“Thiên Viễn! Thiên Viễn!” Chuyện xảy ra rất đột ngột, khi mọi người tỉnh táo lại ba chân bốn cẳng tách hai người ra, Lưu Tiểu Nguyên đang la oai oái. Được Lão Uy nâng dậy, Lưu Tiểu Nguyên chưa hết kinh ngạc bưng cái ót đau nhói, lớn tiếng quát Thiên Viễn: “Cậu làm cái quái gì thế? Lên cơn điên rồi hả?” Thiên Viễn bị Chu Kiến ôm chặt, hai cánh tay cứng như thép kia kẹp chặt thân thể y, liều mạng giãy giụa cũng chẳng ăn thua gì. Thiên Viễn nóng nảy rống lên: “Lưu Tiểu Nguyên! Tại sao cậu muốn hại tôi? Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cậu mà cậu độc ác như vậy hả? Nói thử xem!” Lưu Tiểu Nguyên vô cùng tức giận. “Cậu nói nhảm nhí gì thế? Tôi thế quái nào lại hại cậu?” Lão Uy, Tiểu Phác cũng nhanh chóng khuyên: “Thiên Viễn cậu bình tĩnh một chút, không có khả năng là…” “Là cậu ta! Chính mắt tôi trông thấy!” Thiên Viễn kêu lên. “Lưu Tiểu Nguyên!” Đột nhiên y giãy khỏi tay Chu Kiến xông lên, Lão Uy và Tiểu Phác nhanh chặn lại Tiểu Nguyên, Chu Kiến phi qua nắm lấy tay Thiên Viễn dùng sức kéo lại, Thiên Viễn bị lôi mạnh một cái lảo đảo. Chu Kiến rống giận: “Cậu đừng có náo loạn lên nữa! Là ai làm chính cậu rõ nhất.” Bị tiếng rống làm cho ngây dại, Thiên Viễn ngơ ngác nhìn Chu Kiến. Đây là điều cậu muốn nói với tôi sao, mặc kệ sự thật là cái gì, cậu lại nghĩ tôi như thế! Tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, đau quá! Sương mù dần dần tràn ngập trong mắt. “Cậu… Được lắm!” Thiên Viễn cố sức vùng thoát khỏi tay Chu Kiến, quay đầu chạy ra ngoài. Trong tay trống trơn, Chu Kiến ngơ ngác đứng đó, ánh mắt ảm đạm cụp xuống. “Rốt cuộc tôi đã làm gì? Phí Thiên Viễn cậu quay lại cho tôi! Cậu nói rõ ràng cho tôi xem nào!” Lưu Tiểu Nguyên đá chân loạn xạ. Lão Uy ôm chặt cậu. “Tiểu tổ tông cậu cũng đừng náo loạn nữa, hôm nay việc này không phải đùa đâu, thực không phải là cậu chứ?” Lưu Tiểu Nguyên hận nhấc chân đá hắn. Tiểu Phác lôi kéo cậu, đem tình hình trên sân bóng lúc chiều nhiễu loạn ra sao, việc Thiên Viễn lấy một chiếc quần chip màu đỏ ra khỏi túi như thế nào kể hai năm rõ mười cho cậu nghe, sau đó nhỏ giọng nói: “Tiểu Nguyên, buổi chiều cậu không xem bóng mà đi đâu vậy? Cậu vừa vào cửa đã nói đi xem biểu diễn nội y, như thế không phải là há miệng mắc quai sao?” Lão Uy cũng nói: “Nếu Thiên Viễn trách lầm cậu thì cậu cứ giải thích rõ ràng là được.” “Tôi làm gì mà phải giải thích với cậu ta chứ?” Bảo cậu đi giải thích rõ ràng sao? Giờ phút này Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy mình oan ngang ngửa Đậu Nga(*), thuận miệng nói dối một câu thế mà lại gặp phải tai họa lớn như thế. (*)Nỗi oan của nàng Đậu Nga: Vui lòng hỏi bác Google “Rốt cuộc có phải cậu làm hay không?” Chu Kiến đột nhiên quay đầu trừng cậu. Lưu Tiểu Nguyên nóng nảy gào khóc: “Không đúng không đúng không phải! Ngay cả cậu cũng đổ oan cho tôi, uổng công tôi coi cậu như anh em! Tôi mà nói dối sẽ bị thiên lôi đánh chết!” ‘Đùng!’ Một tiếng nổ dọa tất cả mọi người run run. Lão Uy lập tức che miệng Lưu Tiểu Nguyên lại, tim đập loạn xạ nhìn mọi nơi. “Đừng nói bậy, đừng nói bậy.” Lưu Tiểu Nguyên cũng hoảng sợ, lời thề ứng nghiệm thật quá nhanh. Sớm biết thế này đã nói vàng rơi chất thành đống cho rồi. Không đúng a, sét gì mà lại đánh vào hành lang chứ? Tiểu Phác chạy ra hành lang thấy bảy tám hộp cơm rơi lả tả trên mặt đất, một nam sinh vừa nhặt vừa cười nói với Tiểu Phác: “Xin lỗi các cậu nhé, hộp cơm của bọn tôi bị rơi.” Chu Kiến ngồi xuống cạnh giường, trong đầu rối như tơ vò. Bỗng nhiên nhìn thoáng qua áo khoác Thiên Viễn ném trên giường, y chỉ mặc một chiếc áo len bỏ chạy ra ngoài, Chu Kiến ngồi không yên, cầm áo khoác Thiên Viễn rồi phóng đi. … Bóng đêm tối như mực, không trung đen tối không có một tia sáng. Đèn đường trong sân trường tỏa ra vầng sáng màu vàng hôn ám mờ ảo, gió lạnh rít gào xung quanh. Chu Kiến chạy thở hồng hộc, sau khi tìm một vòng lớn mới thấy trên băng ghế dài bên hồ bóng dáng hơi hơi còng xuống của người kia, thân thể trong chiếc áo len màu xám nhạt ở trong gió lạnh nhìn vô cùng đơn bạc. Nhẹ nhàng thở ra, Chu Kiến đi qua cầm áo khoác trong tay phủ thêm cho y. Thiên Viễn ngồi cứng còng, hai tay nắm thành quyền đặt trên đùi, ánh mắt dại ra nhìn mặt hồ đen như mực phía xa xa. Dưới cái lạnh thấu xương, cả người Thiên Viễn co ro lại một chỗ. Sự phẫn nộ, đau xót, khuất nhục trong lòng giống như ngọn lửa thiêu đốt khiến cho y không thể suy xét điều gì, không cách nào kiềm chế nổi. Áo ấm nhẹ nhàng khoác trên vai, Thiên Viễn đột nhiên quay đầu lại, thấy ánh mắt thân thiết của Chu Kiến. Đứng bật dậy vùng thoát khỏi áo khoác, Thiên Viễn nắm chặt tay lại. “Cậu tới làm cái gì?” “Thiên Viễn!” Chu Kiến nhíu chặt mi lại. “Không cần cậu mèo khóc chuột! Kết quả hôm nay không phải hợp ý cậu quá sao? Cậu còn muốn cái gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Thiên Viễn không quan tâm rống to lên. Chu Kiến phát hỏa, không hề nghĩ ngợi vung tay đánh. Thiên Viễn lui lại vài bước thở hổn hển, khóe miệng nóng nóng đau đau. Thiên Viễn quật cường đứng thẳng người, tức giận vung tay lên đánh trả. Hai tên con trai không nói một lời đánh nhau kịch liệt bên hồ, điên cuồng phát tiết. Mãi tới khi Thiên Viễn thở hổn hển dựa vào thân cây không có sức đánh nữa mới thôi. Chu Kiến thở dốc nắm chặt hai tay, vẻ mặt phức tạp nhìn Thiên Viễn. “Tôi hỏi cậu một câu thôi, chuyện bọn họ nói cậu có làm hay không?” “Tôi không có!” Thiên Viễn khàn giọng, ủy khuất và áp lực tích tụ nhiều ngày giờ phút này bùng nổ. Không ai hỏi y, không ai cho y một cơ hội giải thích, thậm chí không có ai nhắc tới một chút gì trước mặt y, mọi người cứ nghi ngờ như vậy truyền đại lời đồn, bề ngoài thì ra vẻ tốt đẹp nhưng trong lòng đã định tội cho y rồi. Chu Kiến cúi đầu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Thiên Viễn đang thống khổ, cười càng thêm rạng rỡ. “Cậu nói không có, tôi sẽ tin cậu!” Cái lời kịch gì mà thối nát thế này, có phải cậu xem ngôn tình nhiều quá hay không? Thiên Viễn rất muốn chua ngoa chế nhạo hắn nhưng sự chua xót trong lòng khiến y rối loạn, lời mắng ra chính là thất thanh khóc rống lên. “Cậu là đồ khốn!” “Khốn nạn!” Thiên Viễn khóc, nước mắt chảy ròng ròng. Dựa vào thân cây, y chậm rãi ngồi xuống đất. Chu Kiến nhặt áo khoác bị hất xuống đất, đi qua khoác lên người y, ngồi bên cạnh yên lặng nhìn. Nước mắt Thiên Viễn giống như tiếng lòng, ê ẩm mà ôn nhu. Thiên Viễn co người lại, gục đầu vào gối khóc. Nhìn bả vai run run của y, Chu Kiến luồn tay vuốt vuốt mái tóc đen nhánh đó. “Đừng khóc, nếu khóc nữa sẽ không có mặt mũi gặp người khác đâu.” Thiên Viễn cúi đầu khóc, không hề động đậy, lúc sau cũng