Kể từ sau cái ngày mà Duy trở về, mọi thứ dường như thay đổi hoàn toàn, cậu ta không còn là người bày trò chọc vui mọi người nữa, không khí trở nên ngột ngạt đến đáng sợ. Nhưng đã có người làm thay nhiệm vụ ấy rồi. Cả đoạn đường đi, người vui vẻ nhất là Dung, kể đủ loại truyện cười mà cô ấy từng đọc trên mạng, hay đôi khi chỉ là một câu nói vu vơ, ngây đến mức khiến mọi người bật cười. Cũng từ đó, trên chiếc xe 6 người ấy bớt căng thẳng hơn. An và Thu cũng bắt đầu nói nhiều hơn, cởi mở hơn. Không những thế, với tài hài hước lém lỉnh của mình, Dung còn lôi kéo cả Quân, Nam và Duy vào những câu chuyện tưởng chừng không đầu không đuôi ấy. Khoảng cách giữa mọi người như được kéo gần lại. Đường đi cũng bớt xa hơn. Nam cũng từ từ thay đổi cách nhìn về cô bé này. Và cũng hiểu tại sao, haiđứa em của mình lại có thể tự nhiên như thế khi đối diện với cô ấy, trong lòng Nam cũng nhẹ nhõm hơn phần nào. Xe dừng lại nơi căn biệt thự sang trọng bên cạnh bờ biển, từng làn gió mang vị mằn mặn của muối tràn vào sống mũi, cảm giác cay cay nhưng lại rất thú vị. Căn nhà dư để mỗi người một phòng, nhưng Dung lại cứ nằng nặc đòi được ở chung phòng với Thu và An với lý do hết sức đơn giản vì sợ ma, khiến cả bọn bật cười khanh khách vì thế ba đứa nó được chọn căn phòng lớn nhất của biệt thự. Còn Duy, Quân và Nam mỗi người một phòng. An nhìn từ cửa sổ căn phòng hướng ra biển, mở toang cánh cửa, đưa mắt về phía trời xa, biển luôn luôn vô tận, đó là điều con người không bao giờ nắm bắt được lắm lúc nó dịu dàng êm ả, gợn sóng li ti mang lại cảm giác an toàn và thanh bình cho lòng người. Đôi khi lại dữ dội, mạnh mẽ, mang bão táp phong ba cuốn lấy hàng chục chiếc tàu đang vi vu trên mặt nước kia. Không gì có thể lường trước được. - Ngồi trên xe mấy tiếng đồng hồ mà đau cả lưng- Dung thả mình xuống giường để tận hưởng cảm giác thoải mái: “Có các cậu đi cùng mình vui lắm! À, mà mọi người đã quen với Quân và Duy rồi sao? Thế mà mình định có dịp nào sẽ giới thiệu mọi người với nhau đấy?” - Chỉ là bạn bình thường thôi- Thu và An cùng cười. - Thật vui khi làm bạn với các cậu đấy- Dung lại cười rất tươi, nhỏ đứng dậy kéo cả An với Thu cùng nằm xuống giường giống nhỏ, một cái giường lớn đến nổi cả ba đứa có thể chụm đầu vào nhau: “Mới gặp mà như có cảm giác đã thân rất lâu rồi, mình nói thật đấy” Một bữa tiệc ngoài trời diễn ra trong không khí ấm áp, vui vẻ khi tất cả mọi người giờ đây đều có thể đối xử với nhau bằng tình cảm chân thật. - Anh Nam gắp cho em miếng thịt ở đằng kia đi- nhỏ Thu cười tươi, bây giờ nó đã trở nên nhí nhảnh hơn rồi, An nhận xét như vậy, chứ trước kia trông nó giống bà cụ non vô cùng. Khỏi nói cũng biết, Nam hớn hở đến mức nào, quan hệ giữa hai người này có vẻ tiến triển khá tốt, dường như lúc nào cũng kè kè cạnh nhau. Cũng có thể vì Nam mà Thu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Cậu ấy lúc nào cũng quan tâm Thu. Nhỏ An nhìn hai người như vậy thì không nén được nụ cười, ông anh của nó rốt cuộc cũng biết yêu rồi, còn nhỏ Thu thì sao?Liệu nhỏ có hiểu được tình cảm của Nam không, người trong cuộc lúc nào cũng mờ mắt mà. Và nó cũng ngậm ngùi khi nghĩ về bản thân, phải chi nó nhận ra nhịp đập trái tim mình sớm hơn thì có lẽ bây giờ đã không bế tắc như thế này, một ánh nhìn buồn bã hướng về phía Duy mà chỉ mình nó biết. “Em có biết tôi đang đau… đau lắm không?”