Đêm đã khuya, mưa càng rơi càng lớn. Đã quen với cái nóng ngày Hè, mưa gió lạnh lẽo của mùa Thu khiến không ai chịu nổi. Lưu Tiểu Nguyên đứng lẳng lặng như một pho tượng không sức sống, đôi môi xanh trắng, mưa chảy dài hai gò má, những hạt mưa tụ lại trên con dao trong tay tạo thành một dòng nước nhỏ chảy xuống. Bất tri bất giác đi tới nơi này, Lưu Tiểu Nguyên thật muốn cười, cười nhạo bản thân không bằng người khác, nhưng do khóe miệng đã lạnh cứng nên không thể làm được. Cậu ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ tối đen như mực, đó là nhà của anh. Anh đã không còn ở đó, anh đã đi xa rồi, đi tới nước Mỹ xa xôi chẳng ai có thể ép buộc được anh. Mình còn ở đây nhìn cái gì nữa nhỉ? Con dao trong tay vẫn trắng sáng. Mang theo dao làm gì đây? Tự vẫn hay giết anh, hay kết liễu cả hai? Lưu Tiểu Nguyên, mày thông minh chút đi! Mọi chuyện đã chấm dứt, không thể trở về như cũ, dao này coi như chặt đứt hết thảy vậy! Ôi, Mạc Ngôn, anh thấy điều này liệu có cao hứng không đây? Dao rơi xuống đất, nhìn lên ô cửa kia, Lưu Tiểu Nguyên để mặc hạt mưa rơi vào tròng mắt. Không biết đã đi bao lâu, mãi tới khi mệt mỏi lấn át bi thương. Hai tay chạm vào tường vây quanh trường học, vách tường lạnh như băng bỗng cho Lưu Tiểu Nguyên một gợi ý, cậu nhớ tới điều gì đó, vội men theo tường mà đi. Con ngươi sáng ngời cố gắng tìm kiếm trong đêm đen. Nơi này sao? Không, có thể là ở phía trước. Nhớ rõ lỗ hổng nho nhỏ trên trường, nhảy lên là có thể chạm tới. Lưu Tiểu Nguyên dựa vào trường, cẩn thận xem xét trong bóng đêm. Rốt cuộc đi hơn nửa vòng quanh trường mới tìm thấy nơi hai người từng trèo tường. Vẫn là đoạn tường kia, vẫn là đêm khuya như vậy nhưng không còn ai dịu dàng chở che, cũng không còn đôi mắt chứa chan tình cảm nữa. “Thầy cũng trèo tường á?” “Lúc còn đi học, cùng bạn bè mải chơi quên thời gian cho nên trèo chỗ này mà về.” “Không bị bắt à?” “Tôi không kém cỏi như vậy đâu!” Tiếng lòng luôn có thể kích thích dễ dàng, chuyện nhỏ nhặt ấy một khi nhắc lại cứ như hiện ngay trước mắt, giống như mới xảy ra ngày hôm qua. Lưu Tiểu Nguyên cố gắng trèo lên nhưng cậu quá mệt mỏi nên không nhảy lên được. Với không tới! Lưu Tiểu Nguyên cắn răng nhảy lên, rất vất vả nhưng không làm được liền nổi nóng. Cậu căm tức tự mắng bản thân, cố gắng trèo lên vách tường trơn ướt, liều mạng vươn lên trên. Từ trên vách tường ngã xuống, Lưu Tiểu Nguyên ngồi trong bóng đêm tối như mực, không muốn động đậy gì nữa. Chính tại nơi này, cây cối um tùm, bùn đất đen ngòm, cậu còn nhớ rõ mình thiếu chút trượt ngã liền được anh ôm vào ngực, khi đó là lần đầu tiên mặt đỏ tim đập. Lúc trước từng bước một đi theo con đường này tới tận bây giờ, hiện tại mình trở về theo con đường này thôi! Nếu cứ đi, nhất định có thể trở lại quá khức, trở lại thế