Ngày còn bé, khi “người lớn” cùng nhau trò chuyện, thế hệ trẻ của chúng tôi nói chung là không thể chen mồm vào, ngoại trừ anh hai tôi vì ổng vốn là người lớn tuổi nhất trong cả đám anh em họ. Huynh trưởng như phụ mẫu. Ai ai cũng trêu anh tôi như là cậu cả của một gia đình phong kiến cổ hủ vậy —— mấy anh em ai cũng đồng tình, chẳng ai thèm đi cứu giúp anh.  Bởi vậy, ngoài mẹ và một số cô chú, còn có anh hai ở lại để chăm sóc ông cụ cũng như tiếp đãi khách đến thăm, đám con nít cùng người già là bị đuổi về nhà hết. Dì Vương về lại nhà của ông (căn nhà cũ mà chúng tôi lớn lên), hôm sau sẽ tới thay họ.  Sau khi từ bệnh viện trở về nhà cũ, trưởng bối từ tỉnh ngoài về đều vào phòng nghỉ ngơi, đám thanh niên trẻ thì chia thành nhiều nhóm, ngồi ở phòng khách dưới lầu, vừa xem TV vừa tán gẫu, chờ dì Vương nấu bữa tối (hoặc bữa khuya). Mọi người cũng gọi là quen —— nhưng vì công việc mà không thể thường xuyên gặp nhau, đành chỉ có thể tận dụng những cơ hội có được mà bù đắp —— chúng tôi ngồi một chỗ bàn chuyện phiếm, chỉ là lần này thấy bộ dáng của ông, ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.  Cậu em họ giúp Triệu Lỗi dọn dẹp đám côn đồ ngồi cạnh tôi. Cậu chàng đã rửa sạch dáng vẻ hùng hổ mấy năm trước, giờ cậu nhìn y hệt chú tôi, nom vừa vô hại mà lại càng thân thiết.  Ông cụ đổ bệnh ảnh hưởng đến gia đình họ lớn hơn những người khác nhưng nhờ vào việc kinh doanh không ngừng của chú mà nhà họ cũng có gốc rễ của riêng mình, tuy nhất định sẽ rất bận rộn nhưng cũng sẽ không quá khốn đốn.   Dựa vào việc nửa năm rồi chúng tôi không gặp nhau, cậu chàng tóm lấy tôi mà hỏi han, nom vẫn quen thuộc với nhau lắm, mà chuyện nói nhiều nhất thì vẫn là chuyện người bên gối.  Cậu nói dạo này cậu đang thích một anh công an mà cái anh chàng kia thì dẫn người làm hỏng không biết bao nhiêu ‘chuyện tốt’ của cậu, hại cậu lỗ không ít, xong cũng hỏi tôi có phải là gien nhà mình có vấn đề không, tổng cộng chỉ có hai anh đồng chí mà anh nào cũng mê người có cơ bắp.  Tôi vừa nghe xong thì nhíu mày, oán thầm mà nói: “Anh thật ra vẫn ngốc lắm, không quen cách làm của mấy cậu, đừng nói mấy chuyện này nữa được không.”  Thấy tôi muốn ngó lơ mình, cậu ta lại càng hăng máu, hỏi tôi có phải là mấy người vạm vỡ kiểu này nhất định phải tìm người chơi tập thể rồi mới có hương vị không?  Dù tôi cũng thường xuyên nhắc tới quá khứ của Triệu Lỗi với anh để tăng tình thú, nhưng khi nghe cậu em họ nhà mình nói vậy, trong lòng lại khó chịu cực, giận tái mặt xua đuổi cậu ta: “Rảnh rỗi quá thì cậu đi lo lắng cho ông nhiều chút đi, đừng có suốt ngày suy nghĩ lung tung như thế.”  Cậu ta sờ sờ cái mũi cười hề hề: “Ơ ~ Hỏi cũng không cho hỏi à? Đừng như vậy mà bảo bối.”  Thấy dáng vẻ dí dỏm của cậu chàng, tôi thở dài trong lòng, thầm nghĩ không biết cách đối nhân xử thế của cậu ta cải thiện như thế nào, bề ngoài biến hóa ra sao, nhưng rốt cuộc thì cậu ta vẫn còn trẻ, lại còn là con trai độc nhất được chú cưng chiều, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất rất nhiều chuyện mờ ám, ngang trái, thành ra cũng khó tránh khỏi việc có chút cực đoan, tàn bạo. Mong là cậu ta sẽ không tạo nên bi kịch gì. Nghĩ vậy, tôi bèn bắt đầu suy nghĩ liệu có nên đổ một gáo nước lạnh nên đầu cậu không, cho cậu biết “Người và quỷ không thể chung đường với nhau”, công an nhất định không phải người mà cậu ta có thể trêu đùa. Thế nhưng càng “ấn đầu trâu xuống nước”* thì lại càng vô dụng thôi.  (*): 牛不喝水强按头 – bắt ai đó phải theo ý mình Nhưng mà nghĩ lại, giờ cậu em họ này cũng không khác tôi của kiếp trước là bao, nói chưa chắc đã nghe lọt, đành chỉ có thể làm hết trách nhiệm khuyên cậu ta chút rằng chú thì vì cậu mà ở phía trước liều mạng, cậu lại ở sau lưng chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt như vậy là không chấp nhận được, nói thế để cậu ta bớt yêu đương rồi làm loạn lên.  Cậu chàng nghe thế thì rụt cổ lại, ý là không ngờ tôi hóa ra lại là một người nhàm chán như vậy.  14. 2 Chiều hôm sau bố tôi mới đến nơi. Nhân vật trọng yếu đã đến, mọi thứ trở nên chính thức. Hai ngày nay mọi người cũng đủ hiểu sức khỏe ông cụ khó mà có thể khá khẩm lên. Vậy nên ai nấy dù có bận rộn tới mức nào cũng phải dành thời gian tụ họp mấy ngày này để thay phiên nhau tới chăm sóc ông rồi đưa ra quyết định cùng với chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.  Mọi người bắt đầu giải quyết những đối thủ đang tính giậu đổ bìm leo, lấp tức như đánh cờ mà điều chỉnh tuyến đường cần đi sau này, có lẽ là phải chuyển vị trí, thậm chí là còn phải tạm thời nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục mà lấy lùi làm tiến. Hai ông chú thấp cổ bé họng tranh thủ tới ‘tán gẫu’ với bố tôi, xem nên kiềm chế hay sắp xếp thế nào cho hợp lý hơn. Trước khi tái sinh, bố tôi vì để cứu tôi nên mới phải đưa hai cái người không ra hồn này vào dưới trướng mình nên đã phải gánh vác rất nhiều. Giờ thì không còn phải băn khoăn nhiều chuyện như vậy nữa nên ông nói luôn, trước khi mọi chuyện ổn định, công việc sai sót gì thì chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm mà thôi.   Nhà cậu em họ kia cùng với một ông chú khác hôm sau đi sớm. Mọi người đều biết hai người họ còn trận đấu ác liệt phải đánh nên cũng không giữ lại, chỉ nhắn một câu là thời điểm khó khăn đừng ngại nhờ vả, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, không phải khách sáo.  Ba hôm sau tất cả mọi việc đã đâu vào đấy. Bố mẹ tôi ở lại với ông thêm hai ngày rồi mới cùng nhau rời đi. Tôi và anh hai tất nhiên là phải ở lại cùng dì Vương thay phiên chăm sóc cho ông rồi còn tiếp đãi khách khứa hay tin muộn ví như ông ngoại, bà ngoại của tôi.  Một hôm đến lượt tôi trực đêm với dì Vương, đến nửa đêm, tôi dậy đi vệ sinh, quay lại thì thấy dì Vương thấp bé, ọp ẹp đang ngồi cạnh giường ông tôi, lau nước mắt lén lút. Bà tôi đã mất cách đây hai năm, vì bọn trẻ trong nhà đều đã trưởng thành nên dì dồn hết tâm sức vào việc chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của ông nội. Ông tôi trẻ hơn bà, mà dì Vương thì còn trẻ hơn thế nữa. Tôi đã từng nghe bà kể lại bộ dáng năm xưa lúc dì Vương mới vừa tốt nghiệp, bà nói là: “Mặc bộ y phục màu trắng, trông đẹp lắm.”  