Hạnh phúc cuối trời xa

Chương 35 : Kí ức là những cánh hoa ngày xuân. nhưng đã tàn phai ….

Sau năm mười phút, Lâm trên tay có cầm một chiếc khay đựng thức ăn, trên khay là vài món đồ ăn nhẹ. Anh kéo cậu đến một rạp chiếu phim. Mua hai chiếc vé, anh khẽ nói với cậu: - Em đợi anh nha ! - Làm gì vậy ? – cậu nhìn anh vẻ khó hiểu. - Anh đi wc. - Đi đi, em đợi ở hàng ghế bên kia. – cậu cười khúc khích rồi bước đến hàng ghế. Lâm cũng vụt mất sau đó. Luân bước đến hàng ghế. Bỗng nhiên “ rầm”, cả khay đồ ăn cùng nước uống đổ ra mặt đất, có một vài vết dình lên bộ váy của một nữ sinh, nhưng cũng đủ để khiến cả bộ váy đó thành đồ bỏ đi. Cậu rối rít xin lỗi, ngước nhìn thì thấy ra là cô gái đi với chàng trai lúc nãy. Huy nhìn cậu với đôi mắt giận dữ, đã nổi lên những đường gân đỏ khiến cậu đôi phần sợ hãi. Anh ta nắm lấy cổ áo cậu, nhấc cậu lên, giọng hăm he: - Mày đi có nhìn đường không đấy ? - Anh bỏ tôi xuống đi, tôi xin lỗi cô ấy rồi mà. - Xin lỗi là được à. – cô gái giọng mỉa mai, miệng nhếch lên một cái cười đểu cáng. - Cô … cô …. – cậu không nói được gì trước cái phản ứng của cô gái đó. - Mày tưởng xin lỗi là xong à. Dễ nhỉ ? – hắn cười nhạt, rồi thẳng tay đấm vào amwtj cậu một cái mạnh khiến cậu ngã nhào ra, đầu va chạm vào một phiến đá, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả một vùng. Huy chết trân người, trong đầu bất giác bồn chồn lo lắng, đầu anh như đau như xé, cả một bầu trời tối sầm lại, từng dòng chạy hình ảnh hiện ra, trong đầu anh là hình ảnh cậu nam sinh kia cùng mình đnag chơi đùa, cùng hôn nhau, cùng đưa nhau đến những nơi đẹp đẽ vô cùng và cùng nói lời yêu thương ngọt ngào … Huy đã nhớ lại rồi ! Anh nhớ lại những dòng kí ức xưa, những ngày mưa rào rả rích, những lời thề nguyện dưới hương hoa, dưới ánh trăng thề và cả những ngày cay đắng … Tất cả tối sầm lại, một màu đen huyền ảo, không còn gì ngoài bóng tối, mắt anh nhắm lại, người ngã ra đất lạnh không còn hay biết gì nữa. ### Tại bệnh viện … ### Luân không còn hay biết gì nữa, chỉ thấy duy nhất một cảnh tượng đen sẫm cùng với đó là những hình ảnh của cậu, bên một người thanh niên trẻ, bên một đám bạn, bên một gia đình. Tất cả như tuôn như xối, ùa về trong nỗi nhớ thương, nước mắt cậu khẽ rơi. Cậu đã nhớ rồi, cậu là Trần Hoàng Vũ và anh ta là Huỳnh Gia Huy người mà cậu gặp trong bao giấc mơ, người mà cậu yêu thương, mà cậu hờn ghen, mà cậu dành cả đời để ở bên người đó. Mắt cậu nhắm lại, tai chỉ nghe tiếng “ bíp, bíp” phát ra từ phòng cấp cứu, rồi bất tỉnh nhân sự … Mưa ! Mưa rơi đột ngột, mưa xối xả, mưa dia dẳng. Tiếng nước từ những tầng mây rơi xuống như tiếng khóc của người thất tính, như tiếng oán than của một quá khứ vàng ngọc, như là tiếng lòng của gia đình đau đớn … Một bầu không khí ảm đạm, nặng nề , Lâm với vẻ mặt lo âu, lòng nặng trĩu đi qua đi lại, đứng cũng không yên, ngồi cũng không yên. Trong lòng anh bồn chồn lo lắng đến vô cùng. Cả đời của Lâm, một lần hối tiếc, một lần sợ hãi là thứ tình cảm gia đình mất đi, tuy nhiên anh sẽ không sống nỗi nếu thiếu cậu, thiếu đi tình thương gia đình một lần nữa. Cả một đời, không gì hối hận hơn nếu cậu không được bình an mạnh khỏe. Về phía Huy, anh được đưa vào phòng bệnh và chăm sóc chu đáo. Trong thời gian 2 năm qua, anh được đưa đến