CHƯƠNG 20. Qua tết âm lịch, áp lực của học sinh cấp ba dần lên tới đỉnh điểm. Đường Nguyên không có thời gian nghĩ nhiều đến quan hệ của cậu với Lâm Cảnh, mỗi ngày vẫn như bình thường cùng học với đối phương trong phòng. Thái độ của Lâm Cảnh với cậu vẫn như trước, đương nhiên, cũng quy củ rất nhiều. Nhưng thời gian căng thẳng bị một cú điện thoại quấy tung. Hơn nửa đêm, cửa Đường gia vang lên tiếng gõ, từng tiếng từng tiếng, mẹ Đường suýt nữa cho rằng có chuyện ma quái. Cuối cùng vẫn là ba Đường cầm một con dao phay ra mở cửa, lại phát hiện đứng ở bên ngoài là Lâm Cảnh chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng mạnh, vẻ mặt đờ đẫn, hai mắt mơ hồ. -Đứa nhỏ này… – Ba Đường còn chưa kịp hỏi đã bị mẹ Đường ngắt lời. –Tiểu Cảnh, làm sao thế? Muốn tìm Đường Nguyên à? Mẹ Đường lúc đó biểu hiện ra sự mẫn cảm chỉ có phụ nữ mới có, bà gần như khẳng định đứa nhỏ trước mắt này không cần lời hỏi han ân cần của người lớn, mà là an ủi của con mình. Tay Lâm Cảnh còn giữ tư thế gõ cửa, cả buổi mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ Đường vừa khoác lên người mình tấm áo khoác. Sau đó hắn chậm rãi gật đầu, hai mắt vô thần như bị đả kích. -Nó trong phòng, nào, nhanh vào đây, con đừng để bị cảm. – Mẹ Đường kéo hắn vào nhà, cũng không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa phòng Đường Nguyên, đập tức thằng con trai đang nằm trên giường ngủ chảy nước miếng ròng ròng: -Dậy nhanh, tiểu Cảnh đến tìm con. -A… Chuyện gì… – Thiếu niên còn chưa tỉnh khỏi cơn mơ xoay người, không chịu mở mắt. -Bảo con dậy mà! – Mẹ Đường quyết đoán gọi bằng bạo lực, Đường Nguyên bị đau rốt cuộc mở mắt, vừa nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Lâm Cảnh cơn buồn ngủ lập tức ném đến nam cực, lăn lông lốc bật dậy cầm lấy tay hắn: -Cậu làm sao thế?! Sao đột nhiên sang đây? Mẹ Đường thấy hắn bò lên giường Đường Nguyên ôm chặt cổ con mình, chỉ run rẩy im lặng thì thở dài bất đắc dĩ, quay đầu ra hiệu cho ba Đường. Sau đó hai người rời khỏi phòng, để lại hai đứa nhỏ. -Cậu làm sao vậy? Cậu đừng sợ, tớ giúp cậu, tớ nhất định giúp cậu. Hay là đau ở đâu? – Đường Nguyên gấp đến độ không ngừng xoa lưng cho hắn. -… Ông ấy chết rồi. Giọng Lâm Cảnh vang lên trong căn phòng nhỏ, có lực lượng khiến tất cả đóng băng. Trong đầu Đường Nguyên trống không, một lát sau mới không nhịn được hỏi: -… Ai? – Dù trong lòng cậu đã có đáp án. -Lâm Quốc Đống. – Lúc hắn nói ra cái tên này, trong giọng nói không hề có tiếng khóc, lại trống rỗng như mất hết tình cảm. Đường Nguyên cảm thấy không đúng. Từ trước tới giờ Lâm Cảnh rất ít khi áp lực tình cảm ở trước mặt mình, bản thân mình dường như đã trở thành chỗ tháo nước duy nhất cho tình cảm của hắn, bởi vậy cậu nhìn thấy rất nhiều lần Lâm Cảnh bi thương đến cực hạn thút thít nỉ non. Cậu ấy chịu quá nhiều đau khổ, nhiều đến mức không thể không dùng nước mắt để thổ lộ. Nhưng lần này, rõ ràng là chuyện càng làm hắn thống khổ hắn lại không có một giọt nước mắt. -Cậu đừng cố nén, muốn khóc cứ khóc, tớ sẽ không cười cậu. – Đường Nguyên khẽ khàng an ủi, nhấc đầu hắn từ cổ mình lên nhìn thẳng vào mặt: -Khóc lên, đừng nén mà hỏng thân thể. Hốc mắt Lâm Cảnh tuy đỏ nhưng ánh mắt lại vẫn khô khốc. -Tại sao tôi phải khóc? – Hắn lại hỏi lại, -Ông ta tính là gì? Tại sao tôi phải khóc vì ông ta? … Ông ấy là bố cậu. Đường Nguyên nghĩ trong