Hạnh Phúc Diệu Kỳ
Chương 2
An xin nghỉ học những tiết tiếp theo với lý do “bệnh” làm Thu lo lắng. Sau giờ học nó bay ngay đến nhà An xem con nhỏ thế nào?
Vừa thấy Thu, con An đã khóc thét lên, Thu hoảng quá, chẳng biết chuyện gì: “Kể cho tao nghe coi, mày bị làm sao vậy?”
- Anh Quân… hức…hức… anh ấy bỏ tao rồi, anh ấy nói tao như những đứa con gái khác- An nói trong tiếng nấc: “Tao đau quá mày ơi, tao làm sao bây giờ?”
Thu chỉ biết thở dài, có lẽ nó đã đoán được cơ sự này, chỉ tại nhỏ bạn nó không chịu nghe: “Mày nín đi, chuyện đâu còn có đó mà, hắn dứt ra sớm ày đỡ khổ”
An không còn hơi sức đâu cãi lại Thu nữa, nó đã khóc suốt buổi rồi còn gì.
- Tao nghe nói mặc dù Quân còn đi học nhưng hắn là một trong những nhà kinh doanh trẻ tài năng nhất, có lẽ do hưởng được dòng máu tài phiệt của gia đình, trên thương trường hắn là con người vô cùng lạnh lùng. Tao nói ày biết, con người đó không hề đơn giản, bởi vậy tao không muốn mày dây vào, tại mày cứ… đâm đầu vô hắn thôi.
- Sao mày biết?- An ngơ ngác hỏi.
- Ba tao từng làm ăn với hắn, ông ấy nói cậu ta tuy còn trẻ mà tài cao, rất quyết đoán và nhạy bén trong kinh doanh.
- Mày ăn gì chưa? Tao thấy mày khóc sắp hết calo rồi đấy, để tao nấu gì ày xong tao còn về nhà nữa, mày đừng suy nghĩ lung tung đấy!- Thu ân cần quan tâm.
-
Nhỏ An lang thang trên đường, nó muốn đi đâu đó cho khuây khỏa, nó ngước nhìn, trước mặt là một quán kem không quá sang trọng nhưng lại mang cho người ta cảm giác thư thái, dễ chịu.
Mỗi lần có đi qua nó chỉ nhìn chứ không dám vô, vì nhà nó cũng không khá giả cho lắm, lui tới những nơi này, nó ngại, nhưng hôm nay nó quyết định thử, vì nó đang buồn.
Nó kêu hết ly này đến ly khác, bình thường buồn nó chỉ dám ăn kem cây thôi, nó ăn đến khi cả răng và lưỡi tê cứng lại, đến khi nó không còn cảm giác về mùi vị nữa, nó mới dừng lại, hôm nay cũng thế nhưng bất ngờ hơn nó gặp lại anh ấy…
- Anh là… là bạn của Quân, đúng không?- An tròn xoe mắt nhìn khi thấy Duy ngồi trước mặt nó.
- Chính xác! Tôi là Duy, chúng ta từng nói chuyện rồi mà.
- Anh làm gì ở đây?- nó thấy lạ khi Duy mặc bộ đồng phục của quán này.
- Cậu hỏi lạ nhỉ? Tôi làm gì mà cũng phải cần báo cáo sao?- Duy cười.
- Không nói thì thôi!- nó lại tiếp tục ăn ngấu nghiến.
- Không muốn biết thật hả?- Duy hỏi lại: “Vậy tôi đi đây nha, cậu cứ ngồi đây ăn tiếp”- nói rồi Duy kéo ghế đứng dậy.
An vẫn không phản ứng gì, Duy quay lại ghế ngồi xuống, nó ngước mặt lên nhìn: “Sao anh chưa đi?”
- Tôi chịu thua cậu rồi đấy, tôi làm bồi bàn ở đây, được chưa- rồi Duy nhìn nó cười.
- Thật hả? Vậy có miễn phí tiền kem cho tôi không?
- Cậu có mơ không đó! Chẳng lẽ bắt tôi trả tiền sao? Mất nửa tháng lương của tôi ấy hở?- Duy nhăn mặt.
