Hạnh phúc cuối trời xa
Chương 24 : đồng cỏ xanh …
Vài phút sau thì Vũ bước ra khỏi tolet, cậu đến cạnh anh, liền hỏi:
- Anh nêm nếm xong chưa vậy ?
- Nêm gia vị xong rồi vợ ! – anh cười cười nhìn cậu.
- ….. – cậu không nói gì chỉ lặng lẽ nếm thử một ít nước canh. 1… 2 … 3…
- “ Phụt” …. – cậu phun hết nước canh ra, quả thật rất mặn, phải gọi là quá mặn, liền bực bội quay sang anh.
- Anh cho bao nhiêu gia vị vào vậy ?
- Thì em bảo mỗi thứ một ít, anh cho vào: 2 thìa muối, 1 thìa nước mắm, 1 thìa đường, 1 thài bột nêm, …
- Hả ??? Vậy mà bảo ít đấy sao ??? Tên ngốc này…. – cậu lắc đầu thở dài ngao ngán.
- Hỳ hỳ, anh đâu có biết. – anh chỉ cười trừ.
- Thôi thôi, không dạy anh nấu nữa, để em tự lo, anh mà nấu thì em không dám ăn đâu. Anh đi lên phòng khách cho em nhờ !!!
- Vậy thôi anh lên đây. Bye vợ.
- ….. – cậu không nói gì quay lại cứu vãn cho nồi canh mặn chát kia sẵn tiện làm thêm vài món khác.
Anh ngồi thờ thẫn xem vài chương trình trên tivi, mắt thì xem, mũi thì đang ngửi những hương thờm từ phòng bếp, tuy vậy nhưng trong đầu lại suy nghĩ về một số điều khác. Có thật sự rằng không còn gì có thể ngăn cản hai người đến với nhau ? Có thật sự rằng con đường họ đang đi sẽ êm đềm suông sẻ ? Không cần bận tâm cái gì cả, mỗi giờ, mỗi phút anh cũng sẽ dành trọn trái tim này cho cậu. Mãi mãi là bao xa ư ? Mãi mãi có thể là một ngày, một giờ hay cũng có thể là mười năm, hai mươi năm, …v…v… Không quan trọng, chỉ cần cơ thể sống được phút giây nào thì dành hết tình yêu thương cho người mình yêu, đó chính là sự trường tồn, là cái gọi là mãi mãi … Là tình yêu hay rung động nhất thời ? Vâng, xin thưa … tình yêu là lúc ta hiểu nhau, ta bằng lòng đánh đổi mọi thứ để đến bên nhau. Còn rung động nhất thời chẳng qua là sự thay đổi tâm sinh lí của con người, cũng như thấy một cái gì đó vừa mắt lại muốn có cái đó nhưng rồi cũng sẽ đâm ra chán nản hoặc là bỏ quên một cách gọi là tàn nhẫn. Nhìn lại những gì anh đã dành cho cậu, nhìn lại một chặng đường đã qua, cũng có chút sóng gió nhưng chỉ là một chút khó khăn thôi. Tình yêu của anh dành cho cậu chưa bao giờ thay đổi, vẫn là bấy nhiêu đấy, vẫn là đong đầy hạnh phúc …
Huy ngồi thẫn thờ ra đó một lúc, dưới bếp có tiếng vọng lên:
- Anh à, xuống ăn cơm nè.
- Đây. Anh xuống liền. – anh không nghĩ ngợi gì nữa mà nhấc chân đi xuống nhà bếp.
Anh và cậu cùng ăn sáng một cách vui vẻ. Ngoài trời gió thổi hây hây mang hơi lạnh đến từng ngóc ngách của đường phố. Cả phố phường đã rộn ràng hẳn lên cũng như con tim của hai người vẫn còn rộn ràng một thứ cảm xúc khó tả. Dường như tất cả ngôn từ trên thế gian vẫn không diễn tả đủ được cảm xúc lúc bấy giờ. Huy ăn xong thì bước lên trên phòng trước, còn cậu thì mãi lay hoay dọn dẹp nhà bếp.