lòng, tuy không thích Lâm Quốc Đống, nhưng người đàn ông kia dù sao cũng nuôi sống Lâm Cảnh. Mẹ Đường từng nói, Lâm Quốc Đống không phải là một người cha đúng nghĩa, nhưng như vậy cũng không thể nói ông ta là tội ác tày trời, cần gì phải đối xử như cừu nhân? Lúc ấy Đường Nguyên bao che khuyết điểm, cũng không chấp nhận cách nói này, bây giờ người đã chết lại cảm thấy những lời này khiến người ta không khỏi thổn thức. Có lẽ… Lâm Cảnh lúc này chỉ có cường điệu hận ý của mình, mới có thể giảm bớt đau đớn của mình. Đường Nguyên không phát hiện mình đã dần trưởng thành không nói ra những lời trong lòng, cậu chỉ ôm lấy Lâm Cảnh để hắn hoàn toàn cuộn tròn trong ngực mình. Như một người mẹ nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn. Thiếu niên thân thể run rẩy nhắm mắt lại, trong cái ôm duy nhất hắn tin cậy dần dần chìm vào bóng đêm. Lâm Quốc Đống là do thức đêm ba ngày liên tục, chảy máu não mà chết. Có lẽ hắn cũng đoán được nguy cơ của mình, một năm trước đúng lúc mua một phần bảo hiểm 30 vạn, người được lợi là hai đứa con trai của mình. Ngày hôm sau Lâm Cảnh liền nhận được điện thoại của công ty luật sư của Lâm Quốc Đống, thiếu niên đang thu dọn hành lý dừng lại đột nhiên hỏi: -Những tài sản khác đâu? Luật sư sững sờ, ấp úng cả buổi, cuối cùng dưới thái độ hùng hổ dọa người của Lâm Cảnh mới nói: -Bởi vì là qua đời đột ngột nên không có di chúc, dựa theo quyền thừa kế cậu cũng có một phần. Nhưng… Thời gian trước ông Lâm vì công ty hoạt động có vấn đề mới chuyển một phần cổ phần công ty sang danh nghĩa của cô Quảng, bất động sản của ông Lâm cũng là tài sản chung của vợ chồng họ… Trước mắt có thể chia cho cậu, chủ yếu vẫn là số tiền bảo hiểm kia… Cô Quảng chính là mẹ kế mà Lâm Cảnh rất ít gặp. Mặt Lâm Cảnh như sương lạnh: -Là Quảng Lệ Hoa bảo ông nói à? Luật sư bật cười, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn của ông ta chậm rãi nói: -Cậu Lâm, đây là trình tự thừa kế do pháp luật quy định, kỳ thật căn phòng bây giờ cậu ở vốn cũng có một phần của cô Quảng. Chỉ là cô Quảng nói, cậu còn vị thành niên, căn nhà này sẽ để lại cho cậu, còn lại mười lăm vạn cũng đù cho cậu học xong đại học. Lâm Cảnh cười lạnh: -Ông cho tôi là thằng ngu à? Công ty Lâm Quốc Đống hoạt động thế nào tôi không biết, nhưng thuế ngạch hàng năm ông ta nộp bao nhiêu tôi vẫn có thể tra được. Công ty này chẳng lẽ không có quyền thừa kế? Luật sư dường như có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh: -Cậu Lâm, chuyện hoạt động của công ty cậu không cần quan tâm, cô Quảng nói, nếu cậu có thể được đi du học, cô ấy có thể tài trợ thêm 30 vạn. Ý là, tối đa cho thêm 30 vạn, những cái khác đừng nghĩ. Lâm Cảnh dập mạnh điện thoại. Hít sâu mấy hơi mới bấm điện thoại chủ nhiệm, xin cô cho nghỉ tang. Trong thời điểm gấp rút thế này xin nghỉ phép, chủ nhiệm lớp cũng nói ra lo nghĩ của mình. Lâm Cảnh có khả năng thì đỗ một trường đại học nổi tiếng, nếu vì chuyện này mà chậm trễ tiền đồ quả thật rất đáng tiếc. -Còn có một việc, Lâm Cảnh, vốn cô không nên nói sớm, thế nhưng cô rất quý em, hi vọng em có thể nhanh chóng nén đau buồn, tập trung chuẩn bị. – Chủ nhiệm lớp thở dài, -Việ này em đừng nói với bất cứ ai. Lâm Cảnh sững sờ. Mấy ngày sau, tin ba ngôi trường là đại học Hong Kong, đại học ngoại ngữ, đại học bách khoa chuẩn bị phối hợp đến đây chiêu sinh bùng nổ trong