Hàng xóm lưu manh
Chương 13 : Nổi giận.
Chương 13.
Mèo chê mỡ mọi người ạ, nó không chịu nghe vẫn tiếp tục đuổi tôi.
Phía trước có người, tôi dồn hết tốc lực chạy trốn sau người đó, vội vàng nói:
"Chó Toàn ngoan, cắn người này đi, đừng cắn chị, thịt chị không ngon đâu."
Mùi thơm quen thuộc phả vào mũi tôi. Bóng dáng cao lớn, rắn chắc. Do quá hoảng sợ nên tôi ôm chặt lấy người đó, có thể cảm nhận được cơ thể của người này thoáng chốc cứng đờ. Con chó tên Toàn kia đã dừng lại, nó ngồi xuống lè lưỡi nhìn tôi. Lúc này tôi mới phát hiện mình đang có hành động sai trái liền buông tay ra cúi đầu xin lỗi tới tấp họ:
"Xin lỗi, thành thật xin lỗi."
Mái tóc tôi bị một bàn tay to lớn xoa nhẹ, giọng nói ấm áp vang bên tai tôi:
"Không sao, thật không ngờ em lại sợ chó đến thế đấy!"
Tôi ngớ người, sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế. Ngẩng mặt lên mới phát hiện ra đó là đàn anh khốu trên mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Anh cười vô cùng đẹp trai bà con ạ, đẹp đến nỗi khiến một đứa chẳng quan tâm trời đất, trai gái và chưa từng thích ai bao giờ như tôi cũng phải siêu lòng, trái tim không khỏi cảm thấy ấm áp. Việc tại sao tôi với anh Nam tại sao lại quen biết nhau thì chắc để dịp khác kể sau vậy.
Tôi lắp bắp:
"Là... là anh sao? Em..."
Anh bật cười. Sao lại cười tôi, trông mặt tôi mắc cười thế sao? Ai mà nghĩ được sau kì nghỉ lễ dài lại gặp anh trong trường hợp trớ trêu thế này.
Anh nhìn về phía con chó, giọng đầy nghiêm túc:
"Cún à, cún có cắn thì cắn anh đi, đừng có cắn em Cún của anh, thịt Cún không ngon đâu."
Hai má tôi đỏ lựng, từ hồi quen, anh đều gọi tôi là Cún. "Cún" khác "cún", "cún" \= "chó" nên các bạn không được hiểu lầm đâu nhá! Tôi lí nhí nói lại:
"Chó đại ca đừng cắn anh Nam, có cắn thì cắn tao đi, anh Nam chỉ là người qua đường."
Tôi nói rất bé nhưng hình như anh vẫn nghe thấy. Anh bật cười xoa đầu tôi:
"Ngốc thật!"
Tôi sẽ không nói gì nữa, nói cái gì anh cũng bảo tôi ngốc thôi. Nam chính là một trong số bạn bè ít ỏi đến đáng thương của tôi.
Anh giúp tôi an toàn khỏi con cún Toàn kia, sau đó còn để tôi cho con chó đó ăn xúc xích nữa. Kì lạ, thịt xương nó không ăn, vậy mà xúc xích lại ăn nhiệt tình, con chó cũng thân thiện với tôi hơn rồi. Nhờ có anh mà tôi còn có thể vuốt lông nó cơ.
Cuộc vui nào cũng phải có hồi kết, tôi tạm biệt anh rồi vui vẻ chạy về nhà. Vậy là mai có thể đến trường an toàn rồi, hơn nữa sáng mai tôi có hẹn với anh Nam đi ăn sáng nữa, khá mong chờ vì anh khá hợp với tính cách của tôi.
Vừa về đến cửa, đập vào mắt đã gặp phải tên biến thái bụng dạ hẹp hòi rồi, bao nhiêu cảm giác thoải mái bay gần như hết.
Mặt hắn không một biểu cảm, mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi thì sợ gì hắn, thích đọ mắt chứ gì, okay tôi chiều. Tôi cũng đưa mắt nhìn hắn. Giọng hắn vô cùng lạnh lẽo:
"Mẹ hỏi cậu vừa đi đâu?"
