Hành Lá

Chương 47 : Phiên ngoại Diệp Mạc Bắc (2)

Đến cuối năm, các loại tiền thưởng lớn nhỏ phân đến từng đầu người, lúc Tô Dịch nhận bao lì xì từ tay ông chủ lập tức rút một xấp ra trước mặt mọi người, chia cho bốn trợ thủ đắc lực của gã, trong đó có cả Diệp Mạc Bắc. Mọi người vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ, lại không có bất mãn. Bốn trợ thủ này đều là máy bay chiến đấu trong phòng kinh doan, không có họ tiền lì xì năm nay đừng mong dày thế này. Ông chủ nói, tiểu Tô cậu đúng là không nể tình, đây không phải đang chê tôi cho thiếu à? Tô Dịch cười tủm tỉm đáp lại: nào có, cấp dưới đáng yêu của tôi bình thường bị tôi chà đạp không ít, vì để tết năm nay không bị đâm hình nộm, tôi có thể không cho nhiều hơn chút à? Vả lại, Tô Dịch tôi có thể có hôm nay, là công lao của một mình tôi ư? Ông chủ vỗ vai gã rồi đi, một trong bốn người ôm quyền nói với Tô Dịch: chúc mừng phát tài chúc mừng phát tài. Lúc tham gia bữa tiệc tất niên, Tô Dịch hỏi Diệp Mạc Bắc, tết năm nay có định trở về không? Diệp Mạc Bắc ngạc nhiên nhìn gã, hiển nhiên không ngờ ngay cả việc mình không muốn về đối phương cũng biết. Tô Dịch nói, đúng là cha mẹ già nhà tôi được chị tôi đón ra nước ngoài, muốn cùng đón năm mới không? Diệp Mạc Bắc nói, ngài đừng làm khó tôi, ngài đi với tôi, các cô gái trong công ty chúng ta chẳng phải ăn sống nuốt tươi tôi à. Tô Dịch cười ha ha: các cô ấy nào có cơ hội. Diệp Mạc Bắc cả kinh: anh có đối tượng? Tô Dịch nói, có thì có, đáng tiếc đối phương lại không có ý đấy, tôi rất mất mát. Diệp Mạc Bắc nói: anh xem anh luôn một lòng đâm đầu vào công việc, người ta có thể có ý với anh à? Tô Dịch nói: tôi đây đành phải tranh thủ năm mới ở cùng cô ấy thôi. Diệp Mạc Bắc nói: đó là tất nhiên, đừng luôn ở với thằng đàn ông cục mịch như tôi, con gái thích những người đàn ông dịu dàng tinh tế. Tô Dịch nói: ví dụ như cậu? Diệp Mạc Bắc nói: tại sao lại kéo tôi vào vậy? Tô Dịch rên rỉ: sao cậu hiểu rõ tâm lý con gái như vậy? Diệp Mạc Bắc bật cười: anh cho rằng hơn hai mươi năm tôi không hề có bạn gái à? Tô Dịch tâng bốc anh một tràng, động tác rót rượu trên tay lại không hề ngừng. Đêm đó Diệp Mạc Bắc lại lần nữa say trước mặt Tô Dịch. Chả mấy chốc, Diệp Mạc Bắc liền phát hiện không đúng. Anh hỏi Tô Dịch, cô gái anh thích kia đâu? Tô Dịch cười tủm tỉm không trả lời, chỉ lo lật xem rạp chiếu phim có bộ phim mới nào không. Còi báo động rung ầm ầm. Đến mức này mà còn không phát hiện cái gì thì không phải tự ti, mà là chậm chạp. Lúc đối phương mở lời mời tối ba mươi xem phim sau đó ra ngoại thành bắn pháo hoa với nhóm bạn thân, Diệp Mạc Bắc chỉ nhìn chằm chằm gã không lên tiếng. Tô Dịch đang muốn đi ra xe, thấy anh dừng bước mới quay đầu lại, mỉm cười thản nhiên: -Cậu biết mà còn hỏi tôi ư? Gã chưa từng nói là con gái. Gã đã nói tết này muốn ở bên người trong lòng. Lúc gã nấu