- Quân tự trách mình: “Không ngờ cũng có lúc Hoàng Quân này là kẻ đứng sau cuộc tình, nụ cười của em như từng mũi dao cứa vào trái tim đang rỉ máu của tôi lúc này, có lẽ tôi chưa và cũng sẽ không bao giờ được em dành bất cứ tình cảm nào, tôi cũng không đủ cam đảm để nói điều đó với em”- một cái chậc lưỡi như cắt đi dòng suy nghĩ của mình, cậu ấy trở lại với câu chuyện còn đang dang dở. - Chẳng lẽ chỉ ở đây thôi sao? Tìm chỗ nào đi chơi chứ- Dung lại đưa ra ý kiến kịp thời trong khi cả bọn cũng đang cảm thấy buồn chán. - Sở thú đi- An lại trở về cái vẻ hồn nhiên bình thường, nó nghĩ chỉ có thế mới khiến mọi người cùng vui vẻ, hơn nữa Dung thích hợp với Duy hơn nó, cái suy nghĩ đó luôn tồn tại trong đầu An, và nó cũng không biết mình đã nghĩ đến vấn đề đó bao nhiêu lần mỗi ngày, chỉ biết rằng rất nhiều, rất nhiều mà thôi, càng ngày nó lại càng tin tưởng như vậy, mặc dù hàng trăm lần nó đã tự nhủ mình nên rút lui, nhưng… mỗi lần nhìn thấy Duy nó lại không thể nào kìm được ánh mắt thôi hướng về cậu ấy. - Hay mình đi tắm biển- Thu lên tiếng. - Em thấy đến công viên trò chơi hay hơn- Dung chờ ý kiến của mọi người nhưng đôi mắt lại nhìn Duy âu yếm. - Dù sao cũng lâu rồi không đi công viên, em đồng ý- An cố cười như để che đậy sự tổn thương trong lòng mình. Thế rồi cả nhóm quyết định “di tản” đến một khu vui chơi gần đó. Có vẻ như những trò con nít như cưỡi ngựa hay xe điện đụng khiến các nàng cảm thấy rất thích thú, tiếng cười không ngớt vang lên. - Mọi người ăn kem đi- Thu và Nam tay cầm lỉnh kỉnh những que kem tươi mát lạnh đủ sắc hương vị và đưa cho từng người. - Yeah! Bởi vậy tao yêu mày nhất Thu à!- An reo lên thích thú, Dung cũng không kém hứng khởi. Riêng mấy anh chàng có vẻ không được hảo những món này lắm hay ít ra vì một lý do khác. - Ăn ở đây có kì quá không?- Quân ngượng ngùng nói với Thu khi cô ấy chìa que kem trước mặt. - Anh xem, tất cả mọi người có ai ngại đâu chuyện bình thường ở huyện ấy mà- Thu nở nụ cười tươi, có vẻ như lúc này nhỏ cảm thấy Quân đáng yêu hơn, không còn giữ cái vỏ bọc thường ngày: “Người lạnh lùng mà cũng có lúc biết xấu hổ sao?”