Chương 4 Một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng tiến gần về phía Thư, di chuyển chậm dần rồi dừng hẳn ngay bên lề đường. Bóng người cao lớn từ cửa xe phía sau bước ra, đứng trước mặt nó. Thư ngước lên nhìn bức bức tượng sừng sững che khuất ánh sáng của mình, tính coi là tên khùng nào chọn thời điểm nó đang lâm vào hoàn cảnh đen đủi này mà giỡn mặt, nào ngờ, đó lại là một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa. Phong từ trên cao nhìn xuống phía nó, gã làm bộ trầm ngâm chừng vài ba giây, rồi mới chịu mở miệng: - Ai đây ta? Thư khó hiểu nghệt mặt ra: -Cậu đang nói cái quái gì vậy? Gã xoa xoa cằm cười khan: - Ha, nhận ra rồi, ra là Thư của tớ, cậu trông thảm hại quá! Nghi ghê nha, không biết nãy giờ có ai đi qua thương tình bỏ vào rọ này vài đồng bạc lẻ nào không nhỉ?! Thư nghe vậy sa sầm mặt lại, nó không thương tình chút nào giương chân lên sút thẳng vào đầu gối gã: - Cậu cái thằng khốn này! Người ta đã điên tiết thì chớ mà cậu còn thừa cơ bỏ đá xuống giếng nữa! Tưởng có chuyện gì gấp gáp lắm chứ vác mặt đến đây chỉ để nói mấy lời chọc tức tớ thì đến làm gì cho bõ công?! Sắc mặt Phong bởi vì một câu này mà đột ngột trầm xuống: - Cậu — không nhớ hôm nay ngày gì sao? Nó giận dỗi, không thèm tốn công suy nghĩ liền đáp lại ngay: - Hừ, hôm nay ngày gì chứ! Ngày quân đội nhân dân hay một hôm nào đó như bao hôm nào!? Một năm có ba trăm sáu lăm ngày bảo tớ làm sao nhớ hết mỗi ngày có sự kiện đáng nhớ gì chứ! - Hừm, có vẻ như quên không còn một mảnh. Không sao, lát sẽ nhớ và tớ sẽ tính sổ một thể. Giọng nói của Phong càng âm trầm hơn so với sắc mặt, gã khom lưng xuống toan bồng Thư lên, nhưng nó giật mình dãy nảy: - Cậu làm gì vậy? - Đi, lên xe, có việc! - Ơ nhưng còn xe tớ… - Xời, rắc rối quá! – Phong rút điện thoại từ trong túi ra, ấn một dãy số rồi đưa lên tai, được chừng vài giây đầu bên kia nhấc máy,gã liền nói một mạch không chừa cơ hội nào để thở – …bác Phúc, phiền bác cho người đến đường X, đi từ đầu đường men theo lề đường bên trái sẽ thấy một đống sắt vụn, à không, một chiếc xe đạp thể thao màu tím — nếu không thấy, ừm thì mua mới, đằng nào cũng phải đến lúc thay rồi! Thế nhé, con chào bác! - Oái! Xe này là quà kỉ niệm à nha! Phong bỏ điện thoại vào trong túi, chắc nịch nói: - Hô, xe cậu không trộm nào đủ can đảm khuân đi đâu nếu không sợ vừa bị bắt lại vừa không bán được tiền, tình thế xôi hỏng bỏng không. Xe này may ra trưng bày ở viện bảo tàng còn được nghi danh lịch sử “ngựa sắt cổ”. Lên xe, cậu không phải lo vấn đề đấy! Nó bĩu môi bất mãn về sự chuyên quyền của Phong, trong lời nói mang đầy cảm giác ức chế: - Hừ, rồi, để tớ lấy xăng đan đã. - Không cần, cậu chỉ cần làm một việc đó là ngồi yên trong lòng tớ và không đi đâu cả mà! Hơn nữa chân cậu cũng lấm lem hết rồi còn đi dép làm gì nữa. Tuy là ra lệnh nhưng vào tai Thư nghe cứ như tuyên thệ chủ quyền sở hữu vậy. Nghĩ đến đó, mặt nó không khỏi đỏ lên. Dù vậy chẳng kịp để nó nghĩ nhiều thêm, Phong đã nhanh chóng ẵm nó lên. Thư theo bản năng hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Phong, gã bật cười siết chặt vai nó hơn, chậm rãi ôm nó ngồi vào trong xe, đóng cửa lại. - Chú Tấn, chú đưa cháu đến shop thời trang A nhé! Xe chậm rãi khởi hành, tốc độ ngày một tăng dần, tăng dần và nhịp tim của Thư cũng ngày một leo thang. . . . Không được bao lâu, Thư cảm giác tư thế này không ổn, nó khó chịu bắt đầu ngọ nguậy. Phong hai cánh tay vòng qua siết chặt bên hông nó lại, trầm giọng mắng: - Cậu ngồi yên một chút không được sao? Nó đáng thương chớp chớp mắt ngước lên nhìn Phong: - Hay cậu để tớ xuống đi, ngồi thế này hơi bị… - Bị sao? – Phong cười gian đưa tay lên vuốt nhẹ gò má nó, cúi đầu xuống thì thầm bên tai nó – Cho tớ một lý do chính đáng coi sao. - Tớ … tớ…- Nó ngượng ngùng lắp bắp nói – Tư thế này…nó…nó rất giết phong cảnh! Phong cười khan xoay đầu cắn khẽ vào gò má nó: - Lý do này cùi thấy mồ! Ai tin được! Thư giật mình túm lấy cánh tay đang giữ cằm nó: - Có người lớn ở đây, cậu đừng đùa quá trớn thế chứ! Tuy đối với nó thì hành động này của Phong sớm đã như không khí rồi, tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là người khác cũng coi như không khí! Vả lại, tuy nó là không khí nhưng đây là khí độc bởi vì nó cảm thấy hít thở không thông. Phong ngây thơ vô tội hỏi bâng quơ: - Chú Tấn có bất mãn không? Ông tài xế tuy trán đã đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn ra vẻ nghiêm chỉnh đáp lại: - Không sao, hai cô cậu cứ tự nhiên như ruồi đi. Phong nghe thế, vẻ mặt bác ái cúi xuống cười hiền hòa với người trong lòng: - Thấy chưa heo con, giờ tớ mà có ” ăn thịt” heo ở đây thì cũng không ai phàn nàn đâu! Đoàng! Lồng ngực nó muốn nổ tung ra, mặt đỏ như trái cà chua chín, phẫn nộ nhìn lén Phong. Gã đúng là tính trêu ngươi người khác đây mà! Vẫn luôn là như vậy, Thư chưa kịp suy nghĩ thì đã bị hành động của Phong đi trước ngăn lại. - Cậu ngồi yên, tớ tự dưng muốn ngủ, khi nào đến nơi bảo tớ một tiếng. Gã không nói hai lời liền áp người nó vào ghế da, ôm chặt lấy eo nó, vùi đầu vào cổ nó. Thư bức bối dung hết sức đẩy Phong ra nhưng gã gần như bất động. Hết cách, nó đành bập bồm bộp vào vai gã: - Nè, cậu tránh ra coi nào! - Hừm, ngồi im nếu không muốn tớ đè bẹp cậu xuống ghế! Thư rốt cuộc hết cách đành bó tay chịu trói. Thói lộng hành của hòn tuy nó đã thấy như cơm bữa, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào quen được. Xe dừng lại trước một shop thời trang có quy mô lớn, cũng là lúc nó được thoát nạn. Tuy nhiên, chưa kịp có thì giờ dưỡng khí đã bị lôi đi thử hết trang phục này đến trang phục kia làm nó ngại muốn chết. Đương nhiên là hoàn toàn không phải chỉ vì lần đầu mặc mấy món đồ nữ tính này mà là do phải xoay qua xoay lại để ột tên con trai ngắm nghía