ra khỏi phòng tắm mà không mặc quần áo. Anh trực tiếp vén chăn bông lên, tản ra mùi hương ẩm ướt trên người rồi quay lưng lại phía tôi mà đi ngủ. Ngay khi tôi đang định tắt đèn để đầu óc nghỉ ngơi, giọng nói trầm thấp của Triệu Lỗi đột nhiên truyền đến, trả lời câu hỏi tôi đề ra mà anh vẫn im lặng trong xe, “Tôi và Hướng Dương sẽ không bao giờ… có thể có tình cảm gì nữa.”  Lửa giận vốn chưa có chỗ phát tiết vẫn âm ỉ trong bụng tôi nên tôi cũng chỉ bực mình ‘à’ một tiếng, không định tiếp lời anh.  Triệu Lỗi không quan tâm lắm, nói tiếp: “Lúc trên xe không trả lời là vì tôi vẫn đang nghĩ xem nên diễn đạt như nào cho chuẩn —— đêm đầu tiên ở câu lạc bộ, tôi đã không muốn gặp lại Hướng Dương một lần nào nữa. Thế nhưng từng li từng tí về quãng thời gian bên nhau tôi lại chưa từng quên. Đó là năm tháng đẹp nhất đời tôi. Những chuyện mà Hướng Dương đã trải qua cùng tôi, ngay cả bố tôi cũng không làm được. Lúc vào sinh ra tử, ngoại trừ bố mình, tôi còn sẽ nhớ rằng trên đời này, còn có một người không cùng huyết thống với mình nhưng lại chịu khổ, chấp nhận chờ đợi mình, vì lẽ đó mà lại càng có thêm sức chiến đấu.”   Nói đến chỗ này, anh trở mình, đối diện với tôi, tiếp tục nói: “Nhưng mà, lúc trước gặp lại em ấy ở cửa nhà thì lại như đã cách cả một đời,… những cảm xúc mãnh liệt khi ấy đã một đi không trở lại, trừ chút bất ngờ thì cũng chỉ như gặp lại một người đã từng quen nhưng lại như không quen biết mà thôi. Hôm nay chăm sóc em ấy như vậy cũng chỉ là vì lý do đạo đức, cậu đừng suy nghĩ nhiều —— cho dù đó có là một người xa lạ nằm bên ven đường đau đớn rên rỉ, thì tôi cũng sẽ không chút do dự đưa người ta đi bệnh viện rồi thu xếp tốt cho họ.” Nghe Triệu Lỗi chậm rãi nói xong, tôi cũng trở mình, đối mặt với anh. Lửa giận trong người đã bị lời giải thích của anh dỗ cho nguôi đi không ít nên tôi cười hì hì hỏi: “Thế sao lúc bị cậu ta mắng ở bãi đỗ xe, anh lại có cái vẻ mặt kia?”  Vừa nói tôi lại vừa dán lại gần, vòng tay qua eo anh rồi dùng đầu gối cọ vào khe hở giữa hai chân anh, làm ra động tác ‘gõ cửa’.  Triệu Lỗi nhận được ám hiệu của tôi thì lập tức thả lỏng cơ thể, ưỡn ngực, ngẩng đầu, đáp: “Vì tôi thấy Hướng Dương nói cũng không sai. Quan hệ giữa hai chúng ta quả thực vẫn là khách làng chơi và trai bao. Tôi không phải là đang được cậu bao nuôi sao? Đã thế tôi còn cứ vậy mà chạy theo như vịt.”  Lúc nói những lời này, anh dứt khoát đạp chăn xuống, hai tay vây quanh người tôi, sau đó bật dậy, dạng chân vòng qua, dùng tư thế cưỡi mà mở chân ngồi lên thằng nhỏ của tôi..