cơm sẽ hỏi mình rốt cuộc không thích ăn cái gì, còn không bắt anh sửa những thói quen kiêng ăn. Tai tiếng của gã đều chỉ có thể được gọi là tai tiếng. Từng khả năng này cộng lại, khiến Diệp Mạc Bắc trở tay không kịp: -Tôi, tôi không phải đồng chí. Tô Dịch sững sờ. Diệp Mạc Bắc bất đắc dĩ day thái dương: -Có phải lúc tôi say kể với anh chuyện Lê Phóng không? Tô Dịch không phủ nhận. -Nhưng tôi không phải đồng chí. Thật sự không phải. Chỉ là về sau tôi yêu cậu ấy thôi. Chia tay rồi, sau đó thấy bây giờ không thể yêu ai, thế thôi. – Diệp Mạc Bắc nhắm mắt, cố gắng để lời mình nói không quá tổn thương người khác. -Cậu không hiểu, có thể học. Tôi hiểu, tôi có thể dạy cậu. Hoặc là, tôi có thể khiến cậu yêu tôi lần nữa. – Tô Dịch khẽ cười, trên khuôn mặt ấy lộ vẻ tự tin và yêu thương. -Không có khả năng! – Diệp Mạc Bắc không hề nghĩ ngợi. -Lúc cậu đàm phán với người khác, cũng biết dù không thấy có bất cứ khả năng nào thì trong lòng cũng sẽ tồn tại tia hi vọng. Cuối cùng, chính là tia hi vọng này cứu được cậu. – Tô Dịch không tức giận cũng không kích động. Diệp Mạc Bắc ngẩng đầu, trừng gã: -Bây giờ không phải làm việc. – Đồ công tác cuồng này. Tô Dịch cười đến gần anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh: -Nhân sinh cũng như vậy, công việc, sinh hoạt, chẳng lẽ không phải nối liền nhau sao? Diệp Mạc Bắc, tôi thích cậu, những lời này cậu bảo tôi nói, tôi sẽ nói. -Tôi không có gì đáng để anh thích. – Trong lúc bối rối chỉ có thể nói lời từ chối đáng cười như vậy. Nếu không phải xung quanh còn người qua đường, Tô Dịch rất muốn kéo anh lại hôn. Đáng tiếc, bản chất bên trong của Diệp Mạc Bắc rất kiêu ngạo, nếu động chạm đến tôn nghiêm của cậu ấy chẳng phải sẽ hận chết mình sao. -Cậu không phải chưa từng thích ai, cần đáng giá mới thích à? – Tô Dịch căn bản không bị lời từ chối của anh ảnh hưởng. Sau một trận miệng lưỡi tranh cãi, Diệp Mạc Bắc vẫn bị Tô Dịch kéo lên xe. Xem xong bộ phim tết hài hước, Tô Dịch lái xe đến vùng ngoại thành, một đám đàn ông có vỏ ngoài tinh anh đã chờ ở đó, trong tay nắm, khoác, ôm cũng đều là đàn ông. Diệp Mạc Bắc rõ ràng cảm giác mình leo nhầm thuyền giặc đanh mặt, rất muốn mắng: Tô Dịch cái đồ hồ ly già nhà anh, ép ông quá, ông không làm nữa mà không được à?! Tô Dịch sau khi cùng Diệp Mạc Bắc thả mấy quả pháo mở đầu, tranh thủ lúc kéo anh tránh mảnh vỡ pháo hoa liền ấn anh lên thân cây hôn nồng nhiệt. Diệp Mạc Bắc co đầu gối thúc vào bụng gã, bị Tô Dịch giữ lại sau đó thừa cơ mở ra, bên công kích chỉ có thể cố định tại chỗ bằng tư thế khó xử đó. Sau lưng vang lên mấy tiếng huýt sáo. Khuôn mặt Diệp Mạc Bắc bị pháo hoa hun đỏ, cũng bị tức đỏ. -Thủ đoạn tán tỉnh của trưởng phòng Tô thật cao siêu. -Thuận tay thôi, trước đây chưa từng thử. – Đối phương cười đến là vô tội. Tiếp đó là hoạt động quy củ. Ba giờ sáng, Diệp Mạc Bắc mệt không mở được mắt, Tô Dịch đưa anh vào xe, nói tạm biệt với mọi người rồi lái xe về nhà mình. Diệp Mạc Bắc trước khi ngủ nói ‘Anh dám xằng bậy thì tôi dám liều mạng với anh.’ Tô Dịch cười ha ha ôm anh vào giường mình, chăm sóc cẩn thận một hồi mới nằm chết dí bên kia giường, an phận ngủ. Ba ngày tiếp đó, Tô Dịch gần như an phận thủ thường ‘theo đuổi’ Diệp Mạc Bắc. Diệp Mạc Bắc sâu sắc cảm thấy, nếu người đàn ông này chỉ là quan hệ bạn tốt với mình, thì đó chính là đôi bạn phù hợp cỡ nào. Nhưng anh lại không biết sự phù hợp này áp dụng với tình nhân cũng cực kỳ hoàn mỹ. Anh nói: tôi từng thích đàn ông, không có nghĩa tôi sẽ luôn thích đàn ông. Tô Dịch nói: thế cũng không sao, chứng minh cậu có thể chấp nhận. Anh nói: anh không phải kiểu tôi thích. Tô Dịch cười nhìn anh: cậu thật sự cảm thấy như vậy? Anh nói: da mặt anh dày quá đấy. Tô Dịch nói: ngay chút da mặt ấy cũng không chịu bỏ, nói gì đến theo đuổi tình yêu đích thực? Anh nói: tôi với anh chưa ở chung bao lâu, có tình yêu đích thực gì mà nói? Tô Dịch nói: tuy thời gian ngắn hơn lâu ngày sinh tình, nhưng thời gian dài hơn nhất kiến chung tình, sao không thể yêu được một người? Anh nói: đàn ông với đàn ông vốn không thể lâu dài. Tô Dịch nói: tôi đã come-out từ lâu, dù không thể cậu, yêu người khác cũng vẫn là đồng tính luyến. Anh cuối cùng hung dữ nói: nhưng nhà tôi không cho phép. Tô Dịch nghiêm mặt nói: ai lại dám bắt cậu đến bệnh viện tâm thần, thì tôi dám đưa người đó vào tù! Tô Dịch là người tàn nhẫn nói được làm được, Diệp Mạc Bắc biết. Hình tượng ngọc diện diêm la trên chiến trường thương nghiệp của gã đã ngấm vào nhân tâm, trên mặt tình cảm trải qua lần biện luận này, anh cũng hiểu không có gì là không thể. Diệp Mạc Bắc bại trận. Nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ ép dạ cầu toàn mà ở bên gã. Anh cứ theo của anh, tôi cứ chơi của tôi. Tình yêu trên thế giới không bao giờ có khả năng đều lưỡng tình tương duyệt ngay từ đầu. Hết tết, Tô Dịch với Diệp Mạc Bắc quay về quỹ đạo bình thường. Không lâu sau, Diệp Mạc Bắc đi công tác ở phía nam, lúc trở về rõ ràng bất an một thời gian ngắn. Lúc tan việc ngày nào đó, những người khác đều vể hết, chỉ còn Diệp Mạc Bắc vùi đầu làm lụng ở văn phòng. Đã chín giờ tối, tăng ca ba tiếng hiển nhiên đã phá kỷ lục trước của anh. Một bát cháo vẫn còn bốc khói đặt trước mặt anh. Tô Dịch nhìn anh từ trên xuống. -Cảm ơn. – Diệp Mạc Bắc cong khóe môi. -Cậu gặp phải chuyện gì? – Gã đi thẳng vào vấn đề. -Chuyện riêng của tôi. – Diệp Mạc Bắc không có ý định thẳng thắn. Họ hiện giờ đã không tính là bạn tốt, cũng không tính là tình nhân, nhiều lắm chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. -Là Lê Phóng kia à? Diệp Mạc Bắc thoáng cái tức giận: -Chuyện riêng của tôi! Tô Dịch nhìn vào đôi mắt tức giận của anh, vẻ mặt bình tĩnh. -Nếu gặp cậu ta đã không có cảm giác gì, đó mới là kỳ lạ, không phải à? Cậu quả thực có yêu cậu ta. Thế này là sao? Diệp Mạc Bắc dở khóc dở cười: -Anh hi vọng tôi quay lại? Tô Dịch bật cười: -Nói đùa gì vậy, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu các cậu còn hi vọng thì bây giờ cậu sẽ không có vẻ nửa chết nửa sống kiểu này. -Vậy anh cảm thấy có hi vọng thì nên là vẻ mặt gì? -Là vẻ mặt nhìn thấy tôi thì hận không thể đánh một cái. Diệp Mạc Bắc lại cảm thấy mình thua. Bọn họ quả thực chỉ gặp mặt một lần rồi không còn tiến thêm bước nào nữa. Diệp Mạc Bắc cầm số điện thoại thiếu niên kia lấy giúp anh, nhắn cho cậu ấy một tin nhắn. Bọn họ cũng không dám nghe giọng đối phương lần nữa, yêu thương từng có đau khổ từng có, kỳ thật chỉ cần cho họ thêm chút thời gian nữa thì có thể chậm rãi khỏi hẳn. Đúng vậy, bởi vì tổn thương quá sâu mới không dám yêu nữa, tình cảm trong lòng bị đóng băng rồi, cũng chỉ có thể từ từ quên lãng. Diệp Mạc Bắc vẫn là nòng cốt của phòng kinh doanh. Tô Dịch vẫn là máy bay chiến đấu chủ lực của công ty này. Lúc họ kề vai chiến đấu gần như là vô địch. Ngay lúc Diệp Mạc Bắc cảm thấy kiểu ăn ý này có phải quá tốt không, nội bộ bỗng tung tin Tô Dịch muốn từ chức. Đầu Diệp Mạc Bắc gần như trống rỗng. Mỗi ngày nhìn thấy ông chủ, đối phương đều lộ vẻ phiền não, thấy Diệp Mạc Bắc liền nắm tay anh nói: cậu ngàn vạn lần đừng đi nhé. Diệp Mạc Bắc đành phải lắc đầu. Tô Dịch lại không nói bất cứ điều gì với anh. Mãi đến một tuần sau, Tô Dịch từ Mỹ về chính thức trình đơn xin nghỉ việc, Diệp Mạc Bắc mới bắt lấy tay gã hỏi: rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Người tinh anh trẻ tuổi này cười nói: không có chuyện gì, chỉ là muốn làm công cho chính mình thôi. Diệp Mạc Bắc hiểu. Tô Dịch là một mãnh hổ, vĩnh viễn không bao giờ chỉ thỏa mãn với sinh hoạt trong lồng. -Cậu muốn theo tôi không? – Tô Dịch nghiêm mặt hỏi. Có đi không? Diệp Mạc Bắc không thể không nghĩ rằng đối phương sẽ hỏi mình như vậy. Dù sao ba nhân viên nòng cốt khác trong phòng kinh doanh đều nói muốn đi theo Tô đại thiếu gia, mình với tư cách là người Tô Dịch tin cậy nhất, có khả năng nhất được đối phương giơ cành ô liu. Diệp Mạc Bắc nhíu mày: -Anh ném một đống công việc lớn như vậy, sao ông chủ có thể thả người đơn giản? Tô Dịch cười lạnh: -Con ông ta năm nay tốt nghiệp, đến lúc đó dù tôi không đi cũng chỉ được làm thái phó thôi. Nhưng dù sao công ty này cũng có sức ảnh hưởng nhất định trong giới, nhân mạch Tô Dịch dù có rộng, một công ty mới mở dù thế nào cũng phải chịu chèn ép, lại càng không cần nhắc đến việc đào hết nòng cốt của mình đi. Chuyện này đã đủ để ông chủ tức giận. Tô Dịch nhướn mày: -Nếu chút sóng gió ấy cũng không chống được, còn làm đại sự gì nữa? Diệp Mạc Bắc nghĩ nghĩ, lắc đầu. Sắc mặt Tô Dịch cực kỳ khó coi. -Tôi thay anh, sẽ trở thành trưởng phòng. – Diệp Mạc Bắc xấu xa cười phá lên. Tô Dịch đi, mang