- Nghe nói nhà Quân giàu lắm mà, anh là bạn Quân chắc cũng chẳng kém. Việc gì mà phải đi làm thêm?- An thắc mắc.
- Cậu thích Quân chỉ vì nhà cậu ta giàu thôi à?- Duy thất vọng hỏi.
Mặc dù nó nhắc đến Quân trước nhưng khi nghe Duy hỏi vậy lòng nó lại đau nhưng nó cố không để mình khóc nữa, lần nào gặp anh ta mà cũng khóc thì ngại lắm: “Không, tôi chỉ mới nghe Thu nói thôi, lúc trước tôi không hề biết, mỗi lần nhòn thấy Quân, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác lạ lắm”- nó ngừng ăn, cúi mặt xuống không dám nhìn Duy.
Duy đẩy ly kem về phía nó, An bất ngờ ngẩng mặt lên, nó thấy Duy cười rất tươi, một nụ cười ấm áp.
An sững lại vài giây, giờ đây nó mới để ý rằng Duy quyến rũ chẳng thua gì Quân, cậu ấy cười như ánh nắng ban mai, khiến mọi ánh mắt như thu vào, không dứt ra được.
- Sao mà cậu nhìn tôi hoài thế, đừng nói là chuyển qua thích tôi rồi nha!- Duy lại cười, An bối rối, nó nhìn chằmchằm vào ly kem, Duy nói tiếp: “Nhà tôi sao giàu bằng Quân được, ba mẹ tôi làm bác sĩ thôi, mặc dù không túng thiếu nhưng tôi muốn đi làm thêm đi học hỏi kinh nghiệm, và tự trang trải cuộc sống của mình”
- Không ngờ anh còn trẻ mà đã chững chạc như vậy? Tôi còn lâu mới được như vậy, có phải tôi trẻ con lắm không?- An thở dài hỏi Duy.
Duy giơ tay xoa đầu An: “Cô bé ngốc ơi, mỗi người đều có một cuộc sống mà, từ từ em cũng sẽ lớn thôi, nhưng lớn thì có gì hay đâu, có nhiều việc khiến mình phải suy nghĩ, phải lo toan, anh cứ ước mình được như em thì tốt biết mấy nhưng…”- Duy không hiểu sao lại xưng “anh-em” với nó, cũng hơi bất ngờ, nhưng dù gì Duy cũng hơn nó 1 tuổi mà.
- Có muốn anh giúp em theo đuổi Quân không?- Duy cười nhìn nó dò ý.
An trợn tròn mắt lên: “Anh nói cái gì? Tôi có nghe nhầm không?”
- Không! Sự thật 100%, nhưng phải có điều kiện, anh chẳng làm không cho ai bao giờ- Duy nháy mắt với nó.
- Vậy anh muốn gì?- nó ngần ngại: “miễn không làm gì có lỗi hoặc phạm pháp là được”
- Anh không biết, anh vẫn chưa nghĩ ra nhưng chắc chắn là không bắt em làm chuyện gì quá đáng đâu.
- Cho anh số điện thoại của em đi! Nếu vẫn muốn anh làm quân sư.
An có đôi chút ngần ngại, nhưng nó vẫn làm theo: 0122……
- Yên tâm đi, chuyện này chỉ có lợi cho em thôi bé ạ, nhớ là phải làm theo tất cả những gì anh dặn nha. À quên, để anh nhá số của anh cho em, có gì thì liên lạc, bất cứ lúc nào em cần, nhất định anh sẽ có mặt.
- Nhưng tại sao lại giúp tôi?- nó không hiểu: “Tôi với anh chẳng có quan hệ gì cả?”
- Chắc tại có duyên, chỉ vậy thôi, được chưa cô bé!- Duy cười lớn rồi bỏ đi. Còn nó vẫn ngỡ ngàng vì mọi việc diễn ra hôm nay.
An đi như người mất hồn về nhà, mẹ vừa thấy nó thì giục: “Hôm nay sao con đi học về muộn thế Ni, đi tắm nhanh lên rồi vào ăn cơm, ba con đang đợi kìa!”
Nó giật mình: “Dạ! con đi ngay đây”- trông n nó mệt mỏi.
- Con Ni hôm nay làm sao thế ông? Bình thường nó vui vẻ lắm, có khi nào thấy nó ỉu xìu vậy đâu- bà lo lắng hỏi chồng.
