Chương 7 Thư choáng váng đến độ không nhìn thấy mọi thứ xung quanh, ý thức lơ lửng giữa mê và tỉnh. Nó chỉ mơ hồ nhớ được có cánh tay nào đó kiên định nâng người nó lên, những tiếng xôn xao bàn tán, giọng nói trầm thấp không ngừng vang lên bên tai: ” Ráng chịu một chút nữa thôi, sắp đến phòng ý tế rồi! “ . . . Hơi nhíu đôi mày lại, Thư khẽ mở mắt ra. Ý thức chưa kịp phục hồi lại thì đã bị một khuôn mặt tròn xoe với đôi mắt to tròn long lanh vừa chớp chớp liên tục vừa nhìn chằm chằm làm nó suýt nữa thì phát hoảng mà sủi bọt mép. - Éc? Bạn… Khuôn mặt kia, không đúng, người sở hữu khuôn mặt thấy nó tỉnh liền mừng rỡ hô lên. Thư nhớ rõ ràng lúc nãy là Phong ở đây, là Phong băng bó cho nó, sau đó gã bảo nó nghỉ ngơi đi và giờ tỉnh lại thấy một người xa lạ. Nó ngây người nhìn nhỏ lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động, hình như không ấn nút mà trực tiếp đưa lên tai hét: - Anh hai!! Bên kia truyền đến một giọng gầm rú như thét ra lửa đủ để biết anh hai ở đây là ai: - ” Con khỉ Chân thối kia! Anh từ sáng liền bận bịu chuẩn bị nguyên liệu làm bánh quên tắt di động thì không nói, sao mày dám để điện thoại ở chế độ nghe? Chết tiền anh mày rồi!! “ Nhỏ nghe thế gãi đầu cười trừ: - Anh trai yêu quý à, mất chút tiền vì em gái xinh đẹp nhà anh có là gì đâu chứ! Em báo anh một tin dữ này… “RẦM!” Nhỏ chưa kịp nói hết câu thì đã nghe một tiếng đập bàn thật lớn truyền qua từ đầu dây bên kia, tiếp theo đó là một chuỗi những giây phút trầm mặc đến đáng sợ, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng thở dài nặng nề: - “Ok, anh đã chuẩn bị tinh thần rồi, mày phá cái gì của người ta, nói lẹ!” Nhỏ bĩu môi nũng nịu đáp: - Hứ! Anh cứ làm như em là phá gia chi tử ấy, em là muốn báo cho anh biết, Thư đã tỉnh lại, tuy nhiên, trông mặt bả vẫn ngô ngố, có vẻ như không nhận ra chính đồng loại của mình. Triệu chứng này khoa học gọi là bại não, mà không, là người thực vật. Anh nhìn kìa, mặt cứ nghệt ra nhìn em thôi! Nghe lắm! Sặc nước bọt! Thư khó khăn lau mồ hôi lạnh vã ra trên trán. Thực sự là bó gối anh em nhà này! Sát khí lan toả ra từ sóng điện thoại bên kia: - ” Loại mày cũng có đồng loại?…Một lần cuối, MÀY IM MÕM CHO ANH! Cứ đứng đấy, anh qua ngay, mày đừng có lỡ tay giết người ta rõ chửa!!!…tút…tút…” Nhỏ nhăn nhó nhìn vào màn hình điện thoại, chu môi làu bàu cho vào túi quần. CỘP. Chiếc điện thoại thế nào tượt khỏi tay cô nàng lanh chanh kia, rơi xuống đất và nứt ra. Nhỏ há hốc miệng, cằm như muốn rớt xuống tận cổ họng: - Ớ Oh! Chết cha rồi! Thư không ngờ vừa mới tỉnh dậy đã gặp phải cảnh tượng nhức nhối thần kinh này, làm nó có một cảm tưởng…thật khó tả! - Này…bạn gì ơi… Nó nhỏ giọng khẽ gọi nhưng nữ sinh kia có vẻ đang sốc với thành tích phá hoại của bản thân. Cái nữ sinh đang ráng ngồi bệt trên sàn nhà cắn môi nhìn cái điện thoại cảm ứng đã bị vỡ màn hình – người mà có vẻ như đã quên mất sự tồn tại của nó kia chính là em gái Đặng Huyền Trâm siêu hậu đậu, luôn gián tiếp gây tai ương ở mọi lĩnh vực trong truyền thuyết của hội trưởng Ẩm thực Đặng Hải Việt. Hai người này một người thì mặt lúc nào cũng khó tính đăm đăm nhưng lúc nấu ăn thì vô cùng chuyên tâm, người còn lại lúc nào cũng tươi cười đáng yêu nhưng mất kiên nhẫn với cái gì là lên cơn thác loạn đập phá cái ấy. CỘP! CỘP! Điển hình là lúc này, Trâm bật điện thoại mãi mà không không lên, điên tiết đáp nó về phía cửa chính. BINH! - Ui da chết cha tôi! – Một cú ném không nương tay, cánh cửa mở ra kèm theo một câu chửi rủa, sư