theo ba chàng đại tướng. Trong nhất thời cả công ty lòng người bàng hoàng, thu nhập của phòng kinh doanh chiếm 40% cả công ty, chỉ còn lại một Diệp Mạc Bắc có phải chỉ có thể còn 10% không? Diệp Mạc Bắc lại im lặng chống đỡ tất cả áp lực. Anh quả thật trở thành trưởng phòng phòng kinh doanh. Một trưởng phòng trẻ hơn Tô Dịch ra đời. Trước khi con trai ông chủ vào công ty, kim ngạch của phòng kinh doanh chỉ hạ rất ít, hơn nữa dưới bồi dưỡng của Diệp Mạc Bắc, một đám nòng cốt mới cũng dần có phong độ của một đại tướng. Vì thế vào dịp cuối năm, ông chủ đặc biệt bao hết ba đại hồng bao cho Diệp Mạc Bắc. Diệp Mạc Bắc lúc này không giống Tô Dịch rút một xấp ra chia cho cấp dưới, mà trực tiếp nói với ông chủ: nhà ai ai có trẻ con, năm nay cho người ấy nghỉ thêm hai ngày; vợ ai ai sắp sinh, ông chủ có thể giới thiệu bác sĩ phụ sản tốt không; còn cả các đồng nghiệp phòng kinh doanh đều quá mệt mỏi, tiệc tối năm này đừng làm nữa, dẫn mọi người đi ngâm suối nước nóng đi. Ông chủ đương nhiên đồng ý. Chuyện này còn có thể thu mua nhân tâm hơn cho tiền. Trong văn phòng ầm ầm tiếng hoan hô. Diệp Mạc Bắc đứng giữa tiếng hoan hô, cười lạnh nhạt. Nửa năm sau, con trai ông chủ nhảy dù vào phòng kinh doanh, vì ổn định lòng người ông chủ để cậu ta làm từ cơ sở lên. Nhưng ai cũng biết, Diệp Mạc Bắc thành thái phỏ là chuyện sớm hay muộn. Người trong xí nghiệp tư nhân chỉ có thể như vậy, cả đời làm quần áo cưới thay người khác. Là tiêu điểm nghị luận, Diệp Mạc Bắc lại không có phản ứng quá mức, hết phận sự làm tốt công việc của mình, còn rất cẩn thận chỉ đạo cho thái tử, chả mấy chốc vị thái tử thiên tư cũng tạm được này đã vào quỹ đạo. Tô Dịch rời công ty đã gần hai năm, Diệp Mạc Bắc làm trưởng phòng cũng được hai năm. Trong thời gian ấy không phải hai người chưa từng gặp nhau, chỉ là người vừa gây dựng sự nghiệp luôn bận sứt đầu mẻ trán. Diệp Mạc Bắc thường xuyên nhìn thấy đối phương tóc tai bù xù, âu phục nhăn nhúm, trực tiếp nằm ườn ngủ trên salon. Diệp Mạc Bắc nấu cơm vẫn không dễ ăn, nhưng vẫn kiên trì làm. Số lần Tô Dịch ăn cơm không nhiều, nhưng vẫn đến ăn. Anh cứ cho rằng cuộc theo đuổi tình yêu nhàm chán này sẽ nhanh chóng kết thúc, kết quả bây giờ lại không thấy dấu hiệu theo đuổi, cũng không có dấu hiệu kết thúc. Tô Dịch như đàng ỷ lại mình, cũng như đang bảo vệ mình. Cuối cùng vào một ngày nào đó đối phương ngủ lại một đêm, ăn điểm tâm xong lại tặng một nụ hôn sâu trước khi đi làm, Diệp Mạc Bắc đột nhiên hiểu ra, họ không phải đã sống theo kiểu ‘lão phu lão thê’ à? Rốt cuộc sau tết nguyên đán năm thứ ba, Diệp Mạc Bắc cũng trình đơn xin nghỉ việc. Ôm đồ đạc của mình xuống tầng, anh bất ngờ thấy chiếc BMW SUV của Tô Dịch. Người nọ khoác cánh tay lên cửa sổ xe, cười tủm tỉm nhìn mình. Diệp Mạc Bắc nghĩ thầm, quả nhiên anh ta vẫn để lại tai mắt ở đây. -Đi thôi. – Tô Dịch mở cửa xe. -Đi