dần dần ngừng nức nở. Ngồi im lặng thật lâu, Chu Kiến vươn tay kéo chặt áo khoác của y lại. “Lạnh không?” Thiên Viễn gạt tay hắn ra. “Tôi không cần cậu… Ô~” Y đang nói thì bị Chu Kiến bịt miệng lại. Thiên Viễn không kịp phản kháng đã bị Chu Kiến lôi lại phía sau. Bàn tay ấm áp vẫn bưng ngoài miệng, người hắn dán chặt vào người mình. Hai người không có khe hở nào, nghe được tiếng hít thở của nhau. Chu Kiến nhìn ánh mắt kinh hoảng của Thiên Viễn, ra hiệu bảo y đừng lên tiếng, chỉ chỉ phía trước. Thiên Viễn nghi hoặc xoay người, hoảng sợ. Xa xa, một người đàn ông mập mạp tập tễnh đi tới – thầy hiệu trưởng. Hai người kinh ngạc trao đổi ánh mắt – Sao thầy hiệu trưởng lại tới đây? Không xui xẻo vậy chứ! Hai người đêm hôm khuya khoắt chạy đến đây đánh nhau lại còn bị hiệu trưởng bắt tận tay! Chu Kiến và Thiên Viễn núp vào một chỗ, thở cũng không dám, hận không thể biến mình thành một cây chổi núp sau thân cây. Hiệu trưởng Lâm không nhìn về phía bọn họ mà tập tễnh đi tới chỗ vắng gió cạnh hồ, buông thứ gì đó trong tay rồi ngồi xuống, sờ soạng một lúc, cầm bật lửa trên tay. Ngọn lửa lóe lên chiếu sáng bánh sinh nhật xinh đẹp. Ngọn nến trên bánh ngọt lay động tỏa ra ánh sáng lung linh. Nhìn nửa ngày thấy không có động tĩnh gì, hai người mới ló đầu ra khỏi phía sau thân cây, nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc há to miệng. “Thầy ấy làm sinh nhật cho ai vậy? Sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến đây thế?” Chu Kiến cảm thấy băn khoăn, ghé vào tai Thiên Viễn nói. Lúc môi hắn chạm vào vành tai Thiên Viễn, hơi thở gần kề khiến Thiên Viễn tê dại cả người, không tự chủ rụt vai nghiêng đầu sang một bên, thở dài nhỏ giọng nói: “Đó là chúc mừng sinh nhật người quá cố.” “A?” Chu Kiến kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Bên bờ hồ, hiệu trưởng Lâm đặt một chiếc khăn tay màu trắng đối diện chiếc bánh ngọt, rót rượu đầy hai chén, nhìn ánh nến lung linh mỉm cười giơ cao chén. “Tiểu Tam, hôm nay em tròn mười tám tuổi rồi. Chúc mừng em đã trưởng thành, chúng ta đã nói chờ tới ngày này hai ta sẽ không say không về. Nào, cạn ly.” Uống cạn chén rượu của mình, ông lại cung kính giơ cao chén rượu phía đối diện lên, chậm rãi đổ lên mặt hồ. Lớp băng trên mặt hồ lóe lên ánh sáng kỳ dị, rượu chậm rãi lan ra. Chu Kiến và Thiên Viễn tránh ở sau cây, nín thở nhìn trộm. Thiên Viễn nói là mừng sinh nhật người quá cố, Chu Kiến mới đầu còn không tin lắm nhưng nhìn thấy thầy hiệu trưởng nâng chén rượu đổ vào hồ mới tin. Sau lưng bắt đầu lạnh dựng lông, hắn nắm chặt bả vai Thiên Viễn. “Có phải người thân của thầy ấy không? Mẹ tôi cũng mừng sinh nhật bà nội, không giống như thế.” Ở cách xa, chỉ thấy hiệu trưởng Lâm khi thì nói chuyện liên miên với mặt hồ, khi thì lẳng lặng nhìn chăm chú, lại nghe không rõ ông nói cái gì. Thiên Viễn nhẹ nhàng nói: “Cậu có tin không? Người hôm nay sinh nhật đã chết trong hồ này.” Chu Kiến thiếu chút nữa kêu lên, tóc dựng thẳng đứng, khẩn trương nói: “Đừng nhìn, đi nhanh đi! Bị phát hiện thì nguy.” Không giải thích thêm, hắn lôi Thiên Viễn lặng lẽ rời đi. Rời xa hồ, Chu Kiến cảm thấy bớt khẩn trương, hai người đi chậm lại. Chu Kiến đột nhiên bật cười. Thiên Viễn liếc hắn một cái: “Cậu cười gì thế?” “Không thể tưởng được hiệu trưởng lại mê tín, đi làm mấy thứ như thế. Thật không rõ thầy ấy học vấn đầy người mà sao còn tin những thứ đó nhỉ?” Thiên Viễn liếc mắt, sâu kín nói: “Kỳ thật có mấy ai tin? Mọi người khi rất thương tâm đều muốn tìm biện pháp an ủi bản thân một chút. Không có gì hơn!” Chu Kiến đứng lại, mở to mắt nhìn chằm chằm Thiên Viễn, có chút ngẩn người. Thiên Viễn mất tự nhiên thanh thanh cổ họng, bổ sung một câu: “Bà ngoại tôi nói.” Chu Kiến buồn cười huých y một chút. “Cậu thiếu chút dọa tôi sợ hết hồn.” Thiên Viễn mím môi. “Haiz, bà ngoại cậu rất giỏi! Nói rất thâm sâu. Những lời này đều có thể viết thành sách triết học đấy. Sẽ không phải là hậu duệ của dòng dõi quý tộc nào đó chứ?” Khóe miệng mím chặt của Thiên Viễn rốt cuộc cong lên. “Bà là thầy phù thủy.” Chu Kiến lại ngẩn người. “Cầu thần bái quỷ, bói toán xem tướng. Bà ngoại tôi chính là dùng cái này nuôi sống tám chín anh chị em nhà mẹ tôi. Bà có thể hiểu được nhưng chưa từng tin.” Thiên Viễn nhẹ nhàng nói. “Ừ.” Chu Kiến gật đầu. “Trách không được cậu lại biết nhiều như vậy.” “Tôi còn có thể xem tướng qua chỉ tay đấy.” “Thật không? Vậy cậu xem cho tôi đi.” Thiên Viễn đẩy tay hắn ra, khinh thường liếc mắt một cái. “Thần kinh!” Chu Kiến cười ha ha. Một cơn gió lạnh thổi qua, Chu Kiến giậm chân. “Thiên Viễn, về thôi. Đêm khuya rồi, lạnh quá!” Chu Kiến kéo cánh tay Thiên Viễn. Thiên Viễn hậm hực tức giận nói: “Cậu về trước đi, tôi muốn ở đây một lát.” “Thật sự không quay về à?” Thiên Viễn xoay người không để ý tới hắn. Chu Kiến nhìn y, đột nhiên kéo tay y bỏ chạy. “Đi theo tôi!” “Này! Cậu đi đâu thế?” Thiên Viễn bị kéo đi, chạy theo hắn tới sân bóng rổ. Thiên Viễn thở hổn hển, Chu Kiến cũng không nói, cười tủm tỉm từ từ đi qua bắt lấy khóa sắt trên cửa dùng sức giật ra. Khóa mở, Thiên Viễn kinh ngạc nhìn hắn đẩy cửa ra. “Cái khóa này hỏng rồi, buổi sáng bọn tôi đến chơi bóng đều mở kiểu này. Vào đi, chỗ này khá ấm đấy.” Chu Kiến kéo Thiên Viễn vào sau đó đóng cửa lại. “Cậu dẫn tôi đến đây làm gì?” Thiên Viễn nhìn Chu Kiến. Chu Kiến cười. “Còn cách nào nữa sao? Có người sống chết không trở về ký túc xá, nếu còn đi lại lăng xăng ngoài trời, sáng sớm mai báo chí nhất định sẽ đăng một dòng tin – Học viện Y có hai nam sinh chết đêm qua, nguyên nhân tử vong là một người tự sát, một người chết theo làm bạn.” Thiên Viễn phì cười, quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái. “Tôi không cho cậu chết theo.” “Tôi muốn còn không được.” Chu Kiến than thở, mặt có chút hồng. Hai người đều không nói chuyện, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. Chu Kiến thực bối rối, câu nói vừa rồi của mình quả thật là ngu ngốc hết sức! Ánh mắt hắn nhìn liên láo xung quanh nhưng lại không dám nhìn người bên cạnh. Thiên Viễn cắn môi, cúi đầu đi tới hệ thống sửa hơi bên cạnh, đưa lưng về phía Chu Kiến, giơ tay lên sưởi, trộm cười, ánh mắt đen láy lóe lên ánh sáng sung sướng. … Những vì sao hiếm hoi trên trời đêm ngoài cửa sổ biến mất, phương Đông dần sáng. Ánh bình minh chiếu qua cửa sổ. Trong phòng ký túc xá 315, Lưu Tiểu Nguyên thề thốt phải đợi Thiên Viễn trở về tính sổ rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ liền trùm chăn ngủ trên giường, hai má đỏ bừng. Trong sân bóng rổ, Thiên Viễn ngồi trên sàn nhà dựa lưng vào hệ thống sưởi hơi, Chu Kiến gối đầu vào chân y đang ngủ say.