Hạnh Phúc Bi Thương
Chương 8
Bên trong trung tâm thương mại V ở quận A, một chàng trai trẻ mang áo sơ mi xanh dương và quần âu đen vội vã bước nhanh ra cửa chính. Nước da ngăm đen, gương mặt đẹp trai và đầy vẻ lạnh lùng, chàng trai bước đi trong những ánh mắt và lời bàn tán trầm trồ của các cô gái.
Bỗng từ đâu một con gấu bunny màu nâu to lớn bay ra chặn đường chàng trai. Hơi hoảng hốt, chàng trai ngạc nhiên nhìn chú gấu trong giây lát rồi tiếp tục mỉm cười đi tới. Chàng trai nghĩ bụng chắc chú gấu đang làm công việc của mình, “mascot”. Mọi chuyện không dừng ở đó, chú gấu vẫn bám theo chàng trai, không những thế, chú gấu còn đưa tay đấm lưng rồi cù lét bụng chàng trai.
“Làm gì vậy?” Chàng trai mỉm cười. Chàng trai thấy khá vui nhưng không biết vì sao chú gấu cứ đi theo mình.
Chàng trai bước tiếp ra cửa, chú gấu vẫn bu theo. Lúc này chú gấu còn mạnh bạo ôm chằm lấy chàng trai nữa. Cảm thấy có điều gì đó khác thường, lúc đầu chàng trai nghĩ chú gấu đang mua vui cho mọi người, hoặc để cùng chụp ảnh tự sướng với nhau. Nhưng với việc chú gấu cứ bu theo anh mãi, khiến anh có cảm giác bất an.
“Gì vậy anh bạn?” Chàng trai khẽ cười. “Sao bu theo mình hoài vậy?” Chàng trai đang nghĩ chú gấu mang giới tính “gay”.
Chú gấu đột nhiên cởi bỏ chiếc mũ ra, người bên trong không phải là chàng trai, mà là một cô gái. “Em đây.” Cô gái cười tít mắt.
Uyên Phương, chàng trai nghĩ thầm rồi thay đổi sắc mặt. Từ vui vẻ chuyển sang lạnh lùng nhanh như chớp mắt. “Em làm cái trò gì vậy?”
“Em đi làm chứ làm trò gì.” Uyên Phương đưa tay bếu bụng chàng trai.
“Em có thôi đi không.” Chàng trai nghiêm mặt lại. “Đừng có trẻ con như vậy nữa.”
“Sao anh lại mắng em là trẻ con. Em lớn rồi mà.” Uyên Phương muốn nói mình đi làm để chứng tỏ là một người lớn. Nhưng cô không biết biểu đạt như thế nào.
Chàng trai bĩu môi lắc đầu. “Chỉ có những ai trẻ con mới nghĩ mình là người lớn.” Chàng trai bước đi.
Uyên Phương đi theo. “Anh đi đâu vậy?”
“Quốc Bình.” Một cô gái xinh đẹp vẫy tay. Cô mang áo sơ minh xanh dương cùng với chiếc váy ngắn màu đen.
Lại là cô ta ư, Uyên Phương nghĩ thầm.
Quốc Bình khẽ cười. “Em tới rồi hả. Mình đi thôi.”
“Anh đi đâu vậy?” Uyên Phương nắm tay Quốc Bình kéo lại nhưng không được.
Thế là cô đành đứng nhìn Quốc Bình bước đi trong đau đớn. Nghe anh làm việc ở trung tâm thương mại V, cô liền vứt bỏ mọi cái tôi của mình để xin làm mascot. Cô chỉ muốn được gặp anh, muốn cho anh biết cô không còn con nít nữa. Cô đã biết nhẫn nhục đi làm để kiếm tiền, muốn cho anh thấy, cô hôm nay đã là một người lớn. Muốn nói với anh rằng, cô nghiêm túc và thật lòng thích anh thật sự. Vậy mà giờ anh nắm tay người con gái khác đi trước mặt cô. Mắng cô thậm tệ và xem như chả quen biết. Chả có gì khiến cô đau đớn bằng lúc này cả.
Uyên Phương lủi thủi đi ra hàng ghế đá trước trung tâm thương mại. Nhìn quanh thấy hết ghế, cô đành đi tới ngồi bên cạnh một ông chú nào đó. Cô bật khóc tự nhiên như đang ở nhà mình. Rồi cô chợt nhận ra ông chú này, cô đã từng gặp ở đâu đó.
