Chương 17 Tại một quán lẩu dân dã, tất cả các thành viên trong đội bóng cùng vây quanh hai chiếc bàn lớn kê sát nhau, ở giữa là nồi lẩu đang sôi sục, xung quanh bày biện rất nhiều đĩa hải sản tươi nguyên đã được thái lát và tẩm gia vị. Thư cầm cốc nước cô ca giơ lên trên không trung, ra hiệu cho các thành viên trong đội bóng cùng cạn ly: - Zô nào! Duy không biết nhảy từ đâu ra, cầm chiếc cốc thuỷ tinh ngay trước mặt Phong cụng ly với nó: - Nhào zô!! Thư nhìn lướt từ đầu tới chân Duy. Cậu mặc một chiếc áo kẻ sọc đen trắng, chiếc quần bò thun, mắt đeo kính râm đứng giữa trời tối trông như tên biến thái. Nó ném cho cậu một cái lườm sắc bén: - Đấu đá gì mà nhào vô ở đây? Hiệp sĩ chột mắt, tưởng cắm rễ ở nhà chứ? Hóa ra vẫn đi à? Duy đặt cốc xuống, mắt nhìn về phía chân trời xa mặc dầu “chân trời xa” đã bị nóc nhà che khuất. Cậu đưa tay vắt chéo trước lồng ngực, vẻ mặt ngây thơ khó có loại văn nào có thể lột tả: - Tôi không có mắt, nhưng tôi có trái tim để cảm nhận sự tồn tại của mọi vật xung quanh ~Mấy thành viên trong đội bóng trông bộ dạng này thì da mặt cứ gọi là đóng băng toàn phần. Phong cau mày cầm nắm rau sống bỏ vào miệng Duy: - Bớt giỡn đi cha nội! Hay ra đứng giữa lòng đường kia mà cảm nhận xe đâm bằng trái tim? Mọi người nghe vậy cùng cười ồ lên cổ vũ Duy ra lòng đường. Cậu ngồi xuống, khoác tay lên vai Phong, hơi kéo kính xuống, nháy mắt với gã bằng con mắt lành lặn còn lại: - Sao cưng? Bộ không yêu đời được như tôi thì ông ghen à? Phong hất tay Duy xuống, phủi phủi vai áo: - Thằng mù vừa mù vừa bệnh! - Xoăn phải sáo! Ông thì cũng liệt chân phải rồi còn gì, chó chê mèo lắm lông hử? Hai người đấu võ mồm không ai chịu thua ai làm cả nhóm được dịp xem trò vui. Hôm đó, sau khi trận đấu kết thúc, trên sân diễn ra hai khung cảnh đối lập cực kì hài hước. Bên thua thì vui như tết đến xuân về, bàn nhau nên đi ăn mừng thất bại vinh quang ở đâu. Bên thắng thì ỉu xìu thở dài cầm khăn lau mồ hôi. Đội trường Thư còn vênh váo xếp hàng, bước đều đến mép sân, quay lưng lại, đồng thanh hô lên: - ” Các ông chổng mông vào mặt mấy cưng! “ Nghĩ lại lúc đó, Thư không nhịn được bật cười. Mấy tên nhóc lớp mười ngồi gần đó thấy nó cứ ngồi ngẩn ra nghĩ vu vơ rồi tự kỉ thì tò mò hỏi han: - Đội trưởng, nghĩ gì thế? - Chắc là tưởng tượng cảnh SM cấm trẻ dưới mười tám tuổi. - Không, chắc là shota*! - Oé? Chẳng lẽ đội trưởng chúng ta là shotacon*? (*shota: các bé giai xinh dưới mười sáu tuổi. *shotacon: fan hâm mộ cuồng nhiệt của các bé ấy) Thư nhay nhay thái dương, tiện tay rút đũa đập vào đầu từng người vừa nói bậy: - Mấy đứa chúng bay não không thể sáng được hơn tí nào sao? Mấy tên nhóc bị đánh, đâm tủi thân xoa đầu, trong bộ óc chứa đầy chất “xám” bắt đầu hình thành tư tưởng: ” Chuẩn rồi! Không phủ nhận là thừa nhận. Đội trưởng là shotacon! “ Đương lúc đó, Thư đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Huy không nhầm vào đâu được, hắn cũng với động tác móc túi quen thuộc xong rồi chuồn nhanh bằng cửa sau. - Xin lỗi, cả đội cứ tiếp tục, tôi ra đây một chút! Nó vội vàng buông đũa xuống, chạy một mạch theo người đó trước sự ngạc nhiên của những thành viên xung quanh. Duy nhìn bóng dáng Thư chạy đi rồi lại nhìn Phong cứ ngoái đầu lơ đãng dõi theo. Sau sự cố tại bãi biển, giữa hai người này dường như đã có một bức tường rào ngăn cách. Ngay sáng kế tiếp ngày xảy ra vụ việc đó, Duy có gọi Thu Minh nói chuyện bên bờ biển. Cậu hỏi nhỏ rốt cuộc có chịu dừng mấy trò lố đó lại hay không. Minh chỉ cười nhạt và nói: ” Trò lố, thì đó là thú vui của tôi mà! “ Duy lúc đó rất tức giận, cậu đã túm chặt lấy hai bả vai nhỏ, bảo nhỏ đừng đi quá giới hạn. Dù cậu biết Minh thích mình, cũng đã từng thẳng thắn tỏ tình với mình. Nhưng cậu không thể vì thế mà bỏ qua cho hành động quá đáng đó của nhỏ. Vẻ mặt Thu Minh sau khi nghe Duy mắng đó là một sự tổn thương. Nhỏ đẩy cậu ra, cười gượng mà hỏi: ” Thì tôi đang giúp ông có cơ hội chen vào giữa quan hệ rạn nứt dần của họ mà? Cậu không phải luôn muốn chen vào giữa họ? Tại sao ông cứ luôn âm thầm đứng bên họ, ngưỡng mộ họ? Tại sao ông không thử cố gắng tự giành lại người mình yêu? Và…tại sao lại là Thư? Là tôi thì không được sao? “ Duy không biết làm gì hơn là ngây người ra để Minh bỏ đi. Cũng vì thế, nhỏ trở nên trầm ngâm và ít nói, ít cười hơn hẳn. Thư chạy qua cửa sau ra đến bên ngoài. Phía sau nhà hàng này là một ngõ hẹp có vẻ như khá tối tăm. Nó thấy Huy dựa vào tường ngay kế bên thùng rác, lục ví ra lấy một xấp tiền rồi vứt ví lên mái nhà đối diện. Trên người hắn mặc một bộ quần áo nhãn hiệu sport, tay đeo găng màu đen. Nhìn thấy Thư, Huy cầm xấp tiền phe phẩy cười như vô tội: - Tình cờ quá ta?! Thư nhướng mày nghi ngờ: - Có đúng tình cờ? Hắn cười khẩy một tiếng, bỏ xấp tiền vào túi quần: - Cũng không hẳn tình cờ. Địa bàn hoạt động của tôi bao trùm cả thành phố này. Nhất là những nhà hàng, quán ăn lớn. Mà thực ra tôi cũng biết chuyện đội bóng đến đây “ăn mừng thất bại”. Trận bóng hôm đó tôi cũng có mặt trên ghế khán giả. Cô em cũng có tư chất làm chỉ huy đấy nhỉ? Thư túm lấy cổ áo Huy kéo xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn: - Tôi đã bảo anh có làm gì thì tuỳ nhưng đừng có lởn vởn giở mấy chiêu trò đó trước mặt tôi mà?! Tuy hành vi của Huy rất nhanh nhẹn và khó có ai phát hiện ra. Nhưng Thư thì không, nó rất rõ từng cử động của hắn đại biểu hắn đang định làm gì tiếp theo dù không xác định được nguyên nhân sâu xa của từng hành động đi chăng nữa. Đó là một trong những khả năng