- Kệ nó đi mình ơi! Con gái lớn rồi nó có nhiều suy nghĩ vẩn vơ lắm, vui đó, buồn đó, mình sao mà quản được- ông chồng cười hì hì, làm bà phát bực: “Thì tại tôi lo cho nó, mà thôi, nó ra rồi, mình ăn cơm đi kẻo nguội”
- Alo! Duy hả? Tao đến rồi nè, đang đợi mày ở đường XX nè, còn mày đang ở đâu đó?- Quân hỏi Duy.
- Cái gì!- Quân hét lớn vào điện thoại: “Bận rồi à, mày đang giỡn với tao đó hả? Nằng nặc bắt tao đi cho bằng được trong khi công việc tao còn chất núi kia kìa, giờ lại nói không đến, chán mày thật, vậy tao về đây, khỏi cần xin lỗi”- Quân ngán ngẩm nhìn chiếc điện thoại rồi cất nó vào túi.
- Trả túi xách lại cho tôi đi, các anh đang làm gì đó?- giọng một cô gái la lớn.
- Thôi nào bé, làm gì mà hét dữ vậy, tụi anh chỉ đùa thôi mà- khoảng 5 đứa con trai đang vây quanh nó.
Quân liếc sang một cái rồi thôi, cậu đội nón bảo hiểm vào, vặn tay ga.
- Buông tôi ra, bỏ mấy cái tay bẩn thỉu ấy ra khỏi người tôi, cứu tôi với!- tiếng người con gái thét lên khi thấy bóng người.
Quân không đành lòng bỏ đi, nhìn quanh chẳng thấy có ai qua lại: “Dây vào mấy chuyện này đúng là phiền phức thật, nhưng giờ mà mặc kệ thì lại mang tiếng ác… đường nào cũng không xong”
Quân thở dài: “Coi như tự rước họa vào thân vậy”- rồi rồ ga chạy đến chỗ cô gái đó.
Những tên kia khi thấy ánh đèn mô tô thoáng chút bối rối, chưa biết xử trí thế nào: “Mày đừng xen vào chuyện tụi tao?”
Quân cười khẩy: “Mày cướp thì cướp, tao chẳng quan tâm, nhưng đụng đến con gái nhà lành là làm mất mặt đàn ông, tao không thể coi như chẳng biết gì được”
Nói xong, chiếc xe lao tới Quân cầm chiếc nón bảo hiểm còn lại đập ngay bụng từng tên một, chưa đầy 30s chúng đã không còn sức chống trả: “Toàn lũ vô dụng vậy mà cũng đòi cướp cạn à, biến đi”
Quân quay sang cô gái, một chút sững người: “là cô sao?”
Nãy giờ An ngờ ngợ tiếng của Quân, nhưng nó không dám chắc, anh chàng đang đội nón bảo hiểm.
- Dù sao cũng coi như có quen biết, lần này xong tôi với cô chẳng nợ nần gì nhau nữa, tránh xa tôi ra nhé- Quân cười khinh khỉnh: “Mà sao giờ này cô lại ở đây một mình?”
An định nói là đợi Duy, anh ta hẹn nó tới đây, nhưng nhớ lời Duy là không được cho Quân biết bất cứ điều gì về quan hệ giữa nó và Duy, cũng như việc Duy giúp nó, nếu không mọi giao ước coi như hủy bỏ.
- Tôi đi siêu thị mua đồ, về hơi trễ, đi ngang qua đây thì gặp bọn chúng…- mắt nó ươn ướt.
- Thôi thôi, làm ơn đừng có khóc- Quân đưa chiếc nón đang cầm trên tay cho nó: “Đội vào nhanh đi, nhà cô ở đâu, tôi đưa về, lỡ mất thời gian quý báu của tôi rồi”
Nó bẽn lẽn đội vào và lên xe Quân, lần đầu tiên khoảng cách giữa 2 người gần như thế, lưng anh ấy to quá, vai lại rộng nữa. bất thình lình Quân lên ga, nó chúi về phía trước, nón bảo hiểm đập cái cốp vào lưng, Quân la đau đớn: “Con nhỏ này, cô có biết tôi vừa cứu cô không? Trả ơn kiểu này đó hả?”