Dứt ra khỏi suy nghĩ, Uyên Phương trở lại với thực tại, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm ở công ty tài chính V. Tóc búi cao, gương mặt trang điểm nhẹ, mặc đồng phục quy định gồm áo sơ mi trắng bên trong, áo khoác đen bên ngoài và chiếc váy bó ngang đùi màu đen. Đến cả Uyên Phương còn thấy mình rất khác lạ trong gương, huống gì là người khác.
Uyên Phương đứng trong thang máy cùng với những nữ đồng nghiệp làm chung tòa nhà. Cùng bộ đồng phục như vậy nhưng mọi người lại toát ra những vẻ khác nhau. Một vẻ bình thường của mọi người và một vẻ đẹp kiêu sa đầy tuyệt mỹ của Uyên Phương. Những lời bàn tán về sắc đẹp của các cánh đàn ông khen ngợi, đều bị Uyên Phương bỏ ngoài tai. Cô không quan tâm họ nghĩ gì hay nói gì, cái cô cần là sự nhìn nhận của Quốc Bình. Cô hy vọng anh sẽ không đối xử với cô như lúc ở trung tâm thương mại.
“Chào trưởng phòng Tâm. Đây là nhân viên mới của ngài.” Cô nhân viên lễ tân chịu trách nhiệm dẫn Uyên Phương lên phòng tín dụng trình diện.
Võ Chí Tâm, trưởng phòng tín dụng liền đứng dậy mỉm cười. “Uyên Phương phải không?” Ông quay qua cô lễ tân. “Cảm ơn em.” Ông nhìn lại Uyên Phương. “Rất hận hạnh được gặp em.” Ông đưa tay ra.
Sau khi được chị lễ tân dẫn lên tầng mười hai, nơi tọa lạc của văn phòng tín dụng và văn phòng bảo hiểm. Uyên Phương đi theo chị lễ tân vào khu văn phòng bên tay phải. Bên tay trái là cửa vào khu văn phòng bảo hiểm.
Bước vào trong, quan cảnh trước mặt Uyên Phương là hàng loạt nhân viên đang ngồi trước máy tính làm việc, người thì nghe điện thoại, người thì đang tám chuyện với đồng nghiệp. Cô nhẩm tính bốn hàng người ngồi trước bốn dãy máy tính này phải hơn ba mươi mạng. Người đông, điều hòa mở liên tục, cô thấy mang áo khoác là hợp lý, chứ nếu không thì cô đã chết cóng vì lạnh rồi.
Tiếp tục di chuyển vào phòng của trưởng phòng, Uyên Phương vào trong và thấy một ông chú hơi già đang ngồi trước máy tính. Thấy cô, ông trưởng phòng mỉm cười, nụ cười khiến cô phải lo lắng.
“Cô Phương, cô nghĩ gì vậy?” Ông Chí Tâm nhíu mày.
Uyên Phương cầm túi xách giật mình rồi thoát ra khỏi suy nghĩ. “Dạ, em chào trưởng phòng.” Cô cúi đầu nhanh xuống và bỏ quên sếp mình đang muốn bắt tay.
Võ Chí Tâm rút tay lại rồi gượng cười. “Cô thấy văn phòng thế nào?” Ông nghĩ nếu mà làm phật lòng cô gái này, chiếc ghế của ông sẽ bị đôi ra cửa sổ mất.
Uyên Phương trả lời đại. “Dạ to lắm ạ.”
“Ồ vậy thì tốt.” Chí Tâm nhìn Uyên Phương. “Cô không nói chật là tôi vui rồi.” Ông ngoảnh mặt đi rồi thì thầm một mình. “Tôi sợ nghe bị chật lắm.” Cứ nghĩ đến việc gã oắt con Vũ Huy đòi nới rộng văn phòng là ông lại lạnh gáy. “Để tôi giới thiệu cô với mọi người.” Đây là lần đầu tiên ông làm việc này.
Họ Võ dẫn Uyên Phương ra khỏi phòng, trước mặt vẫn là khung cảnh lúc nãy, hàng chục người đang tập trung làm việc, tiếng gõ bàn phím liên tục vang lên. Võ Chí Tâm dẫn Uyên Phương đi tới dãy bàn làm việc bên tai trái của ông, nơi mới được kê thêm bàn
“Đây là chỗ làm việc của cô.” Võ Chí Tâm chỉ tay vào chiếc bàn. Một tay còn lại đút trong túi quần. “Hoài Thư.”