từ đầu tới chân. Mà người mà ai cũng biết là ai đó kia còn ngắm suốt một hồi rồi chê qua chê lại. Mãi mới chọn ra được một món đồ ưng ý thì lại phải đi chọn giày, làm tóc, make up loạn hết lên. Đến khi Thư đứng trước gương, nó thực sự không nhận ra đó là bản thân mình, càng nhìn càng thấy khâm phục thế nào gọi là nghệ thuật make up. - Cậu thử dán mặt vào gương hỏi ”Cô là ai” coi nó có trả lời cho không? Một giọng nói tếu táo vang lên từ phía sau, kèm theo đó là hai cánh tai ôm lấy eo nó. Phong tì cằm vào vai nó, mắt tròn xoa ngước lên nhìn, vẻ mặt khiến người ta nhìn chỉ muốn đấm. Thư lựa tư thế thích hợp nhất, huých khuỷu tay vào bụng gã. Gã rụt tay lại ôm bụng than thở: - Cậu có chát cả tạ phấn lên mặt cũng không ngăn được mầm mống của khuynh hướng bạo lực. . . . Cả hai sau khi chuẩn bị xong xuôi thì cùng nhau đi tới một căn biệt thự xa hoa hội tụ đông đủ những gương mặt đình đám trong thành phố này. Đây là biệt thự của ông nội Phong, mỗi khi hè tới, Thư vẫn thường cùng Phong đến đây chơi. Nơi này đang tổ chức một bữa tiệc lớn, mà bữa tiệc này là gì thì trên bục phía xa xa đề dòng chữ to đùng“CHÚC MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ MƯỜI BẢY CỦA BÙI THANH PHONG”. Ngay lúc dòng chữ này đập vào mắt Thư, nó liền ngây người ra và có ý nghĩ muốn đập đầu vô cột điện. Trời đất, ngày trọng đại thế này mà nó quên béng mất! Thảo nào mà mặt Phong cứ đen thui như củ thùi lùi là đúng rồi! Nó chột dạ len lén nhìn Phong, gã hình như cũng phát hiện ra nên hừ lạnh rời tay nó ra, đi về phía ông gã đang giao thiệp cùng những vị khách mời tai to mặt lớn. Thư biết Phong đang giận nhưng là sao biết được ông gã tự nhiên tổ chức tiệc mừng lớn thế này cơ chứ?! Thư đang định tiến lại gần phía Phong, đột nhiên nó phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc. Còn ai vào đây nữa chính là thiên sứ đã móc ví nó? Mà thiên sứ vẫn chứng nào tật ấy, luôn lợi dụng cơ hội nhân lúc người ta không chú ý liền có ý định thò tay vào túi móc ví. Rất tiếc là đã bị Thư bắt gặp và cũng rất may là nó chọn đeo giày búp bê chứ không đi guốc. Thư dùng tốc độ ánh sáng chạy nhanh tới giữ lấy bàn tay đang lên dây cót làm chuyện xấu. Thiên sứ bị tấn công đột ngột, cả người cứng đờ lại: - Là …cô? Ánh mắt nó sắc bén nhìn thẳng vào mắt thiên sứ giả dối kia: - Anh đang làm trò gì? Hắn ta nhếch miệng cười lạnh: - Liên quan gì tới cô? Bỏ tay ra. Thư càng nắm chặt cổ tay hắn hơn, nó thấp giọng uy hiếp: - Có muốn tôi hét lên không? Ở đây có nhiều bảo vệ lắm đấy! - Hừ, tôi chưa lấy ví của ông ta, ai sẽ tin chứ! Thư nghe vậy, ánh mắt nó tự tin, phỏng đoán nhưng là nắm chắc tỉ lệ giả thiết đúng: - Trên người anh có nhiều món đồ của những người khác nữa đúng không? Tin tôi đi, anh sẽ không thoát được đâu nếu như tôi hét lên bây giờ. - Cái cô này… Lúc này, Thư càng khẳng định điều đó, nó ra lệnh cho người đối diện: - Đi theo tôi.