- Xin lỗi, tôi không cố ý- nó lí nhí, bây giờ mặt nó đang đỏ bừng, tay dán chặt vào thành xe nhưng ánh mắt nhìn cậu ta không thể nào dứt ra được, dù chỉ từ phía sau, Quân vẫn rất cuốn hút, tim An lại đập nhanh, trong vô thức, tự dưng một tay nó chạm đến người Quân: “Bỏ tay cô ra khỏi lưng tôi đi”- cậu ta nói như ra lệnh, An giật mình, nó cúi đầu xuống nghĩ: “Xấu hổ thật”
Chẳng biết ở đâu đó có một giọng nói: “tiền của các người đây, làm tốt lắm”- anh ta cười.
(k ênh truyện chấm p rồ)
An trằn trọc mãi, nó thầm cười vì chuyện ngày hôm nay, ít ra thì Quân cũng không bỏ mặc nó, cậu ấy cũng không ghét nó cho lắm, vậy là nó vẫn còn cơ hội, mắt nó như sáng lên.
“Tít…tít”- An có tin nhắn, là của Duy: (Sao hả cô bé, hôm nay vui không?)
(Sao anh hẹn tôi mà không tới?)- An bực tức.
(Anh mà tới rồi thì làm gì có được cảnh “anh hùng cứu mĩ nhân” chứ? Haha)
(Sao anh biết? chẳng lẽ mọi chuyện do anh sắp đặt sao? Cả những tên du côn đó?)- nó há hốc miệng, không thể tin nổi.
(Thông minh lắm! vì anh đã hứa giúp em rồi mà, em quên sao? Chẳng phảinhờ vậy mà em với Quân mới có một buổi tối lãng mạn à)
(Sao không nói với tôi trước, anh có biết mấy tên đó làm tôi… suýt nữa rớt tim ra hay không?)- nó tự hỏi không biết Duy giúp nó vậy là đúng hay sai?
(Một vở kịch hay là ngay cả diễn viên cũng không biết mình đang diễn, nếu anh nói cho em biết trước, mọi việc liệu có tốt đẹp được thế không? Thôi em ngủ đi, chúc ngủ ngon cô bé của tôi ạ!)
An bất ngờ, thì ra mọi việc hôm nay không phải tình cờ mà là sự sắp đặt của Duy, nhưng tại sao anh ấy làm như vậy, đến giờ nó vẫn không hiểu Duy giúp nó vì lý do gì, trong khi nó chẳng làm được gì cho anh. Hàng ngàn câu hỏi đan chéo trong lòng An, nó thiếp đi lúc nào không hay, mặc dù vậy An vẫn vui vì nó có một buổi tối thực sự ý nghĩa, chính Quân là người đã cứu nó.
- Tao đã quyết rồi, tao sẽ chinh phục Quân cho bằng được, nhất định vậy, phải làm cho anh ấy thích tao- An kể cho Thu nghe mọi việc rồi đưa ra câu kết luận chắc nịch.
- Mày không hối hận chứ?- Thu lo lắng cho nó.
- Tao cũng không biết nữa, nhưng cho dù thích Quân là một sai lầm, cho dù phải đau một lần nữa, tao nghĩ vẫn xứng đáng, tao phải đối diện với tình cảm của mình Thu à, tao không muốn bỏ lỡ bất kì cơ hội nào- An trầm tư.
- Vậy nên mày nhờ đến Duy, liệu anh ta có phải là một người tốt?- Thu trăn trở, nó không biết nên khuyên nhỏ bạn thế nào, tiếp tục nắm giữ hay buông tay, nó biết dù là cách nào nhỏ bạn nó cũng phải chịu nhiều đau khổ, Thu bối rối lắm.
- Mày đừng suốt ngày nhìn người, nhìn đời với con mắt nghi ngờ hoài thế, Thu à, vậy thì chừng nào mày mới có thể tìm được “half apple” của mày chứ?- An nhéo Thu: “Mày bỏ cái tính cẩn thận thái quá ấy đi là vừa rồi, đừng có “bà cụ non” như thế hoài, vậy ai mà thèm thương”
- Tao lo ày mà mày nói vậy đó hả? Mai mốt đừng có nhờ tao cái gì nha- nhỏ Thu giả vờ giận dỗi.
