Đám cưới của Tô Nhất Trương và Bạch Hà đã được định vào ngày tháng 7. Lúc Chương Lộc nói cho Trần Hấp biết, cô còn hết sức ngạc nhiên. Cô vốn tưởng rằng Bạch Hà cắt tóc ngắn rồi nên trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không cử hành hôn lễ. Đám cưới được tổ chức đơn giản, với sự hiện diện của cha mẹ đôi bên cùng một đám bạn bè, theo như lời Bạch Hà mà nói, làm đám cưới chỉ là do thuận tiện thôi, mấy thứ hình thức gì đó cứ làm cho xong là được, đến Bali là để nghỉ dưỡng, chơi vui vẻ mới là điều quan trọng nhất. Vì vậy cô dâu cắt tóc ngắn cũng chẳng có gì lạ. Trần Hấp được mời làm phù dâu, ngoài cô ra còn có bạn gái của Từ Diệp – Kiều Kiều, cùng với hai người bạn khác của Bạch Hà. Sau lễ Giáng Sinh, Trần Hấp cũng dần thân mật hơn với các cô, bọn họ thường xuyên hẹn nhau đi dạo phố, đi là đẹp. Tuy rằng Bạch Hà không quá coi trọng hôn lễ, nhưng khi tới xem địa điểm tổ chức đám cưới cũng có thể thấy được Tô Nhất Trương đã bỏ ra rất nhiều công sức. Đèn sao dày đặc được treo trên trần nhà, hoa tươi cùng nến giả được bố trí từng nơi một, tinh xảo và xa hoa. Trần Hấp kinh sợ với bộ dáng chững chạc đứng đắn hiếm thấy của Tô Nhất Trương, không khỏi cảm thán, hôn lễ quả thật như thần thánh, có thể làm cho một người bất cần đời như vậy trở thành một người vững vàng chín chắn. Tuy rằng Trần Hấp khá là tiếc khi không thể xem được địa điểm kết hôn của hai người, nhưng Chương Lộc nói, hôn lễ này chắc chắn cô sẽ không bỏ lỡ, thậm chí còn làm phù dâu. Từ lúc quen biết tới lúc yêu nhau, từ lúc còn lạ lẫm cho tới khi quyết định bên nhau trọn đời, tình yêu có lẽ là thứ cảm xúc thần kỳ nhất trên đời này, giống như lời thề kia, dù bệnh tật hay khỏe mạnh, nghèo khó hay giàu sang, xinh đẹp hay xuống sắc, hai người vẫn sẽ bằng lòng nương tựa vào nhau, tôn trọng lẫn nhau, mãi mãi đặt đối phương là người trung tâm, không bao giờ đổi thay. Cô có can đảm để cùng Chương Lộc đối mặt với tương lai không? Có lẽ là có. Trần Hấp nghĩ vậy. Bất thình lình cô lại nhận được bó hoa mà Bạch Hà ném tới. “Lão Chương, tôi dâng tận miệng cậu rồi đấy!” Tô Nhất Trương hô lớn. Bên tai Trần Hấp vang lên tiếng cười đùa không ngừng. Trần Hấp ngơ ngác nhìn Chương Lộc. Anh đứng trước mặt cô, quần Tây đen và áo sơ mi trắng, mái tóc dài nhuộm màu xám khói giờ đã không còn nữa, chỉ còn mái tóc đen tự nhiên được cắt ngắn và vuốt định hình bằng sáp, trông thật gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai bức người. Anh quỳ một chân trên mặt đất, đưa hộp nhẫn tới trước mặt cô, miệng anh mấp máy, hình như đang nói gì đó. Thực ra Trần Hấp không nghe được anh đang nói cái gì, cô quá hồi hộp, bị đám đông vây vào vị trí trung tâm, trên mặt mỗi người đều nở một nụ cười ranh mãnh và đầy hưng phấn. Bên tai cô ầm ĩ như muốn thủng màng nhĩ, vang dội không