giới ấm áp kia. Lưu Tiểu Nguyên bỗng nhiên giống như thấy được thế giới xán lạn phía trước, hưng phấn đứng lên, lảo đảo đi trong bóng tối. … Chu Kiến kéo Thiên Viễn chạy xuyên qua màn mưa đêm, không có bóng dáng của cậu, không có bất kỳ ai biết Lưu Tiểu Nguyên từng hạnh phúc tới mức khiến người khác đố kị kia giờ đang ở đâu. Ánh mắt ưu thương của Thiên Viễn càng ngày càng ảm đạm, rốt cuộc dừng chân nhắm chặt hai mắt lại. Chu Kiến tưởng y mệt mỏi, xoa nắn khắp mặt y, nhỏ giọng nói: “Mệt sao? Lạnh không?” Trên gương mặt lạnh như băng rõ ràng chảy dài dòng nước nóng bỏng, Chu Kiến hoảng sợ. “Thiên Viễn! Cậu làm sao vậy?” “Thỏ chết thì cáo lo sợ, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.” Thiên Viễn gục đầu xuống. Chu Kiến bị câu nói của y đâm sâu tận lòng, nâng mặt Thiên Viễn lên nhìn thật sâu vào ánh mắt đen láy đầy ưu thương của y, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc! Tôi vĩnh viễn không rời khỏi cậu, hãy tin tôi.” Thiên Viễn cầm tay Chu Kiến, vùi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của hắn. Chu Kiến, tôi tin cậu, nhưng tôi không tin vào vận mệnh. … Mạc Ngôn đứng ở ngã tư đường, không có cảm giác mưa đang xối vào người, bên cạnh là chiếc ô tô màu xám bạc từng mang lại niềm vui sướng lớn lao cho anh đang đóng cửa im lìm. Cậu ấy ở đâu? Cậu ấy đâu rồi? Sự hoảng sợ càng ngày càng lớn sắp xé rách cõi lòng anh. Chạy như điên hàng giờ đồng hồ trở về ngôi nhà ở Sơn Tây, lòng tràn đầy suy nghĩ rằng cậu bé nhất định đang ngủ trên chiếc giường như đám mây mà mình thích nhất đợi anh về nhà. Nhưng… khắp vườn là cỏ hoang, trong sân trống trơn không còn tiếng cười vui sướng, không còn bóng dáng nhảy nhót vui vẻ của cậu bé kia nữa. Tiểu Nguyên! Em ở đâu? Anh không muốn gì cả, chỉ muốn thấy em, anh muốn thấy em bình an. Bảo bối, em ở đâu? Bỗng nhiên một ý nghĩ đen tối dâng trào trong lòng, nếu Tiểu Nguyên tự tử thì sao? Không! Mọi tế bào thần kinh trong cơ thể đều theo bản năng kháng cự ý niệm tàn khốc này, Mạc Ngôn bứt tóc mình, không thể nào! Không thể nào như vậy được! Cậu ấy đang cách mình không xa, cậu ấy đang chờ mình! Mạc Ngôn đột nhiên xông như điên lên xe, chiếc xe phá tan mưa đêm vọt vào bóng tối. … Vườn trường dưới mưa đêm mang vẻ trống vắng vô cùng, Mạc Ngôn ngừng lại hít thở rồi đi tiếp. Cậu ấy ở đây sao? Nhất định là vậy. Đây là một tia hi vọng cuối cùng, cơ hồ là tia hi vọng đột nhiên hiện ra. Tiểu Nguyên sẽ giống như lần đầu tiên ấy, ngồi mãi ở nơi này chờ mình trở về. Trong khu thực nghiệm hoang vắng vọng lại tiếng anh bước đi, trái tim theo mỗi bước chân lên cầu thang co thắt từng chút một. Cửa sắt đã bị mở ra! Mạc Ngôn rốt cuộc không khống chế nổi trái tim đang mừng như điên, vội vàng chạy tới chỗ rẽ. Có phải là ảo giác? Hay vẫn là sự hoang tưởng? Nếu cậu ấy