Lúc đó tôi đã mơ hồ thấy giữa họ đã từng có chuyện gì đó nhưng họ cứ thế trôi qua năm này qua năm khác, từng người lập gia đình, che mắt mọi hiếu kỳ của thế gian. Mà hiện tại, thời gian đã chuẩn bị đưa họ đi cả rồi, sau này cũng sẽ chẳng ai rõ chuyện xưa của họ.  Đêm hôm đó, đứng tại hành lang, lòng tôi bỗng nhớ Triệu Lỗi.  14. 3 Lúc nhớ tới Triệu Lỗi, tôi mới phát hiện mình đã rời Bắc Kinh nửa tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, tôi chưa một lần liên hệ với anh. Trước khi đi tôi cũng chỉ vội vã nói với anh là trong nhà có chút chuyện nên phải đi một thời gian.   Sau đó, ngày nào tôi cũng phải gặp người khác, thành ra đầu óc cũng chẳng rảnh rỗi để nghĩ đến anh.  Dưới ánh sáng lờ mờ của hành lang bệnh viện, tôi nghĩ không biết có nên gọi Triệu Lỗi không. Ấy thế mà đúng lúc đó điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình là ‘Hàng nát’. Khi đó, tôi chỉ nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới rốt cuộc nhận cuộc gọi tới.  Trước đây tôi cũng từng đi công tác, thậm chí có lần đi một tháng không về, dẫu vậy thì cứ cách hai ba ngày tôi sẽ gọi cho Triệu Lỗi, cũng chẳng để làm gì, chỉ là để anh thủ dâm cho tôi nghe, thỏa mãn nhu cầu tình dục không an phận của tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi mất liên lạc lâu như vậy.  Đây cũng không phải là lần đầu tiên Triệu Lỗi gọi điện cho tôi, nhưng đây là lần đầu anh chủ động gọi điện hỏi thăm tôi. Anh hỏi tôi khi nào thì về Bắc Kinh, rồi hỏi có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?  Tôi cười cười nghe điện thoại, qua loa trả lời, cũng phòng bị cho anh luôn, nói là vì việc lần này, công ty bất động sản của anh hai và tôi sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định, sợ là hai tháng tới cũng không về nhà được.  Triệu Lỗi cũng chỉ im lặng lắng nghe tôi ở đầu dây bên kia, anh vẫn luôn là người biết lắng nghe vậy đấy.  Lẩm bẩm xong cũng đã gần hai giờ sáng, tôi tính toán thời gian làm việc và nghỉ ngơi gần đây của Triệu Lỗi rồi quyết định để anh cúp máy mà nghỉ ngơi. Ai ngờ anh lại yếu như ruồi hỏi tôi một câu: “Hôm nay cậu không muốn à?”  Bởi vì âm lượng quá nhỏ, tưởng mình nghe lầm, tôi lớn tiếng hỏi lại anh: “Anh nói gì cơ? Nói lại đi?”   Đầu dây bên kia nhất thời im bặt, đợi cỡ mười giây sau, tôi mới nghe được chất giọng trầm thấp nhưng kiên định của Triệu Lỗi. Anh hỏi: “Hôm nay cậu không muốn à?”  Thật không ngoa, khi nghe câu hỏi của anh, tôi nuốt nước bọt “ực ực”. Trong đầu tôi hiện lên cảnh Triệu Lỗi chỉ mặc quần ngủ, nằm trên chiếc giường lớn của chúng tôi, một tay tự vuốt ve ngực mình, một tay cầm điện thoại ngượng ngùng hỏi tôi câu ấy.  Vì vậy, tôi nới lỏng khóa thắt lưng, quay người và đi về phía nhà vệ sinh, vừa đi vừa ra lệnh cho anh cởi quần. Vì giọng nói của Triệu Lỗi không biết sao trên điện thoại lại luôn có từ tính nên tôi đặc biệt thích dành chút thời gian gọi cho anh những đêm tôi không thể về lăn giường với anh. Mà mỗi lần như vậy, tôi đều có thể cảm giác được sự bài xích trong anh mỗi khi anh phải báo cáo cảm giác trên người anh cho tôi.  Không cần phải nghi ngờ, khi anh đã chủ động hỏi thì tôi sẽ không tài nào có thể từ chối anh được. :).