Một cô gái đang ngồi làm việc thì giật mình quay lại. “Trưởng phòng kêu em ạ?”
Võ Chí Tâm chỉ tay vào Uyên Phương. “Đây là nhân viên mới của phòng chúng ta.” Ông nhìn Hoài Thư ra lệnh. “Cô chịu trách nhiệm hướng dẫn cô Uyên Phương hòa nhập với mọi thứ.” Ý ông muốn nói bao gồm cả công việc, đồng nghiệp và các thứ khác.
“Dạ.” Hoài Thư đáp nhanh.
Cách đó không xa, một chị nhân viên khác nhíu mày thắc mắc. “Trong gần mười năm làm việc, lần đầu tiên chị thấy gã Tâm đó giới thiệu nhân viên mới.”
Anh chàng đẹp trai ngồi bên cạnh khẽ cười. “Phòng chúng ta có nhân viên mới hả chị?” Anh ngước mắt lên và thấy cô nhân viên mới trong rất quen. Uyên Phương, anh nghĩ thầm.
“Con bé đẹp quá ha. Hèn gì.” Chị nhân viên quay lại nhìn chàng trai. Cô thấy vẻ mặt chàng trai nhăn nhó như vừa mới ăn ớt. “Quốc Bình.” Chị nhân viên cười khẩy. “Bộ em quen với con bé hả?”
Quốc Bình quay đầu nhìn lại vào màn hình. Anh lạnh lùng. “Không chị.”
“Chính cái “không chị” đó mới là vấn đề.” Chị nhân viên gặng hỏi. “Bạn gái cũ à?”
Quốc Bình nhếch môi. “Em may mắn đến vậy sao.”
Chị nhân viên quay lại nhìn Uyên Phương. “Xinh đẹp, trắng trẻo, múp như súp. Chị cũng mong em nên gặp xui xẻo thì hơn.” Chị cười đầy vẻ khinh bỉ. “Chưa gì mà gã Tâm đó đã săn sóc kỹ như thế, không biết chừng là gà cũng nên.”
Quốc Bình nghe xong đột nhiên nắm chặt tay lại. Nghiến răng, mắt trợn ngược lên, nhịp tim tăng cao, dường như có gì đó trong người khiến anh vô cùng phẫn nộ. Anh đột ngột đứng phắt dậy rồi bước đi ra khỏi phòng. Chị nhân viên bên cạnh nhíu mày nhìn theo với nhiều thắc mắc khởi lên trong lòng.
Trở lại với Uyên Phương, lúc này cô cúi đầu cảm ơn gã trưởng phòng rồi ngồi xuống bên cạnh Hoài Thư. “Có gì chị giúp đỡ em với nha.”
Hoài Thư mỉm cười. “Em năm nay bao nhiều tuổi?”
“Dạ, hai mươi mốt.” Uyên Phương khởi động máy tính lên. Tất cả mọi vật dụng ở trên bàn cô đều mới toanh.
Hoài Thư tiếp tục gặng hỏi. “Trước khi vào đây, em đã từng làm ở đâu rồi?”
“Dạ em chưa đi làm ở đâu cả. Em mới tốt nghiệp hè vừa rồi.” Uyên Phương nghĩ buổi đi làm mascot đầu tiên chắc không cần tính.
Hoài Thư nhướng mày. “Ồ, vậy em tốt nghiệp trường nào?”
“Dạ, đại học R, ngành quản lý kinh doanh thời trang.” Uyên Phương nói đầy tự hào.
Hoài Thư không tin vào những gì mình nghe được. “Em nói gì?” Cô mở to mắt ngạc nhiên. “Em nói thật chứ.” Thấy Uyên Phương gật đầu nên cô nói tiếp. “Em có biết để lên được tầng mười hai này, thì em phải được công ty đánh giá năng lực.” Cô ngưng lại vì chợt hiểu ra. “Em được ai gởi vào đây đúng không?”
Uyên Phương lắc đầu. “Dạ không.”
“Chị không tin. Em đừng gạt chị.” Hoài Thư khẽ cười.
Uyên Phương khẳng định. “Em nói thật, em nộp hồ sơ xin việc rồi người ta gọi em đi làm thôi.”