không ở đây, phải làm sao để thừa nhận sự thống khổ này? Khi mình bỏ qua, những tưởng đã đủ đau khổ; hiện tại mới hiểu được, sự thống khổ khi bị mất đi thật khó chịu đựng nổi. Nhích từng chút một tới góc nhỏ, trước cửa phòng thí nghiệm, Lưu Tiểu Nguyên ướt đẫm cả người đang ngồi run rẩy ngủ gục. Sức lực của bản thân gần như cạn kiệt, Mạc Ngôn chậm rãi tới cạnh Lưu Tiểu Nguyên đang ngủ say. Anh ngồi xổm xuống, vuốt ve gương mặt tái xanh cùng đôi môi nhợt nhạt của cậu bé, nước mắt bỗng rơi xuống. Quả nhiên cậu ấy ở trong này, cậu ấy đang đợi mình! Vươn tay ôm cậu bé ướt sũng vào ngực, đôi môi run rẩy hôn môi, hôn cái trán lạnh như băng và hai má của cậu. Việc này mang ý nghĩ gì Mạc Ngôn không biết, anh chỉ biết đây là việc duy nhất có thể làm, việc duy nhất muốn làm. Lưu Tiểu Nguyên nhắm chặt mắt lại, tham lam hấp thu độ ấm quen thuộc từ trong ngực kia. Cậu đã tỉnh nhưng không dám cử động, cậu sợ hãi giấc mộng này sẽ tan biến ngay tức khắc. Ôm chặt em đi! Lâu hơn một chút! Em không động, không nhìn anh, cũng sẽ không bắt anh, anh đừng đi. Cảm giác được từ cặp mắt nhắm chặt kia có thứ gì đó nóng ấm chảy ra, Mạc Ngôn đột nhiên ghì chặt tay lại. Tiếng gầm nhẹ tựa như lưỡi dao sắc bén cắm sâu trong ngực. Lưu Tiểu Nguyên đột nhiên mở to mắt, trước mặt chính là người ngày đêm mong nhớ, yêu tận xương tủy, hận tận đáy lòng! Trong phút chốc, đủ thứ cảm xúc trong lòng xông lên hóa thành tiếng thét chói tai đầy thê lương. Những nụ hôn cuồng loạn làm người ta hít thở không thông dồn dập rơi xuống, nuốt tiếng khóc bi thương, phẫn nộ vào miệng. Hung ác, thô bạo, sợ hãi, quấn quýt, cắn xé; mãi tới khi trong miệng nồng nặc mùi máu tanh, hai người vẫn không buông nhau ra. Quấn quýt, ôm chặt giống như muốn cướp đoạt thời gian nghỉ ngơi cuối cùng này. “Cho em, một lần cuối cùng.” Một câu nói nghẹn ngào khiến Mạc Ngôn thống khổ! Ôm chặt nhau, quấn quýt không rời, giờ khắc này hãy để chúng ta ở bên nhau! Cửa phòng thí nghiệm mở ra rồi đóng lại luôn, hai người vội vàng túm chặt quần áo đối phương. Hơi thở nặng nề càng tăng thêm khủng hoảng trong lòng, nếu nhất định mất đi thì hãy để anh khắc em thật sâu vào lòng, vào thân thể mình ngay lúc này. Dục vọng nóng rực xuyên thấu thân thể, Lưu Tiểu Nguyên phát ra tiếng rên rỉ như đau đớn, như ai thán. … Ánh rạng đông dần chiếu lên ô cửa sổ, bao bọc hai người đang ôm chặt nhau. Nằm trong ngực Mạc Ngôn, Lưu Tiểu Nguyên vẫn không nhúc nhích. Nếu có thể cứ vậy mà hóa đá, cứ vậy mà thoát khỏi sự thật tàn khốc thì tốt quá! Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa từ sân thể dục, bọn họ đang trong giờ rèn luyện. Đời người đẹp nhất là những năm tháng thanh xuân, thực sự rất hạnh phúc. Nhưng hai người trong khung cửa kia lại không nghe được thanh âm của hạnh phúc. Khó khăn đứng lên, Lưu Tiểu Nguyên nhặt quần áo vẫn còn ẩm ướt trên mặt đất mặc vào, có vết máu chảy xuống vùng đùi trắng nõn. “Chắc anh lỡ chuyến bay rồi nhỉ? Đổi vé khác vẫn bay được đấy. Đi đi, em cũng nên đi. Người nhà chắc phát điên vì tìm em rồi.” Giọng nói khàn khàn cố giữ bình tĩnh, cậu bé trước kia hay làm nũng và quấy phá chẳng coi ai ra gì bây giờ lại tỏ ra kiên cường, cứng cỏi khiến người ta đau thấu xương tủy. Mà mình lại chính là thủ phạm của việc này. Mạc Ngôn nhìn bóng dáng Lưu Tiểu Nguyên, môi run rẩy không nói lên lời. “Anh yên tâm, em tuy rằng không phải sắt đá nhưng không yếu đuối tới mức khóc lóc om sòm đòi thắt cổ tự tử. Em sẽ sống thật tốt, anh cũng vậy…” Tuy rằng cậu vẫn đưa lưng về phía anh nhưng Mạc Ngôn biết cậu đang khóc. Nhìn dáng vẻ đút hai tay túi quần cố gắng giả bộ không sao của cậu, Mạc Ngôn đau thắt ruột gan. “Em không đi tiễn, anh giữ gìn sức khỏe nhé. Có lẽ giống như anh nói, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Mạc Ngôn, mấy ngày quen anh, em rất vui vẻ!” Lưu Tiểu Nguyên xoay người lại, trên mặt không có một giọt lệ nào nhưng nụ cười lại như mũi dao cắt đứt sự kiềm chế cuối cùng của Mạc Ngôn. Mạc Ngôn đứng lên muốn ôm Lưu Tiểu Nguyên nhưng cậu cười lắc đầu. “Không, không cần. Chúng ta đã chào từ biệt rồi, cứ chào đi chào lại em chịu không nổi. Em đi đây.” Từng bước đi ra khỏi khu thực nghiệm, Lưu Tiểu Nguyên vẫn luôn mỉm cười. Miệng vết thương phía sau đau thấu tim, có một câu châm biếm ai đó từng nói – đau cũng có cái vui của nó, đau chính là đau, không thể trốn tránh cũng như lựa chọn. Vậy thì cứ thừa nhận thôi! “Tiểu Nguyên! Cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tối qua có người tìm cậu khắp nơi phát điên rồi không?” Lão Uy không biết chui từ đâu ra, chạy qua kéo cậu. Lưu Tiểu Nguyên vừa ngẩng đầu liền thấy, oa, không chỉ Lão Uy mà trên sân thể dục đều là sinh viên năm hai khoa Lâm sàng, giờ là tiết Thể dục. Chu Kiến, Thiên Viễn thấy cậu từ xa đã chạy tới. “Tiểu Nguyên! Cậu vẫn ở trong trường sao? Rốt cuộc… Thôi bỏ đi!” Chung quanh đều là bạn học vây xem náo nhiệt, Chu Kiến nhịn câu muốn nói lại. “Mau gọi điện về nhà đi! Nhà cậu báo cảnh sát rồi đó.” Lưu Tiểu Nguyên cười như không sao cả, lắc lư đi ra ngoài, không thèm để ý những ánh mắt kỳ dị xung quanh. Tiết mục tìm người hôm qua thật sự náo nhiệt! “Lưu Tiểu Nguyên! Quay lại đây! Đang giờ học đó, đứng thành hàng đi!” Thầy Thể dục không bằng lòng thổi còi. Các bạn học đều xếp hàng ngay ngắn, Chu Kiến lo lắng nhìn gương mặt trắng bệch của Lưu Tiểu Nguyên, quay lại nói với thầy giáo: “Thầy ơi, thân thể Lưu Tiểu Nguyên không thoải mái, thầy cho phép bạn nghỉ đi.” “Trời ơi! Hôm nay thi trắc nghiệm chạy ba nghìn mét! Xin nghỉ thì sau này phải thi lại, tự em nghĩ kỹ đi!” Thầy Thể dục mất kiên nhẫn