"Buổi tối anh muốn ăn gì?", Ẩn Trúc vẫn không kìm được lòng mình hỏi anh một câu. "Không cần đâu, anh ở bệnh viện ăn tạm cái gì cũng được", Ngô Dạ Lai cũng là có ý tốt, anh cho rằng mình về sẽ dốc hết sức để người nhà có thời gian nghỉ ngơi, như thế thì việc anh về mới có ý nghĩa. Nhưng anh lại không hề biết như thế sẽ khiến Ẩn Trúc đau lòng. Buổi tối không về nhà ngủ, cơm cũng không cần đưa tới. Ẩn Trúc không thèm nhìn anh nữa, quay vào phòng, ngồi lên giường rồi từ từ nằm xuống. Vẫn biết lòng người khó đoán, thì ra không phải chỉ có lòng người khác là khó đoán mà ngay cả tâm tư bản thân mình, cô cũng không đoán ra. Không biết từ khi nào, những thứ mà cô muốn càng lúc càng nhiều, nhưng cô lại không chịu nói, cứ tự giận dỗi thế này ư? Nếu một người phải độc bước trong tình yêu thì sẽ lầm đường lạc lối, càng đi càng xa. Buổi tối, bố mẹ chồng cô đều về cả, Ngô Dạ Lai còn ở lại bệnh viện. Ăn cơm tối xong, mẹ chồng đẩy Ẩn Trúc ra khỏi bếp, "Đi làm cả ngày còn nấu cơm tối nữa, con cứ đi nghỉ đi, để đấy mẹ dọn nốt cho." Thấy Ẩn Trúc định đi về phòng, bà lại nói, "Nếu không mệt thì vào viện thăm Tiểu Lai đi, bà ngoại chắc ngủ rồi, nó ở đấy một mình cũng buồn". Bố chồng đang ngồi xem tin tức, cũng góp lời, "Con mang cho nó cái áo khoác, ban đêm trời lạnh đấy." Bố mẹ chồng thật ra rất ít khi để ý đến việc giữa hai bọn họ, hôm nay lại quan tâm thế này, hai ông bà cũng không giấu được vẻ mất tự nhiên. Ẩn Trúc đoán, chắc là họ cũng đã khuyên Ngô Dạ Lai về nhà ngủ rồi nhưng không được, nên đành quay về khuyên cô. Ngô Dạ Lai ở lại bệnh viện là có lý do của anh, nhưng nếu cô không đi, thì có nghĩa cô không hiểu chuyện. Được lúc nào hay lúc ấy, hai ông bà già cũng muốn nghe động thái từ cô. Ẩn Trúc tiện tay vớ lấy một chiếc áo khoác mỏng trong ngăn tủ cho vào túi chào bố mẹ chồng rồi ra ngoài. Bệnh viện Đại Nhất tuy cách nhà cô không xa, nhưng có đoạn đường một chiều, cứ đi đến đoạn ấy là phải đi đường vòng nên phải đi thêm vài trạm nữa. Ẩn Trúc cầm túi, chậm rãi đi về phía bệnh việm thầm nghĩ xem gặp nhau rồi thì sẽ nói gì đây? Cũng chỉ có thể nói những việc cụ thể mà thôi, còn những suy nghĩ trong lòng cô từ trước tới nay đều không thể nói một cách rõ ràng. Đến bệnh viện chỉ mất bốn mươi phút, thảo nào bố mẹ chồng cô cứ bảo không cần phải đi xe. Mất thời gian đợi xe buýt, lên xe còn phải chen lấn, đứng chật cứng trên đó cho tới tận lúc xuống, thà cứ đi bộ thế này cho dễ chịu. Tới tầng mười bốn nơi có phòng của bà nằm, không thấy Ngô Dạ Lai ở trong đó. Cô phải đi đến căn phòng nhỏ cuối hành lang mới tìm thấy anh, ở đấy khói thuốc mù mịt, cũng là nơi dành riêng cho những người hút thuốc trong bệnh viện. Ẩn Trúc bước vào, bên trong chỉ có một mình Ngô Dạ Lai. Cô nhíu mày nói, "Sao anh lại hút thuốc?", nồng nặc thế này chắc không phải chỉ mới hút có một điếu. Ngô Dạ Lai không