tử đã xuất hiện và chuẩn bị rít gào – ĐẶNG HUYỀN TRÂM! Tối nay về anh sẽ song kiếm hợp bích với má để má nhốt bằng được mày vô chuồng xí!! . . . - Híc, là tớ để đĩa ở đấy, thật lòng xin lỗi bạn, lần sau tớ không dám thế nữa… Trâm nhắm mắt nhắm mũi nói liền một lèo xong gập người một góc chín mươi độ tạ lỗi. CỐP! Nhưng rất tiếc là chưa nổi bốn lăm độ, đầu nhỏ đã cụng thẳng vào trán Thư. Nó đau điếng ôm đầu khóc không ra nước mắt. Việt nổi đóa nắm chặt tay hạ một lực tác dụng vào ngay đỉnh đầu em gái mình, tiếng la ó khủng bố vừa mới yên nghỉ dưới suối vàng lại độn thổ chui lên: - Mày không giết không được mà! Cảm thấy hại người chưa đủ sao hả?? Nhỏ nước mắt lưng tròng ôm đầu than vãn: - Đau em! Anh đánh vậy ngu đi thì sao? - Xin lỗi đời! Mày đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của độ ngu rồi, có đánh cho nhũn não ra hay không thì chỉ có thể nói rằng cơ sở hạ tầng của tế bào não trong đầu mày ngày một xuống cấp. Nó xuống đến âm vô cực và có xu hướng tiếp tục tụt dốc không phanh! Tin dữ với tin vui khác nhau chỗ nào mày cũng không phân biệt nổi, dám thông báo anh mày có tin dữ. Chờ người ta liệt toàn thân thì chắc là mày báo anh tin vui nhỉ?! - Hic, thì tin vui dữ mà! - Còn cãi! Ngay khi hội trưởng Ẩm thực định giơ cú đấm trời giáng chuẩn bị “ban thưởng” cho em gái cưng của mình thì đột nhiên cửa phòng bị thô bạo đẩy ra. Phong vẻ mặt lo lắng bước vào. Thấy Thư yên ổn ngồi trên giường bệnh, gã ngồi xuống bên cạnh, vươn tay lên chạm nhẹ vào nơi có vết thương đã được băng bó của Thư: - Cậu ổn chứ? - Ừm, vẫn có thể đi học được. Gã quay sang hỏi hội trưởng ẩm thực: - Sao em cậu bảo Thư có vẻ không ổn lắm mà? Việt phẩy phẩy tay bĩu môi: - Nghe nó cò mà bán cả nhà đi! - Thế cô y tế đâu? Tôi đã dặn cô y tế để ý Thư mà?! Lão Ẩm thực Việt lại nhìn về phía Huyền Trâm. Nhỏ cười toe toét nói: - Cổ bảo có việc gấp nên nhờ tôi trông coi, mà tôi thề tôi chưa dùng thứ gì để thí nghiệm trên cơ thể bả đâu! Phong nghe vậy đen mặt lại, không khí nguy hiểm lại bao trùm quanh gã. Hội trưởng ẩm thực dự cảm tình hình có vẻ không ổn liền xách tai em gái dễ (bị) thương của mình quyết định đánh bài chuồn. - Phong cứ bình tĩnh, con nhóc này để anh xử lý, hai đứa cứ tâm sự. Còn mày đi theo anh! - Oái! Anh đừng xách tai em!! Nhìn bóng dáng hai thân ảnh kia biến mất sau cánh cửa, Thư ngượng nghịu gãi đầu. Trời đất! Tên hội trưởng Ẩm thực khốn khiếp kia không biến nhanh còn bỏ lại một vấn đề nan giải này! Thách đố sao? Tâm sự cái gì cơ chứ?! Phong trầm mặc nhìn Thư một lúc, mãi sau mới chịu mở miệng, nhưng là ra lệnh: - Chiều nay nghỉ học đi! - Hả, không được! Làm sao bỏ được chứ, bị thương cũng đâu phải nặng lắm! - Trông cậu không ổn chút nào! Đồ ngốc này, cậu phải biết lo cho bản thân chứ?! - Tớ… Lại một tiếng mở cửa thô bạo vang lên, không, lần này chính xác là đường đường chính chính mà đá cửa xông vào. Thu Minh kéo theo một đoàn quân lũ lượt vây quanh giường bệnh Thư. Riêng nhỏ trèo hẳn lên giường, đưa tay nắm lấy cằm nó, xem qua xem lại, cuối cùng mới ra kết luận: - Chưa chết được! Bọn mày, lôi quà viếng, à không, quà thăm bệnh ra! Cả bọn thi nhau từ trong cặp lôi hoa quả bánh trái bày dày đặc trên mặt tủ. Người hỏi nó thích ăn hoa quả hay ăn bánh, ăn bánh bóc ra hay ăn cả vỏ, hoa quả gọt ngược hay gọt xuôi. Trời đất! Ai không biết lại tưởng trong đây đang có bệnh nhân bị tai nạn phải bó bột răm bữa nửa tháng mất!