Cửa khép hờ, Lưu Tiểu Nguyên đứng trong sân bỗng nhiên cảm thấy thật lạnh. Mạc Ngôn lại gần ôm lấy cậu, cậu nhóc đi chân trần đứng trên sân phủ kín lá rụng sẽ không chịu nổi rét buốt. Tay ôm cổ Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên cố gắng lùi sâu vào ngực anh. Mạc Ngôn cúi đầu cọ lên mái tóc của cậu, xoay người đi vào phòng. Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên níu anh. “Mạc Ngôn, em muốn ăn nho.” Mạc Ngôn hơi sửng sốt. “Được.” Anh ôm cậu đứng dưới giàn nho, từng chùm chín mọng rủ xuống, những quả tròn tròn đỏ au sáng bóng khiến người ta chảy nước miếng. Lưu Tiểu Nguyên hái được một chùm, ngắt một quả bỏ vào miệng nhấm nháp thật cẩn thận. “Ngọt thật!” Giống như đoán trúng bí mật vô cùng quan trọng nào đó, Lưu Tiểu Nguyên hưng phấn nói cho Mạc Ngôn, sợ anh không tin nên nhét một quả vào miệng anh, hai mắt trông mong nhìn ngóng. “Ngọt không?” Mạc Ngôn đau xót muốn rơi lệ nhưng vẫn cười nói: “Ngọt, thật sự rất rất ngọt.” Lưu Tiểu Nguyên cười vui vẻ, úp mặt lên vai Mạc Ngôn. Trong chốc lát, Mạc Ngôn cảm giác trên vai ẩm và nóng, không nói gì mà ôm chặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Gió lớn quá, chúng ta vào nhà đi!” Trời tối rất nhanh, gió cũng càng lúc càng mạnh. Hai người nằm trong chăn, da thịt trần trụi dính sát vào nhau, cảm giác này giống như đã xa nhau cả một thế kỷ rồi. Hai tay Lưu Tiểu Nguyên ôm chặt cổ Mạc Ngôn, tham lam hít hà hơi thở ấm áp của anh, thì thào: “Bây giờ chỉ còn hai chúng ta.” Mạc Ngôn căng thẳng, hôn môi cậu, trầm giọng nói: “Lạnh không?” Lưu Tiểu Nguyên cười trong bóng đêm, ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên. “Anh ôm chặt thì em sẽ không lạnh nữa.” Cái ôm thật chặt, quấn quýt không rời; trong bóng đêm, hai người dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nhau. … Mẹ Mạc ngồi một mình trong căn phòng tối om, nước mắt rơi lã chã nhưng không có sức lực khóc lên. Sau khi Mạc Ngôn rời khỏi sân bay, bà không gặp lại anh nữa. Mẹ Mạc tựa đầu vào tường, một lúc lâu không động đậy gì. Mãi tới khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, bà mới nhúc nhích một chút. Cửa mở, hiệu trưởng Lâm thấy dáng vẻ kia của bà không khỏi khẽ thở dài, lòng mẹ Mạc lại thổn thức. Hiệu trưởng Lâm ngồi xuống, giọng nói trầm ổn: “Chị à, đừng tổn hại bản thân. Việc cho tới nước này rồi nên buông hết phiền não xuống, suy nghĩ kỹ càng xem phải làm thế nào?” Mẹ Mạc mờ mịt ngẩng đầu khóc thút thít. “Tôi không nghĩ nổi. Cái gì có thể làm tôi đều làm cả rồi! Tôi cầu nó, tôi quỳ xin nó! Nhưng cuối cùng nó vẫn liều lĩnh đi tìm đứa nhỏ kia! Con tôi, nó không bao giờ nhớ tới mình còn người mẹ này nữa!” Nói xong, mẹ Mạc khóc nức nở. Hiệu trưởng Lâm đưa khăn qua, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đừng nói như vậy. Mạc Ngôn là thằng bé hiếu thuận, cái này chị hiểu rõ hơn tôi mà. Nhưng đứa nhỏ dù hiếu thuận tới mức nào cũng có cuộc sống độc lập của nó, trói buộc đứa nhỏ cạnh mình không phải