- Thôi, cho tao xin lỗi mà, Thu đâu có giận dai đâu nhỉ?- An vừa cười vừa bẹo má nhỏ bạn.
- Tao hết thuốc chữa với mày rồi! Hy vọng mọi việc thuận lợi, cũng hy vọng Quân chính là “half apple” của mày- Thu chậc lưỡi, nó chẳng biết ngày mai sẽ thế nào, mọi chuyện tùy vào duyên số vậy.
Trường Anh Khôi, vì học cả 2 buổi nên học sinh được nghỉ 2 ngày thứ 6 và thứ 7.
- Ê An, mày có dự tính đi chơi ở đâu đó vào cuối tuần này không? Mai là thứ 6 rồi đó- Thu háo hức hỏi An.
- Thôi mày ơi! Nghỉ được nhiêu ngày đâu, ở nhà ngủ cho khỏe, lấy lại sức sau mấy ngày học tập căng thẳng- bị nhỏ An tạt ngay gáo nước lạnh làm Thu mất hứng: “Ừ, thì ở nhà ngủ”
Nhưng ngay sáng hôm sau…
- Con chào bác gái!- tiếng An lanh lảnh: “Con Thu còn ngủ hả bác? Để con chạy lên phòng nó chút đã”
An lôi nhỏ Thu khỏi giường, nó tròn xoe mắt nhìn: “Mày làm gì ở nhà tao giờ này?”- mặc dù vẫn chưa tỉnh hẳn.
- Đi cắm trại với tao, tao chuẩn bị sẵn rồi, chỉ còn thiếu cái thân của mày nữa thôi- An cười toe toét.
- Chẳng phải mày nói là…- Thu chưa kịp nói hết câu, nhỏ An nói ngay: “Tao đổi ý rồi, mày phải đi với tao mới được, vừa nói nó vừa đẩy con Thu vào nhà vệ sinh: “Mày chuẩn bị đi là vừa, tao đi mua đồ ăn và nước uống, xíu nữa tao ghé qua rước mày đó”
Thu vẫn còn chưa hết bất ngờ, sao nhỏ bạn mình thay đổi như chong chóng thế hả? Thu hoàn toàn không hề nghĩ tới những việc sẽ diễn ra ngay sau đó.
- Ê Duy! mày sao vậy? Tự nhiên lại muốn đi cắm trại, mày có biết mày làm phiền giấc ngủ của tao không đó?- Quân tức giận quát Duy.
- Mày làm ơn đi, hôm nay tao hẹn bạn gái đi chơi, mà mới quen thôi, tao sợ cô ấy ngại nên nhờ mày đi cùng, cô ấy cũng sẽ đi cùng với bạn tới, mày giúp tao lần này đi, thành công tao sẽ cảm kích mày nhiều lắm- Duy giả vờ ngại.
- Mày có bạn gái mà giấu tao?- Quân trừng mắt nhìn Duy.
- Thì giờ tao giới thiệu rồi đó, tha cho tao được chưa? Chắc 2 cô ấy cũng tới nhanh thôi mà- Duy nhìn đồng hồ rồi cười nói với Quân.
- An! Đi cắm trại gì mà mày chỉ mua đồ ăn thôi, còn lều trại thì sao?- Thu chở An trên một chiếc xe đạp cồng kềnh biết bao nhiêu đồ.
- Mày đừng lo, có người chuẩn bị mấy thứ đó rồi- An nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để Thu nghe thấy.
- Vậy là còn ai nữa sao? Tao tưởng chỉ có 2 đứa mình thôi chứ?- Thu cảm thấy nghi ngờ, nó hy vọng mọi suy đoán của nó là lầm, nhưng… điều đó không sai.
Thu trông thấy Quân, và một người nữa cạnh hắn, nó không mấy khó khăn để đoán người đó là Duy.