nói. Lưu Tiểu Nguyên cười ha hả, thật đúng là họa vô đơn chí! Ngay cả tiết Thể dục cũng đến góp vui. Với tình hình hiện tại, đừng nói chạy ba nghìn mét, ngay cả việc đi ra tới cổng cũng khó nói lắm. Lưu Tiểu Nguyên không nhịn được cười, gập cả lưng lại. Chu Kiến thấy cậu khác thường liền chạy tới đứng cạnh. Thiên Viễn nhìn cậu, lòng càng trĩu nặng. Hàng một chạy trước, các nam sinh bắt đầu vào vị trí. Chu Kiến lo lắng hỏi: “Cậu ổn không? Đi xuống phía sau đi!” Lưu Tiểu Nguyên cười hì hì. “Không thành vấn đề, Lưu Tiểu Nguyên tôi là ai chứ?” Ánh mặt trời rất gay gắt khiến người ta không mở mắt ra được. Đường băng plastic màu đỏ sậm tạo thành một hàng dọc tách biệt, dường như mãi mãi không thấy điểm cuối. Lưu Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm. Ông trời ơi, tôi với ông cược một ván đi! Nếu tôi ngã xuống giữa chừng, tôi giao bản thân cho ông; nếu tôi có thể chạy tới đích, ông hãy cho tôi hạnh phúc! Xuất phát, Lưu Tiểu Nguyên cắn răng chạy. Bắt đầu cậu còn bắt kịp nhưng rất mau đã cách xa đoàn người phía trước. Mỗi bước chạy đều ảnh hưởng tới miệng vết thương, mỗi bước đều hít thở rất gian nan. Miệng vết thương bị xé rách, có thứ gì đó ấm áp chảy ra. Thậm chí cậu còn cảm giác được chất lỏng màu đỏ từ nơi nào đó đang chảy ướt quần jeans màu trắng, chảy xuống, chảy mãi không ngừng. Các nam sinh khỏe mạnh dễ dàng bỏ xa cậu, xa xa Chu Kiến đang ung dung dẫn đầu; phía sau, Thiên Viễn theo sát nút. Không thể từ bỏ! Mình còn chịu được! Lưu Tiểu Nguyên liều mạng chạy! Không khí như thiêu như đốt tiến vào yết hầu, đốt cháy lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn! Đường dưới chân ngày càng khó chạy, ánh mặt trời trên đầu ngày càng nóng gắt. Bên tai vang lên tiếng gào thét, Lưu Tiểu Nguyên bi thương nhìn điểm cuối vô tận kia. Quá xa, mình không chạy tới được! Bóng tối đột nhiên đổ ập xuống, trước khi mất đi ý thức, Lưu Tiểu Nguyên thấy một bóng dáng màu trắng chạy như bay về phía mình. Là anh ấy! Mạc Ngôn cấp tốc chạy tới, quỳ rạp xuống đất, đỡ được Lưu Tiểu Nguyên đang ngất xỉu. Ôm cơ thể nóng bỏng của cậu bé, Mạc Ngôn bỗng run rẩy, thất thanh khóc rống lên. Ánh mắt kỳ quái cùng những tiếng xì xào xung quanh không liên quan tới anh, liên hệ của anh với thế giới này đã đứt theo huyết lệ của người yêu rồi. Giờ khắc này, bên cạnh không còn gì hết, chỉ có anh và người trong ngực mình. Nhẹ nhàng hôn lên vầng trán nóng bóng, Mạc Ngôn ôm chặt cậu vào ngực kêu gọi: “Tiểu Nguyên! Tỉnh lại! Chúng ta không đi đâu nữa, chúng ta về nhà thôi.” Ôm lấy Lưu Tiểu Nguyên đang hôn mê, Mạc Ngôn đi khỏi vườn trường trong sự kinh ngạc của mọi người. Cơ hồ chỉ trong giây lát, tin tức động trời lập tức lan tới mọi ngóc ngách trong học viện Y. Hiệu trưởng Lâm lặng thinh. Mạc Ngôn, rốt cuộc em vẫn đi tới bước này.