Tôi vui vẻ đáp lại:
"Đi ra chơi với con chó mới của nhà hàng xóm. Mà ai là mẹ cậu? Vô duyên vừa thôi, mẹ là mẹ của tôi mà."
"Linh nói linh tinh cái gì thế con?"
Đấy, quên không điều chỉnh âm lượng, chưa kịp nói xong đã bị mẹ tôi cảnh cáo rồi kìa.
"Không có gì đâu mẹ yêu."
Tôi trả lời mẹ, lườm hắn một cái rồi đi vào trong nhà.
Vừa mới vào trong phòng, hắn đã đóng sầm cửa, tiếp tục đem gương mặt không cảm xúc kia lởn vởn trước mặt tôi. Tôi đọc truyện không vào, cuối cùng quát hắn:
"Bà dì đến thì tự đi mà lấy túi chườm vào, đừng tỏ vẻ khó chịu trước mặt tôi, ngứa mắt!"
Hắn lạnh lùng phun ra một câu vô cùng khó hiểu:
"Cậu đi gội đầu sạch cho tôi, gội ba lần dầu vào. Cũng tắm rửa thay quần áo ra, cậu phải kì thật kĩ vào!"
Hơ hơ, lại lên cơn thần kinh gì nữa đây, tất nhiên là tôi không đồng ý rồi.
"Có tự làm được không?"
Tôi không trả lời. Hậu quả là tôi bị hắn lôi vào phòng tắm.
"Cậu bị ngáo à, tôi tắm hôm qua rồi còn gì nữa."
"Phải tắm lại."
Đúng là đầu óc có vấn đề mà. Thật chẳng hiểu hắn nghĩ cái gì nữa.
"Được rồi cậu ra ngoài đi, tôi sẽ tắm."
Thuyết phục được hắn ra ngoài, tôi liền lôi điện thoại, ngồi lên bồn vệ sinh đọc tiếp.
Không nhầm thì 5 phút sau cửa phòng bị hắn dùng chìa khóa mở ra. Mẹ, điên thế chứ nị. Tôi chưa kịp giải thích thì đã bị hắn ngắt lời:
"Biết ngay mà, vác xác ra đây, tôi tự tay tắm cho cậu. Đừng chống cự, vô ích thôi."
Chưa bao giờ tôi thấy hắn đáng sợ như thế cả. Ngay cả đêm hôm nọ cũng không bằng.
Kết quả đầu tóc tôi bị hắn tra tấn đến tê dại, da thịt bị hắn chà đến đỏ lên. Sự nhân từ duy nhất hắn giành cho tôi là để lại trên người tôi bộ nội y. Hắn vứt quần áo vào cho tôi, để lại một cậu rồi đóng cửa:
"Thay quần áo đi rồi ra đây tôi lau tóc cho."
Ngoài lúc đối xử bạo lực với tôi trong phòng tắm ra thì lúc lau tóc, sấy tóc vẫn nhẹ nhàng lắm. Tôi uất ức vô cùng nhưng không dám phản kháng, xem thái độ thấy hắn vẫn chưa thay đổi nên tôi nào dám động vào, động vào để tìm đường chết à?
\*\*\*
Sáng tôi tỉnh dậy theo tiếng kêu của đồng hồ báo thức. Lâu không dậy sớm, tôi dù rất cố gắng nhưng vẫn không thể rời khỏi cái giường. Chỉ biết trong cơn mơ màng hắn kéo tôi dậy, đánh răng rửa mặt, chải tóc cho tôi rất gọn gàng, cũng may chưa giúp tôi thay đồng phục luôn.
Môi tôi bị một thứ mềm mại tác động nhưng tôi vẫn đang ngái ngủ nên chẳng phản kháng, chỉ nghe thoang thoảng bên tai:
"Thoa son dưỡng kiểu này cho tiết kiệm, lại tốt."
\_\_\_còn\_\_\_
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
63 chương
76 chương