Người đầu tiên mà Quân nhìn thấy là An: “Chẳng lẽ con bé này là bạn gái thằ thằng Duy sao?”- Quân nghĩ: “Chắc là không phải, thằng Duy sao lại thích con nhỏ đó được, hay là…”
Chưa kịp để An nói câu nào thì Duy đã chạy tới trước, nắm tay Thu kéo về phía mình, bất ngờ trước hành động đó, Thu rụt tay lại, còn Duy thì nhìn Quân cười toe toét: “Đây là Thu, bạn gái mình, còn đây là An, bạn cô ấy”
Thu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, thậm chí nó và Duy còn chưa gặp mặt, làm gì có chuyện nó là bạn gái của hắn, nhưng chưa kịp mở lời thì bị nhỏ An nhéo vào hông, nhìn với ánh mắt van xin: “Mày làm ơn giúp tao một lần thôi”
Nhìn nhỏ bạn nó bực bội, thầm nghĩ: “Mày bán đứng tao sao An?”- rồi quay qua nhìn Duy: “Hắn ta đang giở trò gì thế?”
- Cô làm ơn đi, nếu muốn giúp bạn mình thì nghe lời tôi một lần thôi, có gì chúng ta nói chuyện sau- Duy nói nhỏ vào tai Thu: “Đành chấp nhận hy sinh vì bạn một lần vậy, nhưng từ nay mày đừng mong sống yên ổn với tao An ơi!” – Thu thầm rủa con bạn mình.
Còn Quân thấy vậy thì phì cười: “Không ngờ 2 người này lại tình tứ như thế, nhưng mình cũng chẳng muốn gặp con nhỏ An kia tí nào”
Duy vỗ tay tập trung mọi người lại: “Bây giờ cũng đã xế trưa rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn trại trên đỉnh núi, núi này cũng không cao lắm, bây giờ chúng ta sẽ chia thành 2 tổ để lên núi. Dĩ nhiên là tôi và Thu một cặp, còn Quân và An, hai người đi chung với nhau, chúng ta hẹn gặp ở đỉnh núi nhé”
- Tôi phản đối, tại sao tôi và Duy không thể đi chung, tôi không muốn đi chung với cô ta đâu- Quân chỉ tay vào An làm nhỏ hết sức bối rối: “anh ấy rất ghét mình, anh ấy không muốn đi với mình, mình đã làm gì khiến anh ấyghét mình đến thế chứ?”
- Phản đối vô hiệu, chẳng lẽ mày muốn làm kì đà của tao và Thu sao? Còn nếu mày đi một mình, An thì sao đây? Tao quyết định rồi, không được thay đổi- Duy quả quyết, Quân đành cắn răng nghe theo, trông cậu ta bực bội thấy rõ.
Thấy Quân như vậy, nhỏ An bứt rứt, nó không biết chấp nhận lời đề nghị đi cắm trại lần này của Duy là đúng không nữa? thấy Quân khó xử như vậy, nó thật sự cảm thấy áy náy, nó muốn nói không cắm trại nữa nhưng lại ngại làm phiền Duy, anh ấy đã bỏ bao tâm sức để giúp đỡ nó, giờ nhỏ An đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Dường như hiểu được những gì mà nó đang nghĩ, Duy xoa đầu nó, dịu dàng, và vẫn nụ cười ấy, tuy đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần, nhưng nó vẫn cảm thấy rất cuốn hút và rất ấm áp.
- Em đã tới đây rồi, sao không thử một lần nghe theo anh, em tin anh chứ?- Duy hỏi nó.
Nó gật đầu rất nhẹ và vẫn yên lặng nghe Duy nói tiếp: “Anh biết em đang bối rối, nhưng em yên tâm đi, có anh đây mọi việc sẽ ổn thôi mà, em cứ cố gắng hết sức mình, hãy cho Quân thấy tình cảm thật sự của em đi, anh tin em sẽ thành công thôi, cô bé à!”- không hiểu sao mỗi lời nói của Duy nó đều nhớ rất rõ, từng hành động, cử chỉ của Duy cũng in sâu vào tâm trí nó, mỗi lần cạnh Duy nó đều cảm thấy an toàn, nó hoàn toàn tin tưởng, giống như trong tiềm thức của nó, anh ấy đã hiện diện rất lâu rồi.
- Bắt đầu xuất phát thôi- trông Duy có vẻ rất hồ hởi: “Hai người đi hướng kia, còn tôi và Thu đi đường này, hẹn gặp lại ở đỉnh núi ngắm hoàng hôn”- cậu ấy cười tươi.