mong muốn ban đầu của chúng ta! Hiện tại là thời điểm quyết định của bọn nhỏ, chúng ta là bề trên cũng nên suy nghĩ cho bọn chúng một chút, dù sao thế giới là của bọn chúng, vận mệnh do chính bọn chúng nắm giữ!” Mẹ Mạc ngơ ngác nhìn hiệu trưởng Lâm, ông ôn hòa nói: “Tôi vốn định thừa dịp thứ cảm tình này chưa xâm nhập vào xương tủy sẽ kịp thời tách hai đứa ra để bọn chúng nhận rõ lựa chọn của bản thân, tránh sau này bị áp lực đè nặng mà gánh chịu những thương tổn không cần thiết. Nhưng hiện tại xem ra tôi sai lầm rồi, tình cảm của hai đứa đã sớm dung hòa vào máu thịt, nhất là đứa nhỏ kia kiên cường không chịu lùi nửa bước, sự cố chấp với tình yêu thế này thật khiến tôi hổ thẹn. Hơn nữa, so với áp lực xã hội thì thương tổn mà thân nhân chúng ta gây ra cho bọn chúng còn sâu sắc hơn. Bọn chúng vì ứng phó với áp lực gia đình mà đã cạn kiệt sức lực, tôi rất sợ tới lúc bị đè nén bởi áp lực xã hội, bọn chúng đã không còn sức để gánh chịu nữa.” Mẹ Mạc kinh hoảng. “Anh nói, trong trường thế nào rồi?” “Hiện tại đã không phải vấn đề trường học nữa, chuyện của bọn chúng đã làm xôn xao dư luận rồi. Chỉ sợ cán bộ cấp trên can thiệp, dư luận xã hội cũng sẽ gây ra tác dụng không tốt. Tình huống trước mắt không ổn.” Hiệu trưởng Lâm nghiêm túc nói. “Hiện tại bọn chúng đã bất chấp tất cả, áp lực phải đối diện chúng ta không thể gánh chịu thay cũng không thể tránh cho được. Tôi nghĩ, hiện tại chúng ta lui vài bước chính là tình yêu sâu sắc dành cho bọn chúng rồi.” Hiệu trưởng Lâm nói rất thấm thía, mẹ Mạc im lặng. … Mạc Ngôn ngồi nhìn màn hình máy tính rất lâu không nhúc nhích. Lưu Tiểu Nguyên đặt một ly cà phê nóng hổi lên bàn trước mặt anh, ôm lấy anh từ sau lưng lắc lắc. “Sao vậy? Sắc mặt anh nan kham vậy?” Mạc Ngôn xoay lại ôm cậu đặt lên đùi, xoa tóc cậu, khẽ thở dài. “Mấy trường học anh dạy thêm mới thông báo cuối tuần này anh không cần đi nữa. Những bản thảo gần đây cũng bị hoãn lại, bọn họ nói sợ anh ảnh hưởng tới tính nghiêm túc của tài liệu. Ha ha, hiệu ứng dây chuyền thật nhanh!” Lưu Tiểu Nguyên tựa vào ngực anh lặng lẽ vuốt ve. Ngực anh rất kiên cố, bờ vai rất dày rộng cho nên anh hẳn có thể thừa nhận được những đả kích này. Không cần lo lắng, không cần lo lắng! Lưu Tiểu Nguyên âm thầm lặp lại nhưng trong lòng nổi lên một làn khói mỏng bao phủ quanh cậu, mơ hồ khó tả. Đã không còn công việc, đã không có khoản thu vào, khoản vay khổng lồ kia sao mà trả đây? Ngôi nhà này có thể tồn tại bao lâu? Chúng ta về sau nên làm gì đây? Có phải ngay cả cơm chưa chắc đã có mà ăn không? Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên nhớ tới bánh chẻo nhân gạch cua ở nhà, sớm biết thế này thì lúc ở nhà đã ăn nhiều một chút rồi, theo bản năng nuốt nước miếng. Mạc Ngôn nghe tiếng bụng của cậu nhóc sôi lên, vươn tay chui vào quần áo vuốt ve. “Đói bụng sao?” Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên đỏ mặt, xoay lại ngồi khóa trên người Mạc Ngôn, hai tay ôm bờ vai anh, lớn tiếng nói: “Mạc Ngôn, đừng lo lắng! Chúng ta sẽ có biện pháp thôi. Tiền thôi mà, chúng ta cùng kiếm! Anh không làm thầy giáo, em cũng không đi học nữa, xem ai còn gì để nói không? Ngày mai chúng ta đi tìm việc, kiếm tiền ăn trước rồi sau đó nghĩ cách…” Cách gì? Lưu Tiểu Nguyên không nghĩ ra, căn bản cậu không nghĩ tới vấn đề này – sinh tồn! Mạc Ngôn nhìn cậu nhóc kích động tới nỗi mặt đỏ ửng, cười khổ ôm chặt lấy. Mấy ngày nay hai người không ra khỏi cửa, chỉ ở trong ngôi nhà như thế ngoại đào viên này. Những mưa gió bên ngoài đều bị ngăn cách nhưng trên thực tế Mạc Ngôn hiểu rõ hơn ai hết dư luận đang xôn xao bàn tán. Hành vi bất chấp hậu quả ngày đó, Mạc Ngôn tuyệt không hối hận. Khi anh nhìn cậu bé kiên định khiến người ta tan nát cõi lòng tập tễnh bước ra khỏi cửa, nhìn cậu liều mình chạy trên đường băng, lòng đã hoàn toàn chặt đứt hết thảy băn khoăn, bàng hoàng. Anh hiểu được bản thân không có lý do gì buông tha cho tình yêu, buông tha cho hạnh phúc bởi vì trong cơ thể mình đã gắn bó chặt chẽ với sinh mệnh của một người khác – bọn họ là một thể duy nhất. Hôn trán cậu nhóc, Mạc Ngôn nhìn vào mắt cậu. “Tiểu Nguyên, anh có chuyện muốn bàn bạc với em.” “Ừm? Anh nói đi.” Lưu Tiểu Nguyên mở to hai mắt. Mạc Ngôn trầm ngâm một hồi rồi nói: “Tình cảnh của chúng ta hiện tại không tốt, không thể một sớm một chiều có thể khắc phục được nhưng chúng ta phải vượt qua, cho nên anh muốn xuất ngoại. Tới đó anh có thể làm bác sĩ, dù sao đã sắp xếp xong cả rồi. Anh đã fax cho bạn bè bên kia, nhờ bọn họ tìm một học viện gửi thư mời cho em, như vậy em sẽ lưu học còn anh làm việc, cuộc sống của chúng ta sẽ khá hơn.” “Đúng rồi đúng rồi! Em đã sớm nói như vậy mà!” Lưu Tiểu Nguyên hưng phấn, ra nước ngoài sẽ không lo lắng ai phát hiện nữa, chúng ta có thể quang minh chính đại sống cùng nhau. “Tốt rồi, vậy lúc nào chúng ta đi?” Mạc Ngôn cười khổ. “Tiểu Nguyên, khó khăn hiện tại chính là tiền bạc. Em xuất ngoại không những phải thị thực, còn phải ký quỹ một số tiền. Hơn nữa phải làm nhanh bởi thời gian thị thực của anh không còn nhiều lắm.” Lưu Tiểu Nguyên ngây ngẩn cả người, lại là tiền! Mạc Ngôn liếm môi. “Chúng ta không có cách nào khác, chỉ có thể bán nhà và xe. Dù sao với tình huống hiện tại, nếu tiếp tục giữ lại sẽ chỉ khó khăn hơn mà thôi. Hơn nữa sau khi chúng ta xuất ngoại sẽ không dùng tới nữa. Chúng ta sẽ có nhà mới, xe mới, sẽ có cuộc sống mới.” Mạc Ngôn khéo léo khuyên giải nhưng đầu Lưu Tiểu Nguyên càng ngày cúi càng thấp. Phải bán sao? Nơi này là nhà của mình! Nơi này có rất nhiều kỷ niệm đẹp, còn có giấc mộng lúc ban đầu của chúng ta. Thật sự phải đánh mất sao? Mạc Ngôn im lặng xoa tóc cậu, trong lòng mình làm sao mà dễ chịu chứ? Mỗi ngọn cỏ gốc cây ở nơi này đều là tâm huyết và hi vọng! Vốn tưởng rằng có thể sống quãng đời còn lại ở đây, ai biết đâu lại phải chạy trốn. Về phía mẹ chỉ có thể tạm thời giấu diếm, gia đình Tiểu Nguyên cũng không thể lộ tin tức được. Hết thảy phải mau chóng lo liệu thôi! … Trong