trường. Phòng hiệu trưởng, trưởng khoa, thậm chí chủ nhiệm lớp đều bị các học sinh đạp đổ cửa. Những năm ấy, phạm vi Hong Kong tuyển sinh trong nước cực nhỏ, lại càng không nói đến thành phố nhỏ phía nam là thành S này. Cuối cùng tin tức chính thức được công bố, là chất lượng giáo dục trong vùng rất nổi tiếng, số lượng sau khi tốt nghiệp làm việc ở Hong Kong không ít, bởi vậy mới hấp dẫn ánh mắt của ba ngôi trường lớn của Hong Kong. Còn nguyên nhân cụ thể, rất nhiều năm sau nhìn ra, đó là Hong Kong vì tương lai chiêu sinh quy mô lớn trong nước mà là thí nghiệm. Nhưng khi đó, trẻ con ở thành phố nhỏ nào có cơ hội thi được các trường ngoài đại lục? Vì vậy các loại quà tặng các loại quan hệ đi lại, còn chưa chiêu sinh đã trở nên ồn ào. Kết quả nhân viên từ Hong Kong đến chiêu sinh lại dầu muối không vào, công khai thẳng là sẽ căn cứ vào biểu hiện hàng ngày, kết quả khảo sát cùng thành tích thi cử của top 50 học sinh để quyết định người được chọn. Mỗi trường đều có danh ngạch, tổng cộng ba người. Cạnh tranh siêu cấp giữa các học sinh vốn không liên quan đến Đường Nguyên, song khi cậu nghe nói trong kỳ khảo sát đầu tiên Lâm Cảnh đã được khen ngợi, lập tức liền để tâm. Qua lễ cúng thất tuần Lâm Cảnh mới về, trong khoảng thời gian này Đường Nguyên rất mâu thuẫn. Cậu rất hy vọng có thể cùng Lâm Cảnh đến Bắc Kinh học, nhưng đại học Hong Kong đấy! Đây chính là học phủ siêu cấp mà Bắc đại cũng bị đẩy ra sau! Quan trọng nhất là, ở đó còn cấp học bổng. Điều này với Lâm Cảnh vừa mất bố, vô cùng có khả năng gặp phải áp lực học phí là đáng ngưỡng mộ cỡ nào! Mặc dù không có tư cách tham gia thi tuyển, Đường Nguyên vẫn thông qua quan hệ tốt với chủ nhiệm lớp của Lâm Cảnh, sớm biết rõ ràng các loại tư liệu cần chuẩn bị cùng phạm vi cuộc thi. Trong sự thấp thỏm bất an, Lâm Cảnh rốt cuộc trở về. Khi Đường Nguyên nhìn thấy đôi mắt càng thêm tối tăm phiền muộn kia, lòng cậu chùng xuống. Cậu không ngừng gắp thức ăn cho hắn, kể chuyện cười cho hắn, thả lỏng tâm trạng cho hắn, lại không cách nào nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt kia. Cậu do dự một lúc, cuối cùng vào lúc hai người ở cạnh nhau, nhẹ nhàng rướn lên hôn một cái. Như một đóa hoa sắp chết héo đột nhiên bị rót nước, Lâm Cảnh chậm rãi ngước mắt nhìn khuôn mặt quen thuộc đến trong mộng cũng có bên cạnh mình, trong mắt rốt cuộc đã có một chút sức sống. -Rốt cuộc chuyện là thế nào? – Đường Nguyên không nhắc đến vì sao mình muốn hôn hắn, cũng không đề cập đến đủ loại xung đột trước đây. Giống như hôn môi chính là cách an ủi hắn của cậu. Lâm Cảnh như được kéo lại linh hồn, giọng nói lại rất hờ hững, chậm rãi kể lại đủ loại cảnh ngộ mình gặp phải ở Thâm Quyến – gây khó khăn, trào phúng, tranh giành gia sản, xua đuổi. Đường Nguyên tức giận đấm tay xuống bàn, tay kia lại vòng qua cổ hắn kéo vào trong lòng mình: -Mẹ kiếp! Bọn ác nhân này! Chó chết! Mẹ kiếp! Thân thể từ Thâm Quyến vẫn đông lạnh gần như cứng đờ rốt cuộc cảm thấy ấm áp. Lâm Cảnh nhắm mắt, chậm rãi thả lỏng trong ngực cậu, mũi cọ lên cổ cậu, hít sâu hơi thở có thể làm hắn sống lại này. Hắn có thể không có gì, nhưng không thể không có người này. Nhưng vì người này, hắn lại có được tất cả. Hắn muốn lớn lên, muốn lớn lên nhanh hơn nữa. Muốn triệt để có được người này, như vậy dù hắn có phải uống thuốc độc cũng sẽ không cảm thấy đau đớn. Đăng bởi: admin