Dọn dẹp xong thì Vũ bước lên phòng tìm anh, cẩn thận mở cửa đã thấy một chàng hoàng tử đang đứng ngoài ban công đăm chiêu về phía xa xa, trên người đã thay y phục từ trước. Cậu nhẹ nhàng bước đến:
- Đang nhớ tới em nào á hả ?
- Đâu có, nhớ tới vợ thôi à. – anh quay người ôm hôn lên má cậu một cái “ chóc”.
- Làm gì mà diện độ đẹp vậy ?
- Thay đồ đi, anh đưa em đi chơi.
- Ukm ukm, đợi xíu. – cậu quay vào trong thay y phục. Huy vẫn đứng ngoài ban công đón những cơn gió se se lạnh, kèm theo là những hương vị của cuộc sống … Quả thật cuộc sống rất đẹp, có những niềm vui, nỗi buồn thì mới tạo nên một cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Bởi vậy người ta mới nói: “ đến cả con kiến còn muốn sống.” Tại sao hằng ngày, hằng giờ vẫn có người tự vẫn nhỉ ? Phải chăng là do ý trời, phải chăng là do sự áp bức của cuộc sống, hay là do sự bất công của con người ? Vâng, đều đúng cả, nhưng dù sao đi nữa thì cũng phải sống, sống để trả nợ đời, sống để yêu thương …
Sau vài phút Vũ bước đến cạnh Huy, khẽ lay lay cánh tay rắn chắc kia:
- Anh à, anh ơi, đi đâu vậy ?
- Đi rồi sẽ biết.
Không nói gì thêm, anh nắm tay cậu đi ra xe. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đều đều, Vũ ngồi sau xe vẫn hỏi anh nhiều thứ nhưng vòng vo rồi cũng chỉ muốn biết anh đưa mình đi đâu. Xe chạy ra vùng ngoại ô Sài Gòn, men theo một con đường nhỏ, hai bên là những hàng cây cao lớn trông có vẻ rất hùng vĩ của thiên nhiên. Bỗng nhiên anh dừng lại, bước xuống:
- Xuống thôi, tới nơi rồi.
- ….. – cậu không nói gì chỉ nghe lời anh rồi bước xuống xe.
Anh lại dắt cậu theo một con đường mòn đầy cỏ dại. Chà, cỏ mọc đà sắp phủ cả con đường. Người ta nói cũng đúng: “ Đường không đi đường mọc đầy cỏ dại/ Người không qua lại sẽ thành người dưng.” Thật ra đời người cũng như con đường, có nhiều ngã rẻ, quan trọng nhất vẫn là chọn một con người phù hợp để đi đến đích cuối cùng của con đường, cái đích của cuộc sống. Mỗi người có sự lựa chọn riêng của mình về con đường chính bản thân ta đang đi. Nhưng ai sẽ cùng sánh bước với ta trên con đường đó, ai sẽ cùng chịu ngọt bùi đắng cay cùng ta, đó mới là cái cần phải chọn lọc. Yêu không hề là chỉ một chữ vỏn vẹn bấy nhiêu đó thôi, mà nó chính là sự hứa hẹn cả đời, là cùng chung một con đường đang bước đi. Nếu có ai nói yêu với mình, thì cần phải cân nhắc kỉ lưỡng, cần phải biết rằng người đó có bằng lòng cùng thừa nhận ngọt bùi đắng cay hay không ?
Sau khi men theo con đường đầy cỏ dại đó, anh lại đưa cậu ra một cánh đồng cỏ xanh trải dài xa tít đến tận chân trời. Gió thổi hây hây, tiết trời hơi se se lạnh, Vũ bất giác đứng ngẫn ra đó rồi đưa hai tay lên đón gió, miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Gió luồn qua từng thớ thịt của cậu, len lỏi qua từng sợi tóc, từng lổ chân lông thấm sâu vào cơ thể tự dưng có một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. Huy bước chân từ sau ôm chầm lấy cơ thể cậu, miệng khẽ nói:
- Em thích không hả ?
- Thích … thích lắm. – cậu khẽ thốt lên vài lời.
- Vợ thích là được rồi.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
43 chương
7 chương
55 chương
86 chương
5 chương