- nghe câu nói nửa thật, nửa đùa ấy, không hiểu sao lòng Quân trở nên ấm áp lạ, cậu ấy khẽ nở một nụ cười tự nhiên nhất và cái gật đầu để đáp lại Bất giác Thu lại cảm nhận được tim mình đang đập nhanh. Chẳng lẽ lại là vì Quân sao? Thật ra cậu ấy cũng không phải vô tình như nó đã từng tưởng tượng, chỉ có điều cách quan tâm của cậu ấy đặc biệt hơn những người khác, chỉ thích làm mà không nói, cũng đáng yêu lắm chứ? Mặt nó bắt đầu nóng ran, nhanh chóng quay đi chỗ khác để giấu đi sự ngại ngùng. Càng ngày Thu càng khó lý giải tình cảm mình dành cho Quân, tình yêu hay chỉ đơn thuần là sự rung động nhất thời mà thôi? Câu hỏi đó cứ quấn lấy nó cho đến khi… - Hay mình chơi đu quay đi, ở trên đó mà ngắm cảnh biển thì thật là thích- Dung lại tròn xoe mắt chỉ tay về phía trước tập trung sự chú ý của cả nhóm. Chỉ có Duy là quay đi chỗ khác mà thôi, không hiểu sao An lại để ý thấy hành động của cậu ấy rất lạ, gương mặt bắt đầu tái nhợt đi, xanh xao khó tả, không những thế nó còn cảm thấy hơi thở Duy gấp gáp hẳn lên, có vẻ gì đó lo lắng, sợ sệt và run rẩy nữa. An chưa từng thấy thế bao giờ. Hai tay cậu ấy nắm chặt vào nhau và như đang cố gồng mình để chống chịu một thứ gì đó, một thứ vô hình… - Tôi khát nước… đi trước đây-giọng Duy khô khốc, đều đều nhưng nếu nghe kĩ sẽ phát hiện có chút gì đó khác thường, rõ ràng cậu ấy không bình tĩnh, những từ hết sức ngắn gọn nhưng lại có gì xót xa. Chẳng ai để ý đến điều đó ngoài An, nó lại cảm thấy lòng mình bất an thật sự: “Chuyện gì thế này, vừa rồi vẫn còn rất vui vẻ, nhưng sao… anh ấy… mình không biết phải nói thế nào, mình cảm nhận được Duy chắc chắn phải có cái gì đó không ổn” Rồi Duy gọi cho Quân nói cậu ấy phải về trước, An càng khẳng định rằng mình không hề nhầm, nhưng đó là việc gì mà khiến Duy trở nên như thế. Cũng vì thế mà An trằn trọc cả đêm, mặc dù đã lên giường từ sớm nhưng thái độ kì lạ của Duy cứ bám riết lấy suy nghĩ của nó, nhìn hai đứa bạn ngủ say từ lúc nào, nó nhẹ nhàng bỏ chiếc chăn xuống và ra khỏi phòng. Có lẽ nó cần đi dạo để đầu óc thoải mái hơn. An nghĩ những luồng gió biển sẽ giúp nó nhẹ nhõm phần nào. Bước đi chậm trên bãi cát dài, chỉ có ánh đèn nhỏ từ biệt thự rọi tới, cả không gian tối mịt, mặc dù cũng sợ lắm nhưng vẫn thoải mái hơn ở trong phòng. Nhưng nó dường như không tin vào mắt mình, giờ này cũng có người ở đây sao, nó tiến lại gần hơn để xem kĩ… Đúng là Duy, cậu ấy đang ngồi úp mặt vào gối, nhưng cái dánh dấp đó thì An không thể lầm được. Bị một bàn tay bất ngờ đặt lên khiến Duy giật mình. - Giờ này em ra đây làm gì? Lạnh lắm- Duy vẫn nhỏ nhẹ. - Còn anh? Chỉ biết nói em thôi?- An lại cười tươi: “Hôm nay anh có chuyện gì đúng không? Em thấy thái độ anh rất lạ…”- nó bỏ lửng câu nói khi cậu ấy nhìn sang, mặc dù tối nhưng nó vẫn cảm nhận trong ánh mắt đó có chứa đầy đau khổ và còn vương một chút hận thù. - Không có gì- Duy quay ngoắt đi, giọng trở nên lạnh lùng hẳn. - Anh nói dối em, rõ ràng là có, từ khi anh nhìn thấy chiếc đu quay đó, em biết chắc chắn…- An cương quyết. - Nín đi, đừng nhắc hai chữ “đu quay” trước mặt tôi, đã bảo cô đừng nói nữa mà, sao lắm chuyện thế?