đâu? – Diệp Mạc Bắc hỏi. -Đương nhiên là đi công ty mới của cậu, máy bay chiến đấu thứ tư của chúng ta cuối cùng đã về đơn vị, đương nhiên phải cùng chúc mừng với mọi người. – Tô Dịch mượn lúc kéo dây an toàn hôn chụt một cái lên môi anh. Sắc mặt Diệp Mạc Bắc không đổi. -Tôi vừa giải phóng anh lại muốn hủy hoại triệt để thanh danh của tôi à? Tô Dịch cười to. -Trưởng phòng Diệp đáng yêu của tôi, làm khó cậu ở đây chịu nhục, hai năm qua tôi cũng không nghỉ ngơi, luôn nghĩ cách mau chóng giải cứu cậu ra khỏi ma trảo đấy. Bên tai Diệp Mạc Bắc hơi đỏ lên, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ: -Da mặt dày đúng là một trong những năng khiếu của anh. Nhưng sao Tô Dịch lại không biết? Nếu không có Diệp Mạc Bắc, công ty mới của họ sẽ không phải thuận lợi mở rộng nghiệp vụ như vậy, ông chủ ban đầu cũng không ngáng chân mình quá nhiều, có lẽ dù có cũng đều bị Diệp Mạc Bắc khéo léo đẩy đi. Nếu không có Diệp Mạc Bắc, lòng bọn họ cũng sẽ không ổn định như vậy. Tiệc chào mừng kết thúc, Tô Dịch đưa Diệp Mạc Bắc đi. Đêm khuya, xe lái về hướng Diệp Mạc Bắc không quen thuộc. -Tôi không nhận lời mời nửa đêm. – Diệp Mạc Bắc tỉnh táo mở miệng. Tô Dịch dứt khoát dừng xe ven đường, dựa vào tay lái cười nhìn anh: -Cậu quá lạnh nhạt, ngược lại làm tôi không muốn nghe cậu nói. Diệp Mạc Bắc cười nhạt. Tô Dịch cười ra tiếng: -Diệp công tử, chẳng lẽ thực sự không thể nhận tâm ý của tại hạ? -Nếu anh tự xưng nô gia, có lẽ tôi sẽ cân nhắc. -… Mạc Bắc, ba năm nay em đã suy nghĩ kỹ chưa? – Tô Dịch nhìn chằm chằm vào mắt anh, hỏi rất chân thành. -Không có. – Nói thì nói vậy, nếu Tô đại thiếu gia không nhìn ra vẻ ngượng ngùng trong cặp mắt kia, công ty này của gã đừng mở nữa. Vì vậy xe chạy thẳng đến dưới tầng căn phòng Tô Dịch mới mua, căn bản không cho Diệp Mạc Bắc từ chối, mười ngón đan xen nửa lôi nửa kéo lên lầu. Đêm hôm đó rất ấm áp. Chân tay quấn quít sưởi ấm cõi lòng cả hai, nụ hôn sâu lập lại mấy trăm lần hòa lẫn kích tình chưa từng có, lúc tay Tô Dịch đụng vào hạ thân đối phương thì do dự chốc lát, nhưng nhìn thấy đôi mắt ngập hơi nước của đối phương thì lập tức đè lên. Diệp Mạc Bắc cũng coi là người tình dục nhạt nhẽo, nhưng bị buộc đến mức này, liêm sỉ nhiều hơn nữa cũng đều bị ném sau đầu. Những đưa đẩy làm người ta nổi giận kia, những xúc cảm làm người ta rên rỉ kia, thân thể bị dục vọng khơi lên mẫn cảm cực độ, ngoài ôm chặt lấy thanh niên tuấn tú trước mắt này, anh căn bản không biết làm thế nào sống sót trong cơn sóng to gió lớn này. Tô Dịch cúi người dán vào lỗ tai anh nói: -Mạc Bắc, tôi yêu em, biết không? Gã không buộc anh đáp lại. Gã cũng không vội vã đòi đáp án của anh. Tô Dịch chỉ cần nói với người bên dưới này, như đang niệm chú, khong ngừng nói với cậu ấy tình cảm của mình. Khiến từ trong lòng anh, từ trong xương tủy đều nhớ kỹ, Tô Dịch gã chấm Diệp Mạc Bắc rồi, đừng