suy đoán ít ỏi của Thư. Dù vậy, khả năng đó không áp dụng được với Phong. Phong và Duy là đối tượng khoanh vùng nằm trong đề tài bàn tán sôi nổi của mấy thầy cô. Ai cũng nói Phong dễ bảo, ngoan ngoãn còn Huy thì sống khép kín và khó dạy. Cả hai người giống như đứng ở hai đầu thái cực. Tuy nhiên, người thực sự cứng đầu và sóng nội tâm lại là Phong. Bởi thế mà trong khi hơn chục năm trời quen biết mà vẫn chẳng hiểu nổi tư duy và suy nghĩ của Phong nhưng Thư lại mất vỏn vẹn vài lần gặp mặt mà có thể thấu hiểu rất nhiều về con người của Huy. Hắn là con người có suy nghĩ gì đều cũng đều bộc lộ hết qua hành động. Càng đau đớn lại càng bình thản và luôn tự tạo ình một vỏ bọc lạnh nhạt. Huy nhìn chằm chằm Thư vài giây, sau đó đột nhiên kéo nó áp vào tường. Hắn cúi xuống, kề sát vào mặt nó, âm thanh đầy mê hoặc khẽ hỏi: - Vậy thì làm gì nào? Nói tôi coi? Bụp. Thư nắm tay, khom lưng dùng lực đấm mạnh vào bụng Huy. Cú đấm này nó không nương tay chút nào. Nhưng không ngờ hắn chỉ ho khụ khụ một tiếng, phủi phủi bụng như thể quả vừa rồi chẳng khác gì muỗi đốt cột điện. - Đánh thế không nhằm nhò gì đâu! – Huy bĩu môi cầm xấp tiền đưa lên mũi hít hà – Mùi tiền vốn đã thơm, mùi tiền vừa móc được từ túi đứa khác còn thơm hơn! Nói đoạn, Huy quay phắt người thong thả bước đi. Cho đến khi quành vào một cái nghách nhỏ, hắn mới gỡ xuống bộ dạng thảnh thơi, chống tay lên tường thở nặng nề: - Mẹ, đánh đau v.ã.i đạn! Huy hành nghề ăn cắp vặt lâu năm, cũng từng nhiều lần móc túi của một số tên máu mặt rồi bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Chính vì thế, hắn đã chịu đòn quen. Nếu không, với cú đấm mạnh bạo và chuẩn xác đó, số cơm đã mốc meo trong dạ dày hắn một phát phụt ra ngoài rồi! Xoay người lại, Huy ôm bụng ngước lên nhìn bầu trời cao đầy sao và tự mình nghĩ vẩn vơ: ” Đói, đi kiếm gì ăn! Thiệt tình, có lẽ không nên nhờn với người già và đàn bà! “ Đi được vài bước, Huy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn lôi từ trong ống tay áo một chiếc điện thoại gập vỏ màu tím. Chiếc điện thoại này hắn vừa móc từ trong túi Thư lúc đẩy nó vào vách tường. Rõ ràng hắn không cố ý nhưng lâu năm trong nghành quen tay cứ chạm vào ai là phải hướng đến chạm vào túi người ta trước nên vô thức không nhớ mình từ lúc nào thì móc cái điện thoại này ra. Huy lắc đầu cười khổ, mở điện thoại ra bấm một dãy số. Nghe thấy điện thoại mình kêu thì mau tay ấn nút đỏ tắt đi. Sau đó, hắn đứng dưới cây cột điện có lắp đèn sáng chưng ở đầu ngõ và…chụp ảnh tự sướng bằng máy Thư rồi cài làm hình nền. - Ok, mai trả. Dù sao cũng phải để lại gì đó! Bỏ điện thoại vào túi, Huy huýt sáo tiếp tục bước đi ra đến tận đường cái. Về phần Thư, nó cứ ngây người đứng hết nhìn lòng bàn tay mình rồi lại