Hoài Thư nhìn vào văn phòng của gã họ Võ. Cô nhớm người tới rồi đưa tay che miệng lại thì thầm. “Em là người nhà của trưởng phòng đúng không?” Thấy Uyên Phương lắc đầu, cô liền đoán tiếp. “Hay em là bồ nhí của trưởng phòng?”
Uyên Phương hoảng hốt. “Không phải. Em nói thật mà, em không được ai gởi vào hết.”
“Không.” Hoài Thư tin tưởng vào phán đoán của mình. “Nếu vậy thì chị chắc chắn em được mấy sếp cao gởi vào rồi.”
“Sếp cao nà?.” Uyên Phương nhíu mày.
Hoài Thư hất đầu ra ngoài cửa sổ. “Mấy sếp cao ngồi bên trụ sở chính bên kia kìa.” Ý cô ám chỉ tòa nhà hai mươi mốt tầng, nơi các quản lý và chức vụ cấp cao làm việc.
Thế là buổi đi làm đầu tiên của Uyên Phương diễn ra khá suôn sẻ. Vì chưa nắm được căn bản công việc nên trong tháng đầu tiên làm việc này, cô chỉ ngồi bên cạnh Hoài Thư quan sát để học hỏi. Theo như lệnh của trưởng phòng Tâm, Hoài Thư sẽ vừa làm những công việc hằng ngày của mình, vừa hướng dẫn thật tận tình cho Uyên Phương nắm bắt.
Uyên Phương cảm thấy tiếp thu công việc cũng không quá khó khăn như cô nghĩ. Hoài Thư nói, cô ghi ghi chép chép vào cuốn sổ tay của mình. Sử dụng một ít bộ não để ghi nhớ một vài chi tiết công việc. Vận dụng cái miệng nhanh nhảu của mình để liên lạc với một vài khách hàng. Buổi sáng của Uyên Phương trôi qua nhanh chóng.
“Để chị giới thiệu cho em một vài nơi.” Hoài Thư hớn hở cùng Uyên Phương bước vào thang máy. Giờ nghỉ trưa đã đến.
“Dạ.” Uyên Phương lật đật chạy theo. Cô háo hức nghĩ đến việc được ngồi với Quốc Bình ăn cơm.
Hoài Thư bước ra tầng mười bốn. “Đây là khu ăn uống của mọi nhân viên trong tòa nhà. Tầng mười ba phía dưới là nơi để mọi người nghỉ ngơi, đọc sách hay chơi một vài trò giải trí.” Cô chỉ ngón trỏ lên tầng trên. “Còn tầng mười lăm trên kia là nơi phục vụ cà phê và các thức uống khác. Việc gặp gỡ tiếp xúc với khách hàng cũng diễn ra trên đó. Nói cách khác thì tầng trên chả khác gì một cái nhà hàng sang trọng cả.”
Bốn tòa nhà mười lăm tầng này đều được thiết kế như nhau. Khối văn phòng đến tầng mười hai sẽ hết, ba tầng còn lại để phục vụ nhân viên và khách hàng đến làm việc. Riêng tòa nhà trụ sở chính thì được thiết kế khác những tòa nhà còn lại.
“Dạ vâng.” Uyên Phương đáp lấy lệ. Cô bị ngợp trước một rừng người đang ngồi ăn trước mặt. Làm sao để cô tìm thấy Quốc Bình đây. Giờ làm việc cô đã không được gặp rồi.
Hoài Thư khoác tay Uyên Phương. “Chúng ta đi lấy cơm nào.”
Hai người đi tới quầy phục vụ thức ăn. Nơi những món ngon được trưng bày trên những chiếc khay inox lớn. Tất cả đều được đội ngũ đầu bếp nối tiếng được tập đoàn V thuê về để nấu nướng và chế biến phục vụ nhân viên. Đội ngũ đầu bếp của mỗi tòa nhà tuy khác nhau, nhưng họ đều là nhân viên trực thuộc của công ty thực phẩm V.
Uyên Phương cầm khay đi theo Hoài Thư. Cứ thích món nào thì chỉ cần chỉ tay, một nhân viên bếp sẽ gắp bỏ vào khay giúp mọi người. Ăn bao nhiêu cũng được, ăn thức ăn và không cần lấy cơm cũng được.
