Hàng xóm tỷ tỷ thỉnh trả lời!!
Chương 19 : đêm xuân ngắn ngủi
Ngụy Tử Nịnh mông lung nhìn vào mắt Tô Cũng, mang ra món quà nàng đã chuẩn bị từ lâu, món quà là sợi dây chuyền có mặt là hình mặt trăng, còn có khắc tên viết tắt của hai người.
"Em ở trong lòng của chị cũng giống như mặt trăng vậy, cho dù không sáng chói như mặt trời, nhưng nó chiếu vào lòng của chị, làm cho lòng chị rất an tâm. Bảo bối, sinh nhật vui vẻ." Ngụy Tử Nịnh ở bên tai Tô Cũng nhẹ nhàng nói ra.
Tô Cũng cúi đầu nhìn sợi dây chuyền, trong mắt ngấn lệ, "Cảm ơn, em thật sự rất vui."
Ngụy Tử Nịnh sờ sờ mặt Tô Cũng, "Đứa ngốc, vui vẻ nên cười a, khóc cái gì."
Tô Cũng quay qua ôm lấy Nguỵ Tử Nịnh, dúi đầu vào Nguỵ Tử Nịnh trong lòng, thút thít nói: "Em đây là vui vẻ !"
Ngụy Tử Nịnh liền tùy ý Tô Cũng ôm, chờ nàng ôm một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Ôm đủ rồi đi, ôm đủ rồi thì nhanh lên đi tắm, một thân toàn là mùi lẩu thôi."
Tô Cũng buông ra cười một tiếng, chạy đi tắm.
Chờ lúc Nguỵ Tử Nịnh cũng tắm rửa xong đi ra, Tô Cũng đang ngồi ở trên giường chơi trò chơi, Nguỵ Tử Nịnh bất đắc dĩ cười cười, cũng chỉ có lúc này mới hiểu được đối phương là một tiểu hài tử.
Bưng một ly sữa đến đưa cho Tô Cũng, "Uống nhanh, đừng chơi nữa, lúc ấy uống rượu, đừng một hồi lại chơi."
Tô Cũng đem iPad buông xuống, tiếp nhận ly sữa Nguỵ Tử Nịnh đưa bắt đầu uống, có lẽ là uống quá vội, sữa từ bên khóe miệng Tô Cũng chảy ra, Tô Cũng đưa lưỡi liếm liếm, rõ ràng là một động tác rất bình thường, đứng một bên Nguỵ Tử Nịnh lại có cảm giác không đúng. Còn nhớ lại vấn đề Văn Ngôn hỏi khi nãy, Nguỵ Tử Nịnh xác định bản thân cũng không phải bị lãnh cảm, vừa rồi To Cũng một cái nho nhỏ động tác làm cho bản thân đỏ mặt, Nguỵ Tử Nịnh ở trong lòng thầm mắng bản thân, bình tĩnh...
Tô Cũng uống xong thì nhìn Nguỵ Tử Nịnh ở bên cạnh gương mặt phiếm hồng, không rõ cho nên, liền đưa tay lôi kéo Nguỵ Tử Nịnh,
"Chị Tử Nịnh, ngủ đi."
Nghe được Tô Cũng nói, Nguỵ Tử Nịnh mới lấy lại tinh thần, kéo qua chăn nằm xuống, đưa lưng về phía Tô Cũng, có ý định cùng nàng vẫn duy trì khoảng cách. Tô Cũng thì không hiểu, Nguỵ Tử Nịnh vừa nằm xuống Tô Cũng liền tiến đến, ôm Nguỵ Tử Nịnh thắt lưng, trước ngực mềm mại dán tại trên lưng Nguỵ Tử Nịnh, tại bên tai Ngụu Tử Nịnh nói: "Chị Tử Nịnh, ngày hôm nay em thật sự rất vui..."
Nói còn chưa nói xong, Nguỵ Tử Nịnh đột nhiên xoay người, đôi môi tiến đến ngăn chặn môi Tô Cũng đang nói, cố sức hôn lên, Tô Cũng tại trong nháy mắt dại ra, rồi chậm rãi trầm tĩnh lại, phối hợp Nguỵ Tử Nịnh hôn.
Nhận thấy được Tô Cũng phối hợp, Nguỵ Tử Nịnh đổi thành khẽ hôn, ôn nhu cắn Tô Cũng môi dưới, còn thường thường liếm Tô Cũng hàm răng.
"Tô cũng?"
"Ân?"
"Mở ra."
Nghe được Nguỵ Tử Nịnh nói, Tô Cũng mới phản ứng đến Nguỵ Tử Nịnh muốn làm gì, trước hai người đều chỉ là hôn môi lướt quá, hôn sâu là chưa từng có, vốn tưởng rằng lần này cũng là như trước giống nhau chỉ hôn chúc ngủ ngon, hiện tại kẻ ngốc Tô Cũng mới chậm rãi hiểu rõ, nhưng cũng phối hợp mở ra.
Gắn bó giao hòa, hương vị sữa lan tràn tại trong miệng, Nguỵ Tử Nịnh trong tư tưởng cười trộm, quả nhiên uống xong sữa người nào đó càng thêm ngọt ngào a. Hai tay càng thêm cố sức ôm cái người kia, đã không cần nói nhiều...
Ngụy Tử Nịnh bắt đầu công hãm địa phương khác, theo môi hôn đến cái cổ, Tô Cũng rụt lui lại.