nhà hàng, mọi người bưng phần cơm của mình chen chúc tìm chỗ ngồi. Trong góc phòng, Trần Mặc ngồi yên lặng, muỗng nhỏ trong tay sắp chọc nát đồ ăn trước mặt. Đám Tây Môn Phi sầu não nhìn cô, mấy ngày nay trường học lộn xộn quá! Các kiểu bàn tán đều đủ cả, lời khó nghe có, lời lọt tai có, ngay cả bọn họ là những người ngoài cuộc cũng không chịu nổi chứ nói gì người trong nhà như Trần Mặc. “Tiểu Mặc, ăn cơm đi!” Tây Môn Phi cẩn thận khuyên bảo. Vai bị vỗ nhẹ, Tây Môn Phi quay đầu lại, là Chu Kiến và Thiên Viễn. “Tiểu Phi, tôi muốn nói mấy câu với Trần Mặc, các cậu qua bên cạnh ngồi nhé!” Lớp trưởng lên tiếng, ai dám không nghe. Các nữ sinh đi rồi, Chu Kiến và Thiên Viễn mới ngồi xuống. “Tiểu Mặc, Tiểu Nguyên vẫn không có tin gì à? Trong nhà thế nào rồi?” Chu Kiến hỏi nhỏ. Trần Mặc ảo não lắc đầu. Trong nhà quả thực đang bị vây trong áp lực, mỗi người đều bị ép tới mức không dám thở. Ngày nào ông nội cũng khóc, ngồi trong phòng Tiểu Nguyên sờ đông sờ tây, ngồi cả một ngày như thế. Người trong nhà bắt đầu nhỏ giọng oán giận, hôm qua cậu hai với vợ làm loạn cả lên, chỉ chó mắng mèo ai nghe mà không hiểu chứ! Mẹ Tiểu Nguyên vốn là nàng dâu hiền lành, yếu đuối, không dám mở miệng nói lại, chỉ có thể trốn vào phòng lau nước mắt. Cuối cùng là chị ba đứng ra thu xếp mới ổn thỏa. Haiz! Chu Kiến không phản đối, chỉ có thể yên lặng thở dài. Thiên Viễn u buồn cúi đầu, hai người kia tới lúc nào mới xong đây? Ba ngày nay không có chút tin tức gì, rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ không biết trong trường đang ầm ĩ sao? Về sau nên làm gì đây? Một luồng đèn flash lóe lên, Trần Mặc nhắm hai mắt lại. “Xin hỏi em là Trần Mặc phải không?” Không biết từ lúc nào, một gã đàn ông nhỏ thó đeo máy chụp hình đứng trước bàn, cười hì hì giơ thẻ phóng viên ra. “Anh là phóng viên toàn soạn báo XX, nghe nói trong trường các em xảy ra vụ việc cưỡng bức, em là chị của người bị hại, cũng là bạn học của cậu ấy, có thể nói kỹ càng về tình huống đó một chút không?” Ba người đều sửng sốt, ngay cả những người xung quanh cũng đều dừng lại nhìn sang. Nhất thời, xung quanh im lặng đủ khiến người ta sợ hãi. Trần Mặc không trả lời. “Ai nói cho anh biết?” Gã mau chóng nói: “Anh vừa nghe tin đã tới ngay, phỏng vấn không ít sinh viên. Tình huống mọi người kể không giống nhau cho nên tìm em…” Chén đĩa trong tay Trần Mặc úp hết vào mặt gã, sợi mì nát bấy vương trên mặt và trên đầu nhìn rất buồn cười. Trần Mặc không tỏ vẻ gì cướp máy chụp hình trong tay gã, cầm dây đeo rồi nện lên tường, đồ nghề của gã vỡ tan rơi lả tả xuống đất. “Tôi nói cho anh biết, hai người bọn họ không ai là biến thái hết! Biến thái chính là đám người vớ vẩn các người chuyên đi bới móc chuyện người khác!” Giọng nói sắc bén của Trần Mặc giống như đao nhọn đâm sâu vào màng nhĩ mỗi người. “Tiểu Mặc, mắng hay lắm!” Thiên Viễn bỗng nhiên cười rộ lên. Toàn bộ nhà hàng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng vỗ tay của Thiên Viễn.