ngừng. Nhưng cô hoàn toàn có thể nghe rõ được bốn chữ cuối cùng: Gả cho anh nhé? Tiếng ồn ào ở chung quanh lại càng lớn hơn, người đàn ông trước mặt cô đây cũng không thể che hết sự vui vẻ, giống như anh đã nắm chắc phần thắng vậy. Trần Hấp vô thức đưa tay ra, nhìn anh kéo tay cô, tháo chiếc nhẫn ban đầu của cô ra, thay thế bằng cái của anh. Chờ tới khi Chương Lộc đứng thẳng dậy, hôn cô rồi, Trần Hấp mới có được cảm giác chân thật. Trước đó cô còn đang nghĩ liệu mình đã có đủ can đảm để bước tiếp con đường này cùng Chương Lộc hay chưa, mà giờ đây, cô đã cô được đáp án chắc chắn. Sau khi hôn lễ kết thúc bọn họ ở lại đảo chơi ba ngày. Hai người nắm tay nhau, dạo bước trên bờ cát, tựa vào nhau xem hoàng hôn và bình minh, đi dạo chợ phiên, ăn đồ ngon, quên đi thời gian ngày tháng. Trần Hấp thường xuyên thấy Chương Lộc cười ngây ngô, lúc Chương Lộc hỏi, cô liền thuận miệng khen anh đẹp trai. Cứ lặp lại như vậy, lâu dần, hai người biến thành hai kẻ ngốc, nhìn nhau rồi cười khúc khích. “Thật là vui vẻ.” Vui vẻ nhưng cũng có lúc cô sẽ cảm thấy không chân thực, những khi đó thì Trần Hấp sẽ lại không nhịn được mà hỏi: “Có phải nhanh quá không anh?” Chương Lộc sẽ trả lời: “Anh có tuổi rồi, không sớm bắt em lại, nhỡ em chạy mất thì sao bây giờ?” Trần Hấp liền cười: “Em đã bị anh bắt được rồi. ~” “Mới thế mà đã bị anh úp được, nhỡ sau này anh thay lòng đổi dạ thì làm thế nào đây?” Cô lại hỏi. “Em sẽ làm vậy sao?” Chương Lộc hỏi ngược lại. Có làm vậy hay không, hiện giờ đáp án của cô chắc chắn là không, thế nhưng chẳng có ai biết trước được tương lai sẽ thế nào, vậy thì cứ nhớ kỹ đáp án ngày hôm nay là tốt rồi, nhớ kỹ những khoảnh khắc vui vẻ của hiện tại, nhớ kỹ người đàn ông đã làm cô hạnh phúc này. “Không đâu.” “Vậy anh cũng sẽ không.” Ba ngày trôi qua rất nhanh, lúc hai người thu dọn đồ đạc trở về nước thì đã là ngày mồng bảy Tết. Chương Lộc đã hẹn cha mẹ hai bên cùng nhau ăn cơm tối từ sớm, Trần Hấp tuy rằng không còn căng thẳng như lần trước gặp bố mẹ anh nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy thật khác lạ. Mẹ Chương vẫn luôn dịu dàng uyển chuyển như thế, vừa thấy cô là thân mật ôm ấp, khi gặp được bố mẹ cô cũng rất thân thiện nhiệt tình. Sau khi biết Chương Lộc đã cầu hôn thành công, mẹ Chương không thể chờ được nữa, gấp gáp muốn định ra ngày cưới của hai người. Đối với chuyện này thì Chương Lộc rất vui vẻ và chú tâm, mẹ Trần thì giữ thái độ cầm chừng, còn Trần Hấp thì… không dám nói lời nào. Sau khi hai bên thương lượng xong, cuối cùng họ quyết định ngày kết hôn trước, hôn lễ để tính sau. Bố Chương vui mừng vì rốt cuộc Chương Lộc cũng đã làm được một chuyện gì đó khiến ông hài lòng, vì vậy thái độ của ông cũng mềm mỏng hơn trước một chút. Tuy nhiên, kết quả của việc bố mẹ Chương cao hứng chính là, tiệc đính