Quân cứ tiến về phía trước bỏ mặc An lẽo đẽo theo sau, nhưng sức con gái có hạn, làm sao có thể theo kịp Quân được, mặc dù không muốn làm phiền cậu ta nhưng bây giờ giữa rừng núi hoang vu, chỉ có hai người, nếu không Quân đi mà bỏ nó thật thì làm sao đây? Chỉ nghĩ tới đó thôi An đã cảm thấy lạnh tóc gáy, nó khẽ rùng mình.
- Anh có thể chờ em được không? Thật tình là em đi hết nổi rồi- An cố gắng thốt ra, mặc dù không biết Quân có chịu nghe hay không? Nhìn thấy thái độ anh ấy như vậy chắc chắn là rất ghét nó: “Chắc mình lại làm Quân khó chịu nữa rồi”- An lẩm bẩm: “Thôi kệ, lỡ leo lên lưng cọp rồi, có chết cũng phải bám, cố lên!”- nó tự nhủ bản thân.
- Con gái là chúa phiền phức, chẳng hiểu thằng Duy đi bày mấy cái trò này làm gì? Cô mệt thì cứ ngồi tạm phiến đá nào đó nghỉ đi, chút đi tiếp- Quân cau mày.
- Còn anh thì sao? Anh không đi trước chứ!- An lúng túng hỏi, nó sợ bị Quân bỏ lại.
Cơ mặt Quân có vẻ giãn ra một chút: “một câu ngớ ngẩn thế mà cũng hỏi tôi được hay sao? Để cô ở đây một mình thì tôi chẳng đáng mặt đàn ông chút nào, biết đâu lại có thú dữ xông ra ăn thịt cô cũng nên”
An khẽ rùng mình, nó liếc nhìn xung quanh với cặp mắt e dè.
Quân bật cười: “Ngốc vừa phải thôi, núi này là núi du lịch, làm gì mà có thú rừng ở đây”
Lần đầu tiên nhìn thấy Quân cười, An trơ mắt ra nhìn, tuyệt vời thật, Quân đã cười với nó rồi, tim nó đang nhảy múa trong lồng ngực: “thì ra anh ấy cũng biết đùa, anh ấy không lạnh lùng như mình vẫn tưởng tượng”- bỗng trong đầu nhỏ An thoáng hiện lên gương mặt Duy cũng với nụ cười rạng rỡ, ấm áp.
Thấy An ngây người ra, Quân khẽ giật mình: “nãy giờ mình đang quan tâm đến con nhỏ đó sao?” Thật kì lạ, hắn không còn thấy nhỏ đáng ghét như lúc đầu nữa.
- Nè, uống đi, nếu không lên đến đỉnh núi chắc cô chỉ còn bộ xương khô thôi đó- Quân rút chai nước từ trong ba lô ra đưa cho An.
Còn nó vẫn không tin vào những gì đang xảy ra, đối với An điều đó quá tuyệt vời, nó ngượng ngùng đón nhận: “Cám ơn anh!”
An vừa cầm lấy, Quân nhanh chóng rút tay lại, quay mặt đi chỗ khác. Nhìn Quân như vậy, An khẽ nở một nụ cười hạnh phúc.
- Đi thôi!- An lại cười toe toét, nó giờ như một cái cây đang căng tràn nhựa sống: “Có Quân bên cạnh thì đi đến đâu cũng được”
Đi được thêm một đoạn: “Xoạt…”- chiếc áo sơ mi của nhỏ An vướng vào cành cây và rách đường khá dài: “Thật là xui xẻo mà…”- An đang lúng túng không biết nên xử trí thế nào, bất ngờ Quân cởi áo khoác của mình ra đưa cho nó, mặc dù chẳng nói gì thêm, nhưng hành động của Quân khiến An như người ở trên mây, nó không ngờ Quân dịu dàng đến thế, nó cũng biết quan hệ giữa hai người từ đây sẽ có một bước tiến quan trọng, ước mơ về tương lai của hai người chẳng biết có thành sự thật hay không, nhưng với An có lẽ, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
236 chương
501 chương
83 chương
164 chương
475 chương
63 chương