"Nhột."
Ngụy Tử Nịnh không để ý đến, tiếp tục hôn, tay luồng vào trong áo Tô Cũng. Tô Cũng chỉ mặc áo sơ mi, bên trong cũng không có nội y, Tô Cũng bị Nguỵ Tử Nịnh khẽ động chọc ghẹo đỏ mặt, hô hấp đều trở nên gấp gáp.
Ngụy Tử Nịnh nhưng không nhanh không chậm, bắt đầu chậm rãi cởi áo sơ mi, Tô Cũng bị nàng này thong thả động tác làm cho cả người khó chịu, tay không tự giác nắm lấy ga giường. Ngụy Tử Nịnh nhìn động tác của cô cười cười, động tác trên tay bắt đầu nhanh hơn, hai ba cái đem áo sơ mi cởi ra, người dưới thân tất cả đều hiện vào trong mắt.
Bởi vì Tô Cũng quá gầy, xương sườn đều mơ hồ có thể thấy được, bụng cũng không có tí mỡ thừa, bộ ngực thẳng đứng, Nguỵ Tử Nịnh tinh tế xem xét.
Tô Cũng thấy Nguỵ Tử Nịnh chậm chạp không hề động tác, mở mắt ra, liền thấy ámh mắt Nguỵ Tử Nịnh, rất là xấu hổ, càng thêm cố sức nắm ga giường.
Nhận thấy được bộ dạng Tô Cũng, Nguỵ Tử Nịnh cúi xuống, hôn Tô Cũng.
"Đừng khẩn trương, chị sẽ rất ôn nhu . . ."
Nói xong đem toàn bộ quần áo trên người cởi ra hết, hai người trần như nhau hoà hợp.
Ngụy Tử Nịnh hôn thắm thiết, trên tay động tác liên tục.
Đêm, còn rất dài...
Sáng hôm sau, Nguỵ Tử Nịnh thức dậy trước, nhìn người còn đang yên giấc Tô Cũng, cười đến rất hài lòng, đột nhiên nghĩ tới câu nói kia, mỗi ngày sáng sớm thức dây, có người thương bên cạnh cùng ánh mặt trời chiếu rọi, đó chính là đều thầm muốn trong tương lai.
Nhìn chằm chằm Tô Cũng một hồi lâu, Tô Cũng mới chậm rãi chuyển tỉnh, mở mắt ra liền thấy ánh mắt Nguỵ Tử Nịnh, có chút xấu hổ mở mắt.
"Chị không đi làm sao?"
"Không đi, xin nghỉ ."
Ngụy Tử Nịnh ghé vào Tô Cũng bên tai nói: "Tô Cũng, chị cuối cùng hiểu rõ cái gì gọi là Đêm xuân ngắn ngủi trời nhanh sáng, từ nay quân vương không còn muốn sớm lâm triều. "
Nghe xong Nguỵ Tử Nịnh nói, Tô Cũng xấu hổ vẻ mặt đỏ bừng, đưa tay đánh Nguỵ Tử Nịnh một cái, kết quả là đánh trúng ngay ngực Nguỵ Tử Nịnh, Nguỵ Tử Nịnh còn chưa có phản ứng gì, Tô Cũng đã nhảy dựng lên chạy ào vào phòng tắm.
"Ôi chao, em chậm một chút."
Phía sau giọng nói Nguỵ Tử Nịnh truyền đến, còn kèm theo cười ha ha.
Hai người thu thập hảo, trở lại nhà Tô Cũng, Cố Văn Ngôn còn đang ngủ, Tô Cũng đi làm bữa sáng, Nguỵ Tử Nịnh phụ trách đi gọi Cố Văn Ngôn rời giường.
Cố Văn Ngôn đứng lên, thấy Nguỵ Tử Nịnh mặt mày tươi rối, trêu chọc nói:
"Xem ra tối hôm qua sinh nhật qua rất hài lòng a."
"Đúng là như vậy." Ngụy Tử Nịnh cũng không sợ nàng trêu chọc, tâm tình tốt trả lời.
"Xem ra Tô Cũng rất lợi hại a." Cố Văn Ngôn không sợ chết tiếp tục trêu chọc.
Ngụy Tử Nịnh không lên tiếng, tiếp tục xem TV, Cố Văn Ngôn mất mặt, liền đi rửa mặt.
Ở trên bàn cơm, Cố Văn Ngôn nhìn trước mắt hai người, Tô Cũng mặc áo sơmi, nhìn trên cúc áo là dấu ấn ký, nhận thấy được Cố Văn Ngôn nhãn thần, gương mặt có chút phiếm hồng, cúi đầu ăn điểm tâm, trái lại Nguỵ Từ Nịnh, vẻ mặt sáng lạng, liên tục giúp Tô Cũng lau miệng, khoáy ly sữa...
Cố Văn Ngôn trong lòng ai thán một tiếng, nghĩ không ra Nguỵ Tử Nịnh cư nhiên là công! Là công a! ! Thật sâu nhìn thoáng qua Tô Cũng, Tô Cũng nhận thấy được Cố Văn Ngôn ánh mắt, cúi đầu càng thấp.
Ngụy Tử Nịnh trừng liếc mắt Cố Văn Ngôn, Cố Văn Ngôn liền không dám lỗ mãng , trái lại cúi đầu ăn.
Truyện khác cùng thể loại
108 chương
1209 chương
77 chương
94 chương
12 chương