giải thích, dụi tắt điếu thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài trước. Ẩn Trúc cũng không đôi co thêm nữa, cuộc sống của Ngô Dạ Lai ở nơi đóng quân không phải là cô chưa từng thấy. Cô biết, rất nhiều quân nhân đều hút thuốc, uống rượu. Có một lần Ẩn Trúc đi tàu hỏa tới thăm anh, có một chiến sĩ nhỏ tuổi trong đơn vị tới đón cô. Anh chàng này tuổi thì nhỏ nhưng thâm niên nghiện thuốc lại chẳng hề nhỏ chút nào. Cậu ta nói rất thật lòng, "Chị dâu, bọn em cũng biết đấy là những thói quen xấu, hồi còn ở nhà, không hút thuốc cũng chẳng uống rượu. Nhưng chị nói xem, doanh trại là một nơi như thế nào, suốt năm này qua tháng khác bao nhiêu người giam mình ở một nơi bé tí như thế, chuyện của ai thì cũng đã nói đi nói lại, chán như đề tài Parkistan rồi. Cơ hội được ra ngoài lại ít, buồn chán thì hút một điếu thuốc, muốn vui vẻ hơn thì uống vài ly rượu. Bọn em ở đây uống rượu nói chuyện chán rồi lại đứng dậy đi làm thôi!". Lời cậu ta nói còn thấy có chút hào khí, nhưng càng nghe Ẩn Trúc lại càng thấy cay đắng nặng nề. Khi ấy, Ẩn Trúc đã quyết định, nếu Ngô Dạ Lai cũng hút thuốc, uống rượu thì cô sẽ cố gắng hiểu cho anh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy cô vẫn khó che giấu cảm giác thất vọng của mình. Trong lòng cô, Ngô Dạ Lai là một người có kỷ luật nghiêm khắc, cô luôn cho rằng, một chuyện có thể là khó khăn với người khác nhưng với anh thì lại là chuyện đơn giản. Người nhà Ẩn Trúc không ai hút thuốc, nên cô thường liên hệ khói thuốc với những từ như chán nản, bệ rạc, và cô đơn, chẳng có chút thiện cảm nào cả. "Muộn thế này còn đến làm gì?" "Mang cho anh cái áo khoác, ban đêm trời sẽ lạnh", Ẩn Trúc đưa chiếc túi trên tay qua. "Ừ, em cũng về nghỉ sớm đi, một lát nữa anh cũng ngủ rồi." "Bà vẫn ổn chứ?" "Hôm nay nhìn thấy anh, bà còn nói được một hai câu, vừa rồi lại không thở được, anh đã gọi bác sĩ tới cấp cứu kịp thời rồi, giờ bà đang ngủ" Ẩn Trúc gật đầu, "Ngày mai anh có về nhà không? Em muốn nói chuyện với anh." "Tối mai anh phải quay về đơn vị, có chuyện gì thì em nói luôn bây giờ đi". Ngô Dạ Lai nói xong liền đưa tay lên bóp trán, mùi thuốc còn vương lại ở các ngón tay làm dịu đi những buồn chán trong anh. Ẩn Trúc nhìn xung quanh, đi đến chỗ cửa sổ ở góc cầu thang rồi dừng lại, "Em muốn nghe ý kiến của anh về việc em được điều đến thành phố!" Ngô Dạ Lại cũng đi đến chỗ cô, "Chuyện công việc của em, em phải tự mình xem xét nó có lợi cho em hay không. Nhưng với tình hình ở nhà như hiện nay quả thật anh không mong muốn em bị điều động công tác đâu." Câu trả lời của anh có phần nằm ngoài dự tính của Ẩn Trúc. Mặc dù cô đã cố gắng rất nhiều vì gia đình này, nhưng chưa bao giờ thấy anh nói rằng gia đình này cần cô. "Nếu sức khỏe của bà có chuyển biến, được xuất viện thì sao?", Ẩn Trúc không kìm được hỏi thêm. "Bố mẹ cũng đã nhiều