Hạnh phúc cuối trời xa

Chương 21 : Lời cầu hôn ngọt ngào…

Vũ nở một nụ cười tựa như hoa mới nở, ôm Phong một cái thân thiết như là anh em, mở miệng nói: - Em cảm ơn. - Anh tặng em cái này, mong em nhận lấy. – Phong đưa hộp quà nhỏ xinh xinh được gắn một cái nơ màu hồng. Cậu đưa tay ra nhận lấy không quên kèm theo một lời cảm ơn nữa. Mọi người nhanh chóng nhập tiệc, ngoài trời gió lạnh vẫn không ngừng thổi nhưng tại nơi đây … Không ! Không lạnh chút nào cả, nó toát lên một sự ấm áp lạ thường, ánh đèn ảo dịu, ảnh nến mờ nhạt lại càng khiến không gian êm đềm, tăng vẻ ấm áp tại nơi này. Hôm nay cậu cứ cười suốt, trên tay là những hộp quà từ chúng bạn. Thế còn quà của Huy đâu nhỉ ? Không thể thiếu, nhưng bây giờ chưa phải lúc tặng quà. Buổi tiệc cũng nhanh chóng kết thúc, thoắt qua mà đã 10 giờ đêm. Đám bạn cùng với Phong cũng kéo nhau ra về, trong lòng vẫn có chút vươn vấn. Tuy vậy nhưng buổi tiệc nào rồi cũng sẽ tàn … Cậu đang lay hoay bên đống quà, bỗng nhiên Huy nắm tay cậu lại: - Đi theo anh nhé. - Đi đâu cơ ? – cậu ngơ ngác. - Đi rồi biết. – nói rồi Huy lấy tay bịt hai mắt Vũ lại rồi đưa cậu lên sân thượng. Sau dăm ba phút đùa giỡn trên cầu thang, cuối cùng cũng đến sân thượng, anh dìu cậu ngồi xuống một cái ghế rồi từ từ mở mắt cậu ra: - Ngạc nhiên chưa ? - Anh … anh …. – cậu nói không ra lời ngơ ngác dạo mắt xung quanh rồi lại nhìn anh một ánh mắt đầy yêu thương. Huy bỗng nhiên từ từ quỳ xuống, lấy trong túi một chiếc hộp nhỏ, anh mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng vàng, trên đó có đính một viên kim cương trông thật đẹp mắt: - Vũ à, em đồng ý làm vợ anh nhé. ! - Em … em …. – cổ họng cậu nghẹn ứ lại, phát không thành lời. - Em cứ yên tâm, anh nhất định sẽ yêu em, cùng em đi đến nơi cùng trời cuối đất, nhất định sẽ mang lại những hạnh phúc cho em. Em làm vợ anh chứ ? - Em … em đồng ý. – cậu nói ra trong hạnh phúc, nước mắt rơi vì quá xúc động. Đó chính là những giọt nước mắt hạnh phúc … Anh cười tươi như vầng trăng, từ tốn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cậu, rồi vừa nói vừa đưa tay của mình lên ở ngón tay áp út cũng có một chiếc nhẫn giống hệt như vậy: - Bây giờ em chính thức làm vợ anh, là của anh, mãi mãi cũng là của anh. - Em biết rồi … nói mãi. – cậu ngại ngùng nhìn sang nơi khác, mặt đã hơi đỏ đỏ. Anh ngồi vào bàn cùng cậu thưởng thức bữa ăn. Hai người cười nói vui vẻ, có đôi lúc ánh mắt chạm nhau khiến cả hai không nói thành lời mà đơ người ra nhìn nhau vài giây. Tình yêu là khi nhìn vào mắt đối phương, ta sẽ hiểu cả tâm hồn họ. Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, cái tinh anh, cái trí tuệ của con người cũng thể hiện qua đôi mắt. Quả thực đôi mắt như một tấm gương phản chiếu lại tâm trạng của con người. Vui, buồn, hờn, ghen cũng qua đôi mắt mà hiện lên tất cả … Huy nhìn vào đôi mắt cậu, nó ảnh lên một ngọn lửa của hạnh phúc, anh làm được rồi … làm được cái gọi là tình yêu đích thực, chính là làm cho người mình yêu hạnh phúc. Hôm nay, đối với anh, cậu là người đẹp nhất. Không chỉ hôm nay, hôm qua, hôm qua nữa, hay là ngày mai, ngày mai nữa thì cậu cũng là người đẹp nhất, người chiếm trọn cả trái tim anh. Khi yêu nhau thì mắt ta như mù quáng, cho dù là ai đẹp gọi là “ tuyệt sắc giai nhân” đi nữa thì chính người mình yêu mới là đẹp nhất. Nụ cười của họ cũng đủ để làm ta say đắm, một nụ cười bao la vũ trụ, muôn vạn thiên hà lấp lánh trăng sao. Ta đau lòng khi họ khóc, ta nhói đau khi họ buồn, cho dù là người vô cùng lạnh nhạt, vô cảm thì trước giọt lệ đối phương cũng phải bị khuất phục, cũng phải tan chảy: “ hồn sỏi đá chưa một lần khuất phục. – Bỗng ngập ngừng trước giọt lệ giai nhân.” Ăn xong thì anh cõng cậu đi xuồng phòng, vừa đi vừa nói cười, hay ngâm nga vài dòng thơ gì đó trông thật đáng gét: - “ Mây suốt đời chung tình với gió. – Tôi suốt đời chỉ có mình em.” - Hừ, tên đáng gét, hôm nay còn đọc thơ nữa chứ ! – nói vậy thôi chứ trong lòng cậu cảm thấy vui vô cùng, lời ngọt như mật thì ai mà chẳng muốn nghe cơ chứ ? - Haha. – anh bước đến bên giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống rồi nói tiếp: - Anh có quà tặng em này ! - Quà gì vậy ? – cậu cười tít mắt như đứa trẻ sắp được quà. - …. – anh không nói gì chỉ bước đến chiếc tủ lớn rồi mở ra, lấy trong đó một cây đàn tam thập lục mới toanh, bước đến bên cậu rồi nói: - Anh tặng em cây đàn, anh muốn ngày nào cũng được em đàn cho anh nghe. - Ơ … ơ … cái tên này. – cậu không biết nói gì chỉ cười cười nhận lấy cây đàn rồi đặt lên chiếc bàn cạnh đó, thuận tay gãy lên một khúc nhạc. Tiếng đàn trong veo, nốt thăng, trầm cũng đều rất chuẩn, thoạt sơ qua cũng đủ biết là loại tốt, hoa văn trên đó cũng rất đẹp. Gãy một đoạn nhạc, cậu dạo mắt xung quanh cây đàn mới thấy có một dòng chữ khắc nhỏ nhưng lại như chữ thư pháp: “ yêu, thương tặng vợ anh – Trần Hoàng Vũ.” Vũ không kìm nổi xúc động, quay qua ôm chầm lấy cổ anh. Huy chỉ cười cười rồi hôn lên bờ môi dịu dàng ấy một nụ hôn thật sâu, chiếc lưỡi ma quái lại tung hoành khắp khoan miệng, nụ hôn dài đến chặp sau anh mới buông tha cho cậu. Huy với tay tắt bóng đèn ngủ, căn phòng trở nên tối om, chỉ thấy được vài ánh điện bên đường lọt qua khe cửa sổ rọi vào trong. Cả không gian yên ắng lạ thường, có thể nghe được vài tiếng côn trùng đang ca hát trong bụi hoa dưới sân, anh khẽ nói phá vỡ bầu không khí yên lặng: - Em à … - Gì vậy anh. – cậu đã nằm bệch xuống giường. - Ừm thì … thì …. – anh nửa muốn nói, nửa không muốn nói. - Thì sao ? – cậu nhăn mặt nhìn anh. - Đêm nay ta động phòng hoa chúc nhé vợ. - Hừ, tên đáng gét. - Đi mà vợ. - Um … um. – cậu chỉ khẽ gật đầu, mặt đã nóng ran cả lên. - ….. – anh như chợp được thời cơ, vẻ mặt cũng không giấu nổi sự vui mừng, pha vào đó cũng một chút dục vọng đang dâng cao.