- Duy đã thực sự giận dữ, chưa bao giờ An nghĩ Duy lại nổi nóng như thế, thật là đáng sợ, gương mặt cậu ấy biến dạng hoàn toàn, ánh mắt hằn rõ sự căm thù. Tay Duy nắm chặt lấy cát, càng lúc càng siết mạnh hơn. Từng hạt cát rơi ra kẽ tay trở về với sóng biển, chỉ có hai con người ngồi đó.. Giờ đây An biết mình không thể làm gì ngoài việc ngồi cạnh cậu ấy và im lặng, Duy đã mất bình tĩnh, lời nói của An lúc này chỉ làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn thôi, có lẽ cứ ngồi thế này sẽ tốt hơn. An cũng dần cảm thấy Duy đã dịu lại. - Mẹ anh mất sớm vì sinh khó- Duy bắt đầu lời nói của mình trong tâm trạng hoang mang, ngay cả giọng nói cũng cảm nhận được sự run rẩy: “Vì thế ba anh đã làm thay cả công việc của một người phụ nữ. Ngày trước, gia đình anh chỉ ở mức khá giả thôi, ngày nào ông ấy cũng về nhà sớm dắt anh đi chơi, lo cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ và còn có sự chăm sóc chu đáo của cả bà nội nữa, đó là thời gian anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Nhưng chẳng được bao lâu, năm anh lên 7 tuổi, có một lần nghe ba và bà nội cãi nhau trong phòng, rất dữ dội, anh không biết chuyện gì vì bác quản gia đã dắt anh đi khỏi. Và cũng từ ngày ấy mọi việc đã bắt đầu thay đổi… - Ông ta trở nên ít nói, không còn quan tâm anh như trước nữa, bắt đầu lao vào công việc. Hôm nào cũng đi sớm, về khuya. Có lúc anh đã hỏi tại sao? Nhưng lại bị gạt phăng đi. Ít lâu sau gia đình anh trở nên giàu có… nhưng thực chất bên trong thì rỗng tuếch- Duy cười một cách đau khổ, cái giọng mỉa mai, chua xót ấy An không bao giờ quên được. - Bắt đầu những chuyến công tác nước ngoài, số lần về nhà của ông ta thưa dần. Mặc dù rất đau khổ, nhưng anh còn bà nội, trong căn nhà đó chỉ còn bà lo lắng và yêu thương anh mà thôi. Anh thực sự rất yêu bà và mong một ngày nào đó, người cha kính yêu sẽ quay về, nhưng ngày đó đã không tới… - Năm 10 tuổi, anh bị bắt cóc, chúng đã thả anh lên một chiếc đu quay rồi khởi động máy đưa anh lên trên cao. Và bắt người đưa tiền chuộc không ai khác mà chính là bà….- đến đây thì Duy đã nấc lên thật sự, cậu ấy đang khóc, những giọt nước mắt cay đắng, hận thù. - Từ trên cao nhìn xuống, anh đã quan sát được tất cả. Ngay trong đêm đó, một đêm kinh hoàng mà cả đời anh cũng không thể quên, chúng đã không tha cho bà anh, bọn chúng giết bà rồi…bà chết rồi…chết thật rồi… cả lũ bọn chúng đều tàn ác như nhau, tại sao đã lấy tiền rồi mà còn…- cơn thịnh nộ trào dâng thật sự, Duy trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết, cả người cậu ấy run lên vì tức giận. - Một thằng bé 10 tuổi nhìn người thân ra đi trước mặt mình, nhưng anh bất lực, sáng hôm sau khi bảo vệ tới, người ta đã đưa anh xuống. Bà vẫn nằm đó, môi tím tái, máu đã bắt đầu khô lại, nhiều máu…nhiều máu lắm…anh mãi không quên được cái ngày định mệnh hãi hùng đó. Anh ôm xác bà khóc…cứ khóc… đến khi quản gia tới. - Còn ông ta, ngay cả cái ngày chôn cất bà nội, ông ta cũng không về, con người đó đã trở nên máu lạnh rồi, ngay cả mẹ ruột của ông ta mà cũng đối xử như thế và anh đã thề cả đời sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta…- Duy gằn từng tiếng một. - Anh chôn bà cạnh mộ mẹ anh, hai người ở cùng nhau chắc