tuổi rồi, cần có người ở bên chăm sóc. Anh lại đi xa, có em ở nhà thì anh mới yên tâm." Về sau của câu nói này thật tính cảm, ấm áp khiến cho trái tim Ẩn Trúc tràn ngập sự ngọt ngào. Việc được anh cần đến làm cô cảm thấy người mình cứ lâng lâng. "Thế thì em không đi nữa", Ẩn Trúc quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng ngả đầu vào ngực anh, ngoan ngoãn hỏi, "Em nói em không đi nữa, anh không vui sao?" Ngô Dạ Lai khẽ nhíu mày, Phùng Ẩn Trúc lúc nào cũng làm theo ý mình như thế mà chẳng cần phân biệt nặng nhẹ. Lời của cô như có ý anh mong cô vì anh mà đừng đi nữa vậy. Anh có gì mà vui? Em không cần phải quyết định nhanh như thế. “Anh nói vậy cũng không phải muốn can thiệp vào quyết định hay suy nghĩ của em, em cứu suy nghĩ thêm đi.” Anh không thích bộ dạng làm việc gì cũng là vì anh của Ẩn Trúc. Anh biết Phùng Ẩn Trúc đã vì anh mà làm rất nhiều việc, cô luôn thể hiện rõ ràng mọi việc cô làm đều là vì anh mà hoàn toàn không biết điều đó đã vô tình gây ra cho anh bao nhiêu áp lực. Ẩn Trúc ngạc nhiên tới đơ cả người, cô đã phải thu hết can đảm để làm cái hành động thân mật với anh như vừa rồi, nhưng trong nháy mắt đã bị anh phũ phàng gạt đi. "Chúng ta chẳng phải là người một nhà sao?! Thế nên em mới hỏi ý kiến anh, anh lại né tránh như thế là có ý gì?" "Anh né tránh? Vừa rồi chẳng phải anh đã nói rất rõ ràng rồi sao, theo anh thì anh không muốn trong nhà có bất cứ xáo trộn nào. Nhưng em không thể dựa hoàn toàn vào ý kiến của anh để quyết định được, anh có cách nhìn nhận vấn đề của anh, còn em phải xét thì nhiều mặt, tự mình đưa ra ý kiến khách quan chứ". Ẩn Trúc nhìn anh chằm chằm, "Theo ý kiến khách quan của em thì em nên đi vì đây là một cơ hội rất tốt. Nhưng em tình nguyện từ bỏ cơ hội này nếu anh cần em ở nhà, quyết định của em như thế đấy, có vấn đề gì không?" Vấn đề là em có cuộc sống và sự nghiệp của riêng em, anh mong sự lựa chọn của em xuất phát từ đáy lòng, chứ không phải em tùy tiện đưa ra quyết định chỉ vì một câu nói của anh." "Quyết định tùy tiện? Trong mắt anh, em vẫn là Phùng Ẩn Trúc bất chấp tất cả, chỉ biết ngốc nghếch bám riết lấy anh của ngày ấy thôi sao? Cho dù em có quyết định một cách lý trí thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn nghĩ em làm theo cảm hứng. Nếu là vì anh thì anh lại cảm thấy phải có trách nhiệm. Nếu là vì bản thân em thì đừng nói anh không tin mà đến em cũng còn không tin được." Ẩn Trúc vốn cũng không muốn nói cho anh nghe, cô càng nói giọng càng nhỏ đi. Chẳng phải cô đã sớm biết cái thái độ phủi sạch trách nhiệm đó của anh rồi sao? Tại sao lại vẫn cảm thấy đau lòng như thế nhỉ? Cho dù đã kết hôn lâu như vậy rồi thì anh vẫn là anh, cô vẫn là cô, chưa bao giờ có khái niệm "Chúng ta". Vì vậy, họ chỉ có thể cư xử với nhau như thế thôi, nhìn thì có vẻ thân mật nhưng thực tế lại xa cách vô cùng.