hôn của Chương Lộc và Trần Hấp lại được tổ chức như thể đám cưới chính thức. Trần Hấp bắt đầu cảm thấy chuyện này có chút phiền muộn, khiến cô cảm thấy căng thẳng, nhưng khi cô nhìn thấy phụ huynh hai bên hưng phấn vô cùng và cùng ngồi xuống bàn bạc việc đính hôn, cô lại cảm thấy như vậy cũng tốt. Tuy rằng hai người đã đính hôn, Trần Hấp cảm thấy đời sống sinh hoạt của cô và Chương Lộc không có thay đổi gì nhiều, ngoại trừ việc hai người có thể quang minh chính đại ở chung, không phải lo lắng bị mẹ Trần phát hiện. Bọn họ vẫn ở lại tầng hai của quán bar, thi thoảng sẽ qua ở nhà mới. Nhưng trong sinh hoạt cũng có một vài thay đổi nhất định. Giờ đây đã có thêm một người về thăm bố mẹ cùng cô, sẽ có người tán gẫu cùng mẹ cô, uống rượu cùng bố cô. Cô cũng có thêm được một cặp cha mẹ vô cùng tốt, có một người mẹ luôn thích kéo cô đi dạo phố, cùng một ông bố kiệm lời và thích cho thẻ. Đương nhiên, trong quá trình chung sống vẫn sẽ có một vài mâu thuẫn nho nhỏ. Ví dụ như về thể trọng. Trần Hấp đã tăng cân, có thông tin cho rằng các cặp đôi ở bên nhau lâu ngày, cân nặng cũng sẽ tăng lên một cách đáng kể. Sự thật đã chứng minh, Trần Hấp mập lên tận 5 cân. Các cô gái là vậy, cứ mập lên là sẽ suy nghĩ tới việc giảm cân, mà các chàng trai thường sẽ không thể hiểu nổi tại sao bạn gái mình lại nhạy cảm với cân nặng như vậy, vì thế đôi khi họ sẽ có một vài cuộc tranh cãi nho nhỏ. Hoặc ví như việc tập thể dục, việc Trần Hấp thiếu thể lực trong chuyện chăn gối đã dẫn tới chuyện rèn luyện thân thể, cô muốn giảm bớt số lần giải quyết nhu cầu, nhưng Chương Lộc lại muốn tăng cường rèn luyện thể chất. Mà hậu quả của việc Trần Hấp làm nũng để chống chế, tránh việc tập thể dục chính là cuộc yêu của anh chàng nhà cô lại càng dày thêm, cứ thế mãi, cho tới khi Trần Hấp phải từ bỏ chống cự, rèn luyện thể chất cùng Chương Lộc. Thêm một ví dụ, là về chuyện tiêu dùng. Mỗi lần bố Chương đưa cho cô thẻ ngân hàng là Chương Lộc sẽ đưa cô một tấm thẻ khác, cộng với việc nhấn mạnh thêm với cô rằng khi đi dạo phố với mẹ Chương thì chỉ được dùng thẻ của anh. Trần Hấp cười anh, bảo anh như một đứa bé muốn đối đầu với bố mình, còn anh lại cảm thấy đây là vấn đề về mặt mũi, danh dự. Nếu có một ngày nào đó Trần Hấp không nghe lời, anh thậm chí còn nhờ một học sinh tiểu học tới trả tiền cho mẹ Chương. Về vấn đề này, anh chưa bao giờ nhượng bộ. Mâu thuẫn chính là gia vị của cuộc sống, cũng có thể làm cho hai người hiểu rõ nhau hơn. Nhân vô thập toàn, khi còn trong giai đoạn yêu đương thì ai cũng cố gắng bày ra mặt tốt nhất của mình, nhưng khi sống cùng nhau mới có thể bộc lộ hết mọi mặt của bản thân. Hôn nhân mới chính thức là sự khởi đầu. Tương lai sẽ ra sao, Trần Hấp và Chương Lộc chẳng thể biết được, nhưng bọn họ sẽ cùng nhau nỗ lực, mãi mãi hạnh phúc về sau..