muốn chạy trốn, cũng không thể trốn! Công ty Tô Dịch nhanh chóng đứng vững gót chân trong giới. Sau khi Diệp Mạc Bắc gia nhập, uy lực của bốn viên kim cương bộc lộ hoàn toàn, cô nàng trợ lý cứ mỗi ba tháng lại ra vẻ cầu xin nói với ông chủ Tô: xin ngài lại mời một người nữa đi. Một người làm bằng mười lăm người, qua ba năm công ty sẽ mở rộng thành sáu mươi người. Khai hoang giai đoạn đầu dần chuẩn bị kết thúc, Tô Dịch cũng không bận rộn như trước nữa, liền bắt đầu khen thưởng cho nhóm người khai hoang. Chính gã cũng đặt vé máy bay đi Nhật, đương nhiên lén đặt cả phần Diệp Mạc Bắc. Hành trình suối nước nóng Nhật Bản đương nhiên đầy dâm dục cá nhân. Ông chủ Tô như tên trung niên dâm dê yêu cầu vô độ, cuối cùng vào một buổi tối Diệp Mạc Bắc không thể nhịn được nữa cho vô hạn lượng mù tạt vào sushi của gã, ông chủ Tô bật ‘khóc’ trước mặt Diệp Mạc Bắc cuối cùng nhận sai, ngoan ngoãn rút vuốt sói của mình ra khỏi cặp đùi trong áo tắm của đối phương. Sau khi về nước, Tô Dịch phát hiện mắt mình tăng độ, lớn tuổi còn có khả năng nặng hơn, điều này khiến gã cảm thán ‘thị gian’ hóa ra lãng phí nhãn lực như vậy. Diệp Mạc Bắc cùng gã đặt kính mới suýt nữa bẻ gãy kính mắt mới của gã. Lại một năm trôi qua. Tô Dịch hỏi anh, có muốn về thăm nhà không? Diệp Mạc Bắc im lặng. Bệnh viện tâm thần là ký ức cả đời này anh không bao giờ muốn nhớ tới, căm thù của người nhà khiến anh đã sáu năm chưa về. Tô Dịch hôn lên vết sẹo do bị người nhà đánh trên lưng anh, nói: đừng sợ, anh đi với em, có chuyện gì chúng ta cùng đối mặt. Diệp Mạc Bắc cười khẽ: chỉ sợ anh cũng bị bắt vào cùng ấy. Tô Dịch nhướn mày: vậy anh đây đối mặt một mình, em ở nhà đi, chờ lúc anh bộc lộ oai hùng sẽ không liên quan đến em. Kết quả hai người vẫn cùng nhau về nhà. Ba mươi tết, Diệp Mạc Bắc gặp Lê Phóng trong chợ hoa ở quê. Cậu ấy đang đi cùng một thanh niên vô cùng xinh đẹp, cười rất tự nhiên. Tô Dịch đã từng xem ảnh Lê Phóng nên cũng nhận ra cậu, lại nhìn Diệp Mạc Bắc, bỗng cười nói: -Em nói anh nên ghen, hay là em nên ghen? Diệp Mạc Bắc nói: -Hãy để em đi chào hỏi tình cũ. Vì vậy anh thản nhiên đi qua, nói với bạn trai cũ cũng đang hạnh phúc: Lê Phóng, đã lâu không gặp. Phản ứng trong nhà vẫn kịch liệt như trước. Chỉ là sáu năm biến mất khiến tóc cha mẹ trắng hơn nhiều. Tô Dịch nắm tay anh thật chặt, sau đó đứng ra nói, đây là cơ hội hạnh phúc cuối cùng của cậu ấy, chẳng lẽ các bác còn muốn để cậu ấy rơi vào địa ngục lần nữa à? Ầm ĩ dừng lại một lúc, tiếng thút thít nỉ non cùng phẫn nộ lại tiếp tục. Chỉ là trong mắt mẹ hơn vẻ thoải mái, trong mắt cha thêm chút áy náy. Diệp Mạc Bắc đã nhìn ra, khóe mắt trở nên ẩm ướt. Tô Dịch muốn cùng anh đến ở khách sạn, người họ Diệp ở phía sau gọi: đã về nhà còn lãng phí tiền làm gì! Giọng nói gay gắt, thái độ lại mất tự nhiên. Hai người nhìn nhau cười, nghênh đón bão tố, đã xong rồi.