sẽ đỡ buồn hơn, anh cứ nghĩ thế, chắc được ở bên nhau họ rất hạnh phúc. Còn anh, anh không muốn sống trong căn nhà đó nữa, anh không muốn gặp ông ta…cứ thế sau khi an táng bà xong anh bỏ đi, anh hận mình, chỉ vì anh mà mẹ rồi cả bà đều lần lượt mấy đi, anh cứ chạy…chạy cho đến kiệt sức, để tạm thời quên hết mọi việc vừa xảy ra, một điều khủng khiếp. - Và anh tỉnh dậy, người đầu tiên anh nhìn thấy là em… một cô bé xa lạ. Nhưng lúc đó anh không còn tin ai nữa, anh muốn tự sống trong thế giới của mình, vì thế anh đã chọn cách im lặng, dù thế nào cũng không hé môi lời nào, anh cũng chẳng đủ can đảm để mở miệng nói… Chính em là người mang lại cho anh sự sống mới, anh nghĩ mình phải dũng cảm đối mặt… không thể trốn tránh mãi. Nên anh quyết định quay trở về căn nhà đó, anh đã nợ em vì thế, bằng mọi giá, anh phải trả. Duy gục đầu, úp mặt xuống gối và khóc thật sự, những tiếng nấc khẽ khiến An nhói lòng, nó không ngờ một con người luônvui vẻ hoạt bát như Duy lại có một quá khứ thương tâm như thế, chỉ mới nghe thôi nó cũng đã rùng mình, một cú sốc quá lớn về tinh thần, có lẽ nếu nó trong hoàn cảnh cậu ấy nó sẽ không vượt lên nổi. Nhìn Duy đau khổ, trái tim nó như thắt lại hơn bao giờ hết, nó muốn được cùng khóc với Duy, bàn tay của nó khẽ đặt lên vai cậu ấy. Duy bất ngờ ôm chầm lấy nó, nước mắt cậu ấy rớt lên vai An. Một chút sững sờ, một chút ngạc nhiên. - Cho anh ôm em một lát, 5 phút thôi… chỉ 5 phút cũng được. (k ênh truyện chấm p rồ) An cũng không hiểu cảm giác lúc này nữa, tim nó rung lên từng nhịp, khoảng cách gần quá, gần đến nỗi cả nhịp thở của Duy nó cũng cảm nhận rõ mồn một, mặt Duy đang kề sát bên cạnh gương mặt nóng bừng của nó. tại sao cậu ấy lại hành động như vậy, có lẽ vì quá buồn nên mới… Mình không được nghĩ nhiều. Rồi 10 phút trôi qua…15 phút… hai người họ vẫn thế, thời gian như dừng lại nơi ấy, chỉ có tiếng sóng biển rì rào, tiếng gió lùa khe khẽ và đôi tim hòa chung nhịp đập. - Khuya rồi, em cũng nên vào đi, cho anh ngồi đây thêm chút nữa, một mình yên tĩnh, anh cần suy nghĩ- Duy buông nó ra nhẹ nhàng nói. An cảm thấy hụt hẫng khi vòng tay Duy rời khỏi người mình. Mặc dù vậy, nó vẫn nở một nụ cười trước khi bước đi. Nói ra được những uất ức trong lòng thật là nhẹ nhõm, Duy thở phào, đã lâu rồi cậu ấy không có can đảm đối diện với quá khứ, hôm nay đây, nụ cười An như nắng mai xoa dịu phần nào những vết thương quá lớn hằn sâu trong trái tim tội nghiệp ấy. Duy nhận ra tình cảm của mình đã thay đổi từ lúc nào. Có lẽ ban đầu thực sự Duy chỉ muốn trả ơn An mà thôi nên chấp nhận những điều kiện đó, nhưng càng ngày, ánh mắt ấy…gương mặt ấy…khiến cậu ta không tài nào dứt ra được. Mặc dù đã lường trước việc này và cố gắng tạo khoảng cách với An hơn, nhưng bây giờ… chính xác là mọi việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Duy, kể cả tình cảm của cậu ấy nữa. An thả mình xuống giường, lấy chăn đắp lên người, nó vẫn còn ám ảnh bởi những lời Duy kể, chua xót, ngậm ngùi, người nó như rã ra, đầu óc quay cuồng. Cũng ngay trên chiếc giường đó, một giọt nước mắt khác đang lặng lẽ rơi, nhanh đến nỗi xung quanh không hề cảm nhận được sự tồn tại của nó. Và có một trái tim khác cũng đang đau nhói. - Chào các em học sinh thân yêu của tôi!