nhiều nơi để điều trị việc mất trí nhớ, tuy nhiên vẫn về lại con số 0. Ông Bảo và bà Mai cũng đứng ngồi không yên, lo lắng cho cậu con trai duy nhất của mình. Nhìn qua lại mới nhớ, cô gái kia không thấy đâu cả, hay chăng là đã bỏ đi rồi .. Quả thật là loại người đáng khinh, đáng trách. Cả chiều hôm nay trời mưa đằng đẵng, mưa kèm theo những cơn sấm chớp rạch ngang trời đất. Mưa không hiền hòa như mọi hôm, mưa đáng sợ, mưa đến lạnh buốt xương khô. Căn phòng hồi sức của Vũ yên ắng lạ thường, anh lại ngồi bên giường bệnh khẽ vuốt ve khuôn mặt đứa em duy nhất của mình. Mắt anh nhòa đi vì nước mắt lo âu, rồi lúc nào đó bỗng thiếp đi, trong giấc mơ vẫn khẽ gọi tên: “ Luân ! Luân ơi … !!!” *** Huy dần dần tỉnh lại sau cơn mê, anh nhìn xung quanh bắt gặp hai người quen thuộc đó là cha và mẹ anh. Anh ôm chầm lấy họ, vội khóc nức nở: - Ba !!! Mẹ !!! Lâu nay ba mẹ vì con mà khổ rồi ! - Huy … con nói gì vậy … con … con nhớ rồi sao ? – bà Mai ngạc nhiên, không kìm nỗi nước mắt. - Con nhớ rồi ! Con nhớ ra rồi ! - Vậy là tốt … vậy là tốt rồi. – ông Bảo vui mừng xoa đầu cậu. - Vũ !!! Vũ đâu … em ấy đâu ??? !!! Em ấy đâu rồi ? – anh lay hoay tìm kiếm trong tuyệt vọng. - Con nói gì vậy ? Vũ ? Cậu ấy ở đâu? Con gặp cậu ấy rồi à ? – bà Mai lại hỏi cậu. - Con … con đã … con đã đánh em ấy … khiến cho đầu em ấy chảy ra máu … con … con …. – anh ấp úng, lòng bồn chồn lo lắng không nguôi. - Là người nhập viện cùng lúc với con phải không ? – ông Bảo ân cần hỏi. - Phải ! Là em ấy … là do con … là do con mà !!! – vài giọt nước mắt lã chả rơi xuống, ra tay nặng với người mình từng yêu thương quả thực là tội lỗi. Nếu Huy biết được là Vũ thì chẳng để bản thân cậu ra nông nổi như thế này. Mối tình của anh và cậu không cần phong hoa tuyết nguyệt, lại càng bất chấp miệng đời nhân thế. Đơn giản là sự yêu thương gắn kết, đơn giản là chỉ muốn ở cạnh người mình thương đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nếu có kiếp sau, kiếp sau nữa, chỉ xin không uống chén canh Mạnh Bà để mãi nhớ đến người đó, để mãi thương người đó, dù là tam sinh thất thế, dù là nơi trần tục hay là chốn tiên cảnh, chỉ mãi một chữ yêu, chỉ là một người duy nhất … Huy vội lao ra ngoài phòng, chạy trong vô vọng về phái hành lang mặc cho tiếng gọi từ phía bà Mai. Giờ đây không còn gì để hối tiếc hơn là để mất cậu. Anh tìm kiếm vài căn phòng, đi đến đâu cũng chỉ tìm một bóng hình duy nhất. Đôi mắt và cơ thể bỗng khựng lại trước một chiếc giường bệnh, trên đó là một nam sinh tuổi mười tám, khuôn mặt như thiên thần, trên môi hơi nhếch một nụ cười như vầng trăng khuyết, rằng cậu đang ngủ, một giấc ngủ yên bình … Huy vội chạy đến bên giường, lại bắt gặp một ánh mắt như thiêu như đốt, rằng như căm hờn của lửa địa ngục. Lâm túm lấy cổ áo Huy, giọng anh khàn khàn: - Là mày chứ gì ? Mày hại em tao ra nông nỗi này. Mày đến để làm gì nữa ? - …. Tôi … tôi …. – lời nói của Lâm như những con dao, như cưa, như xé từng khúc ruột của Huy. Từng lời nói vang vọng đến tâm can của anh. - Mày sao hả ? – giọng Lâm vẫn hăm he cho đến khi bà Mai và ông Bảo ra khuyên can. - …. – Huy không nói được gì, chỉ biết lặng lẽ nhìn con người đang say mê trong giấc ngủ kia. Có bao giờ … cậu sẽ mãi không tha thứ cho anh. Có bao giờ … cậu xa anh mãi mãi. Từ mãi mãi mới thấm đượm làm sao, sự xa cách muôn ngàn, sự bất tương phùng đó sẽ đau đớn đến chừng nào. Một giọt nước mắt rơi ! Hai giọt nước mắt chảy dài trên hai gò má, Huy đau buồn nhấc từng bước chân nặng trĩu đến bên giường bệnh, anh không thấy được gì chỉ ngoài người con trai nằm trên giường, người đã đánh cắp một trái tim lúc nào không hay biết. Tiếng gọi phát ra một cách vô thức: - Vũ ! Trần Hoàng Vũ … em thức dậy đi mà. Anh chỉ xin em thức dậy để nhìn anh, để dành nụ cười đó cho anh. Cho dù là em ghét anh, dù em hận anh đi chăng nữa. Xin hãy la mắng anh, xin hãy đánh anh … đừng bao giờ nằm đó nữa. Anh xin em đấy … Một tiếng mở cửa đột ngột khiến ai cũng ngoảnh đầu lại nhìn. Ông Thanh và bà Ngân đã hiện diện trước cửa, nước mắt bà Ngân rơi lã chả, không màn gì hết, lao ngay đến giường bệnh, miệng gào thét đau đớn: - Vũ ! Con ơi ! Là con … con về với mẹ rồi ! – từng giọt nước mắt của bà rơi xuống bên chiếc gối trắng, khiến nó ướt sũng. Ông Thanh bước đến, nhìn cái hình hài máu mủ của mình sinh ra, ông thất thần vuốt tóc cậu, hai mắt nhòa đi vì nước mắt, nửa vui mừng, nửa lo sợ. Người ta bảo: “ sinh con ra mới hiểu được lòng cha mẹ.” Thật là không ai thương ta hơn cha mẹ mình, không ai nâng niu ta như gia đình ấm cúng. Cho dù đứa con của mình có làm quan to chức lớn, dù con mình có trưởng thành đi chăng nửa thì: “ Con dù lớn vẫn là con của mẹ. – Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.” Cha mẹ là những vẫn sáng ấm áp soi sáng đời con, dù là sai trái hay tội lỗi thì vòng tay gia đình lúc nào cũng sẵn sàng mở rộng để đón chào mỗi con người chúng ta … Bà Ngân lau lau vài giọt nước mắt còn lăn chậm trên má, bà quay sang nhìn Lâm với đôi mắt trìu mến, giọng nức nở: - Là cậu cưu mang con trai tôi trong thời gian qua sao ? Tôi đội ơn cậu, tôi xin báo đáp những gì cậu đưa ra. - Con … con … bác đừng nói vậy. Con với em ấy cũng chỉ là có chút duyên số nên vậy thôi. Con không cần báo đáp … con chỉ muốn …. – lòng anh hơi do dự, vẫn không thốt lên lời. - Cậu muốn gì cứ nói … gia đình tôi sẽ đáp ứng tất cả. – ông Thanh ngồi xuống cạnh Lâm. - Con … con … con muốn Luân … à không, con muốn Vũ sẽ mãi là em trai của con. - Được …. – bà Ngân xúc động ôm chầm lấy cậu, khóc nức nở, giọng bà mang theo một niềm vui nhỏ. – Từ nay, con sẽ là một thành viên của gia đình, chúng ta coi con như con ruột, cứ xem rằng ta có thêm một đứa con nữa đi. - Vậy là tốt rồi ! – ông Thanh nhìn cậu trìu mến. - Ba ! Mẹ …. – hai tiếng “ cha, mẹ” mới thiêng liêng và kì lạ làm sao. Hơi ấm từ gia đình bỗng tràn về trong anh, không còn gì để hối tiếc, không còn những ngày buồn … Hôm nay đã là một ngày đổi mới đối với Lâm. Có một người, vẫn đứng bất động, nước mắt liên tục rơi, Huy vẫn đứng đó nhìn Vũ một cách vô thức. Bà Mai không nỡ nhìn vậy đành kéo cậu xuống ghế. Bà Ngần cũng nhìn sang cậu: - Huy … con sao thế … đừng buồn mà ! - Không ! Không phải, là do con cả … là con đã làm em ấy ra nông nỗi như thế này …. – giọng anh buồn buồn tự trách bản thân mình. - Đừng lo … Vũ … nó sẽ tha thứ cho con mà. – bà Ngân nói. - …. – Huy không nói gì, chỉ cuối mặt xuống, vài giọt nước mắt rơi xuống nền gạch, cái lạnh trời đêm khiến người ta phải sợ khiếp, nhưng cái lạnh nào bằng cái lạnh lòng anh lúc bây giờ …