“Chỉ cần bạn có bụng, chúng tôi sẽ phục vụ tận tâm”, đó là câu slogan nổi tiếng tại các khu vực ăn uống này. Cứ sáu tháng định kỳ, mọi người sẽ đến bệnh viện V để khám tổng quát. Các bác sĩ nếu thấy số cân vượt mức cho phép thì sẽ khuyến nghị cắt giảm dinh dưỡng lại cho phù hợp. Lúc đó vị nào muốn béo đẹp thì cứ hiển nhiên tiếp tục. Nếu muốn giảm cân thì tới ngay các phòng gym của công ty thể thao và giải trí V để tập luyện miễn phí.
“Làm sao để biết phòng chúng ta ngồi đâu?” Uyên Phương giả vờ dò hỏi. Cô muốn định vị chỗ của Quốc Bình.
Hoài Thư lắc đầu. “Khó lắm, đây là phòng ăn chung, mọi người thích ngồi đâu thì ngồi.” Hoài Thư ngẫm nghĩ giây lát. “Thường thì chị thấy mọi người hay ngồi bên cạnh cửa kính.”
“Vậy tụi mình qua đó đi.” Uyên Phương hy vọng gặp được Quốc Bình.
Hoài Thư e thẹn. “Mọi người đang bàn tán về em kìa.”
“Bàn em về cái gì?” Uyên Phương tò mò.
Hoài Thư khẽ cười. “Thì trầm trồ về nét đẹp của em chứ sao. Xem bộ em được nhiều người để ý rồi đó.”
Uyên Phương miệng hơi nhu ra. “Em chả quan tâm.” Cô chỉ muốn Quốc Bình để ý cô thôi. Đang đi tới thì cô bất ngờ thấy một dáng ngồi quen thuộc, một gương mặt mà cô thầm thương trộm nhớ. Uyên Phương liền tách ra khỏi Hoài Thư, cô đi nhanh tới chiếc bàn phía trước. “Anh.” Cô khẽ cười.
Quốc Bình ngước mắt lên. Nữa sao, anh nghĩ thầm rồi lạnh lùng cúi mặt xuống tiếp tục ăn cơm.
Chị nhân viên ngồi bên cạnh Quốc Bình khẽ cười. “Em là nhân viên mới hả?”
Uyên Phương đang sựng người trước vẻ thờ ơ của Quốc Bình, thì may mắn được bà chị nào đó cứu cánh khỏi sự ngượng ngùng. “Dạ vâng.”
“Em tên gì?” Chị nhân viên gặng hỏi.
“Dạ em tên Uyên Phương.”
Chị nhân viên khẽ cười. “Chào Phương, chị là Bảo Ngọc.”
Lúc này thì Hoài Thư đã tìm thấy Uyên Phương, cô mỉm cười. “Em chào mấy anh chị.” Cô thúc nhẹ cánh tay vào Uyên Phương. “Chúng ta đi thôi.” Cô quay sang nhìn mọi người. “Tụi em xin phép đi ăn cơm ạ.”
Dưới sự hối thúc của Hoài Thư, Uyên Phương đành miễn cưỡng đi tới, mặc dù cô đang muốn ngồi xuống ăn cơm với Quốc Bình. Cô không biết vì sao mỗi lần gặp cô thì anh lại tỏ vẻ khó chịu như vậy. Bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ anh không thấy chán sao.
Bảo Ngọc lúc này nhìn Quốc Bình với ánh mắt ngờ vực. “Không quen biết của cậu đó hả.”
“Chị hay quá ha.” Quốc Bình nhếch môi.
“Nói thật chị nghe, bạn gái cũ của em đúng không?” Bảo Ngọc chống cằm chờ đợi câu trả lời.
Quốc Bình lúc này đặt đôi đũa xuống. “Không. Cô ta là học trò cũ của em.”
“Học trò cũ là sao?” Bảo Ngọc nhướng mày.
Quốc Bình thở dài. “Hồi đại học em có đi dạy thêm để kiếm tiền.”
Bảo Ngọc “à” lên một tiếng dài. “Thì ra là tình yêu thầy trò.”
Quốc Bình liếc mắt. “Chị thôi đi.”
Lúc này thì Hoài Thư thấy Uyên Phương không ăn mà cứ cầm đũa vọc cơm qua lại. “Em sao vậy? Ủa em quen anh Quốc Bình à?”
“Dạ.” Uyên Phương gật đầu.
“Hèn gì chị thấy em hớn hở khi gặp anh ta đến như vậy.” Hoài Thư thở dài.
Uyên Phương tò mò. “Sao lúc nãy chúng ta không ngồi ở đó. Em thấy còn trống chỗ mà.” Cô không thích phải ngồi xa Quốc Bình như thế này.