- cái giọng của ông thầy chủ nhiệm vang lên làm cả đám học sinh phía dưới muốn “té ghế”, làm gì mà hôm nay ngọt ngào thế nhỉ? - Các em có biết 3 ngày nữa sẽ có sự kiện gì diễn ra không?- không những cười tươi đến mức lộ ra cái bộ răng rất chi là “chuẩn” mà ông ấy còn lấy tay chỉ chỏ hết đứa này đến đứa khác, nhưng tất cả đều lắc đầu. - Các em đúng là rất vô tâm đấy, một việc quan trọng thế mà không ai biết cả à, nhưng không trách được, các em mới vào lớp 10 thôi- giọng gì mà “nhão nhẹt” nghe lạnh cả xương sườn, xương sống. - Sẽ có một buổi kỉ niệm 10 năm thành lập trường được tổ chức trong ba ngày tới, có cả dạ tiệc để mọi người ăn uống và khiêu vũ nữa- nhưng lần này, sau màn “độc tấu” ngoạn mục của thầy là tiếng “YEAH!” dậy như sấm khiến căn phòng học nhỏ muốn nổ tung. - Nào, nào, bình tĩnh hỡi nhưng học sinh tôi yêu nhất!- ông ấy lại giở cái giọng đó ra, làm cho nhỏ An, Thu và Dung nổi da gà và chắc những người khác cũng thế. - Các em đừng hy vọng sẽ được chơi “miễn phí” nha, tất cả đều phải có cái giá của nó mà- nụ cười này sao gian thế nhỉ? - Vậy chúng em phải làm gì thưa thầy?- một bạn đứng lên hỏi. - Đừng hỏi tôi, điều đó tùy thuộc vào sự sáng tạo của các em mà thôi, buổi lễ trở nên tuyệt vời hay không là nhờ những đầu óc thông minh kiệt xuất của tất cả học sinh đấy. Nhưng một điểm có lợi là những học sinh lớp 10 cũng có thể tham gia vào nhóm của các anh chị khối trên, đây cũng là cách nhà trường tập cho các em làm quen với không khí sinh hoạt tập thể, thầy nghĩ điều này cũng rất tốt đấy chứ. Dù sao thì lớp 11, 12 cũng có ít nhất một hoặc hai năm kinh nghiệm rồi, hãy tham khảo ý kiến của họ và hãy là những người có sáng kiến độc đáo nhất, thầy mong chờ sự thể hiện của các em đó. Thầy vừa bước ra thì cả lớp rộn lên những tiếng bàn tán sôi nổi, ai cũng tìm ình những ý tưởng đặc sắc nhất. Tiếng chuông lại reo…đã kết thúc một ngày nữa rồi. Dung hôm nay có vẻ không được vui vẻ như bình thường, nhưng khi Thu hỏi đến thì cô ấy nói chỉ vì chút việc gia đình nên bận lòng thế thôi, ngày mai sẽ chẳng có chuyện gì nữa đâu, mặc dù cảm thấy có gì đó khác lạ ở cô bạn này, nhưng nghe thế Thu cũng không hỏi gì thêm. - Mấy em có ý tưởng gì độc đáo không? Tụi mình hợp thành một nhóm cũng được đó- Nam lên tiếng trước khi cả bọn cùng ngồi trong một quán nước gần trường. Đột nhiên ánh mắt của An và Duy chạm phải nhau, một giây sững sờ rồi cả hai đều gục đầu xuống cắm cúi uuống nước, dường như cái ôm hôm nọ vẫn còn vương lại cảm giác xao xuyến khiến mặt An đỏ như trái gấc, cô ấy liếc nhìn xung quanh, có lẽ không ai để ý đến hành động kì cục đó đâu, nhưng nó không hề biết rằng một người nào đó đã nhìn thấy tất cả.