** * Buổi chiều, Thư vẫn đến trường như bình thường sau một trận giằng co, không, chính xác là nó nài nỉ Phong mãi. Nó không muốn ở nhà bởi vì ở nhà nằm ườn ra chán chết! Nghĩ lại, Thư không khỏi thấy mình giống một cô vợ nhỏ ngoan hiền. Và nghĩ lại lần hai, nó thấy suy nghĩ của bản thân thật điên rồ! Hôm nay, có học sinh mới chuyển tới. Đó là hai anh em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước từ nụ cười cho đến cách đi đứng, ăn nói. Cả hai cùng lắm chỉ cao hơn thư chừng hai ba phân, mà thư thì mét sáu sáu. Có điều đặc biệt ở đây, cử động của hai người khá giống nhau nhưng lại đối nhau như tấm gương phản chiếu. Khi mà chủ nhiệm dẫn theo cả hai vào lớp, đứng trên bục giảng mà nói: ” Lớp mình có học sinh mới chuyển trường đến, các em tự giới thiệu đi!”. Lúc đó, hai tên đó đồng thời giơ tay lên chào, người bên trái tay trái, người bên phải tay phải, cùng cười rất thân thiện. Người bên trái mở miệng trước: - Xin chào cả lớp! Mình là Trần Siêu Việt, cả lớp chắc chắn sẽ không nhận ra đâu anh đâu em nên mình nghĩ không cần giới thiệu. Người bên phải ngay sau đó liền tiếp lời: - Cả lớp xin chào! Trần Siêu Nhiên là mình, chắc chắn cả lớp sẽ không nhận ra anh đâu em đâu nên giới thiệu mình nghĩ không cần. Thư nghe lời giới thiệu này đả thấy quái quái, nhưng không biết nó quái ở điểm nào. Hai người sau khi tự bạch xong liền quay về phía thầy. Lại người bên phải nói trước: - Thầy ơi bọn em ngồi đâu? Người bên trái tiếp lời: - Bọn em ngồi đâu thầy ơi? Nụ cười hiền lành, dễ mến vầy, nhưng không hiểu sao thầy lại đổ mồ hôi lạnh. Thầy lúng túng chỉ định Thư: - Thư, em lên bàn trên ngồi cùng Phong để hai chỗ hai bạn mới. - Vâng. Thư sắp sách vở ngồi xuống bên cạnh Phong, nó bán tính bán nghi thì thà thì thầm với gã: - Hai tên này…hình như quái quái. - Hê hê – Gã cười khoái trá – Sắp có trò vui để coi, hai tên này nhìn là biết không phải dạng hiền lành tử tế. Quả thật không sai! Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên, thầy vừa chuẩn bị bước ra khỏi lớp, cả hai không cần ai phải bảo ai mà đồng thanh hô lên: - Thầy ơi, chờ em với! - Chờ em với, thầy ơi! Một loạt các động tác giống nhau liên tiếp diễn ra. Cùng chạy lên, cùng vấp ngã, cùng túm vào quần thầy, và. . . XOẠT! Quần kaki của lão chủ nhiệm bị túm tượt xuống tận mắt cá chân, lộ ra chiếc quần đùi hoa hợp với chiếc áo vét đen làm lão trông như tên bệnh hoạn có những thú vui biến thái. Cả hai vội vội vàng vàng đứng nghiêm chỉnh liên tục cúi đầu: - Chúng em xin lỗi thầy! Chúng em định lên hỏi bài! - Chúng em định lên hỏi bài! Chúng em xin lỗi thầy! - Hai đứa…hừ! Lão xanh mặt kéo quần lên, nhanh chóng ôm cặp chạy mất tiêu, không còn tâm trí đâu mà bài với chả vở nữa. Sau khi thầy chủ nhiệm bỏ đi, cả hai ôm bụng cười lăn cười bò. - Haha! Anh đoán không sai, ổng mặc quần không đeo thắt lưng mà! - Em đoán đúng hơn, ổng mặc quần hoa lá cành há há! RẦM! Một tiếng đập bàn vang lên ngắt quãng tràng tiếng cười khó phân biệt này. Phong gác chân lên ghế, vòng tay ra sau đỉnh đầu, tư thái hiên ngang nhếch miệng cười: - Làm trò cũng khá, nhưng vẫn còn non lắm. Siêu song sinh nghe vậy ngưng cười lại, đáy mắt mang vẻ bất cần đời, rồi lại trợn mắt cười xấu xa: - Nhân, theo như thông tin đã điều tra, đây là…. - …học sinh xuất sắc nhất trường đó! - Ha ha vậy sao? - Đúng rồi…nhưng sớm xuống hạng thôi! - Chúng ta sẽ hạ bệ! Phong cười nhạt: - Khoái chơi trội, ngon cứ thử! Hai tên kia liếc xéo Thư rồi lại nhìn thẳng tắp vào Phong: - Oh~ Vậy sẽ không chỉ hạ bệ thành tích, mà còn hạ bệ tất tần tật luôn! - Bao gồm cả fan và bồ.