Hoài Thư lắc đầu. “Không được đâu. Ăn coi nồi, ngồi coi hướng. Em không nghe ông bà ta nói vậy hả?” Thấy ánh mắt không hiểu của Uyên Phương, Hoài Thư ngừng ăn lại. “Chúng ta không được ngồi chung với họ.”
“Vì sao?” Uyên Phương thắc mắc.
Hoài Thư nói thật. “Ở văn phòng chúng ta có rất nhiều nhóm.” Cô cầm đôi đũa chỉ về hướng bàn của Quốc Bình. “Bốn người họ là một nhóm.” Cô thu đôi đũa lại. “Không phải trong nhóm thì không được ngồi chung với nhau.”
“Quy định nào kỳ vậy?” Uyên Phương nhăn nhó.
Hoài Thư lắc đầu. “Không có quy định nào đâu. Luật bất thành văn ấy mà.” Cô nói thật. “Bọn họ là nhân viên cấp cao. Chúng ta là nhân viên cấp thấp. Trong mỗi cấp lại phân ra nhiều tổ nhóm khác nhau. Nên từ chỗ làm việc đến ăn uống thì mọi người đều đi với nhóm của mình. Chỉ có khi nào họp hoặc liên hoan thì mới ngồi chung thôi.”
Uyên Phương hơi bực trong người. “Thời buổi nào rồi, mà mọi người lại phân chia giai cấp như thời phong kiến vậy.”
“Đấu đá lẫn nhau ấy mà.” Hoài Thư nói khẽ. “Để leo lên được tầng mười hai này thì ai cũng không phải dạng vừa. Ai nấy đều phải cạnh tranh khốc liệt để có cơ hội được tiến thân. Do em không biết thôi, chứ cách đây không lâu, nội bộ trong phòng cực kỳ hỗn loạn.” Hoài Thư liếc mắt xung quanh đề phòng xem thử có ai nghe lén không. “Các nhân viên cấp cao đấu đá với nhau kịch liệt để leo lên chiếc ghế phó phòng. Cuối cùng thì cha Việt Linh giành phần thắng. Cuộc chiến lúc đó mới vãn hồi.”
“Làm việc chung với nhau, có cần phải xung đột, tranh giành như vậy không.” Uyên Phương cảm thấy mọi người thật là trẻ con. Lớn rồi mà còn đi dành chức vụ với nhau. Sống hòa thuận và nhường nhịn với nhau có phải là hay không.
Hoài Thư lắc đầu. “Em mới ra đời nên chưa hiểu đâu.” Cô thấy thương cho sự ngây thơ của Uyên Phương. “Quyền lực, tiền bạc và danh vọng.” Cô cười khẩy. “Những thứ mà con người rất muốn có được. Đặc biệt là đàn ông.”
Uyên Phương tò mò. “Chị làm việc ở đây lâu chưa?”
Hoài Thư khẽ cười. “Trước em vài tháng à. Chị mới được nhận làm nhân viên chính thức vào tháng trước, sau nhiều tháng thử việc.”
“Có thử việc nữa hả chị?” Uyên Phương đang nghĩ đến việc bị đuổi và không được làm việc với Quốc Bình nữa.
Hoài Thư ừm một tiếng. “Chỉ những người như chị thôi. Còn những người như em thì không cần. Em được nhận vào làm chính thức luôn rồi.” Hoài Thư cố tình nói khía việc thân thế của Uyên Phương.
“Em đã bảo là không phải rồi mà.” Uyên Phương khẳng định không có ai gởi cô vào cả.
“Ai biết được.” Hoài Thư hối thúc. “Ăn đi cô nhóc, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.”
Uyên Phương khẽ cười rồi chợt nói. “Thế chúng ta có phải là một nhóm hay không?”
Hoài Thương gật đầu. “Đúng rồi. Hai ta là một nhóm, nhóm những cô nàng thấp cổ bé họng.”
Uyên Phương bật cười trong vui vẻ. Ở phía xa, Quốc Bình nhìn thấy được, vẻ mặt anh bỗng tươi hẳn lên. Anh cảm thấy có một chút vui nào đó mới chớm nở trong lòng. Môi anh khẽ nhếch lên rồi cụp xuống nhanh chóng khi Bảo Ngọc nhìn sang.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
62 chương
30 chương
55 chương
64 chương