nhìn khúc cua không người. Thưa đã nhắm giữa bụng mà đánh, hơn nữa cú đánh còn rất mạnh. Thế mà lại không xi nhê tí gì! Chẳng lẽ do nó tự hoang tưởng? Một giọng nói tếu táo vang lên cắt đứt suy nghĩ của Thư. Nó ngoái đầu lại nhìn về phía cửa sau của nhà hàng – nơi phát ra tiếng nói. Duy đứng đó, cậu khoanh tay tựa người vào tường, ánh mắt giống như cười lại như không mà nhìn nó: - Tưởng làm gì chứa hóa ra đứng đây tự kỉ à? - Ông… – Thư tò mò hỏi – …đến đây bao lâu rồi? - Vừa đến. – Cậu nhàn nhạt đáp lại. Nghe Duy nói thế, Thư giống như trút được một gánh nặng. May mà mới đến, không chứng kiến toàn bộ những chuyện ban nãy! - Làm chi mà thở hắt ra vậy? Có bí mật gì chưa được bật mí ở đây há? Thư nhún vai: - Không có chi! - Ra..thế, vậy thì vào đi đi không mọi người chờ lâu. Cậu nhắc nhở Thư rồi nhanh chóng quay lại vào trong. Cậu cố gắng làm vẻ tự nhiên nhất bởi cậu đã nhìn thấy hết những sự vừa diễn ra ở đây. Tuy nhiên, Thư không muốn nói thì cậu không ráng hỏi nhiều làm gì. Thư cũng theo đó bước vào trong, tiếp tục ăn mừng và đập phá cùng mọi người. Thư hùa theo cả đám đùa giỡn nháo loạn lên như ong vỡ tổ. Ăn uống nó nê, độ phởn lên cao nên cả đội bóng quyết định đội ngũ F.A cùng nhau xông pha đi trêu những đôi tình nhân đã, đang và sẽ hôn nhau ở ngoài công viên. Phong và Duy cũng bị ép đi cùng, cả hai người đều không từ chối nhưng đều điềm tĩnh đến đáng sợ, trên môi thi thoảng chỉ hơi nhếch lên một nụ cười nhạt. Chẳng bao lâu, Duy có vẻ đã nhàm chán, cậu bảo mọi người cứ tiếp tục rồi đón taxi đi về trước. Phong cũng thở dài ngao ngán nên gọi điện cho tài xế đến đón ở đầu đường D, không quên hỏi Thư có về không. Thư vội vàng chào tạm biệt mọi người rồi đi cùng gã ra đầu đường chờ xe. Cả hai cùng im lặng rảo bước, không ai chịu hé ra nửa chữ. Trời đã tối hẳn. Những ánh vàng từ những cây cột đèn trên đường đi, cộng thêm bóng râm của những tán lá xum xuê rọi xuống lòng đường làm con đường trở nên mờ ám. Cảm giác như không khí này rất thích hợp để gợi lên những tư tưởng không trong sáng, đại loại như giở trò đồi bại hay có thể nói là nơi thích hợp để người ta lôi nhau vào bụi rậm “tâm sự”. Thư đã nghĩ vẩn vơ như vậy trong giây phút ngắm cảnh vật xung quanh và nó tự nhiên muốn đập đầu vào cột điện vì cái suy nghĩ đó! Thực ra, Thư muốn nói gì đó với Phong để không khí bớt nặng nề. Tuy nhiên, nó lại chẳng biết nên nói gì lúc này. Đã mấy ngày qua hai người không có cơ hội đi riêng với nhau như vầy. Phong cũng không sang nhà Thư gọi nó dậy đi học, thậm chí ngồi cùng một bàn mà chẳng thèm ngó ngàng đến nó. Thư vò vò vạt áo, nó nhỏ giọng lí nhí trong họng hỏi: - Sao không nói gì? Phong vẫn cho tay vào túi quần, bình thản bước đi: - Nói gì? - Cậu…đang giận sao? – Thư cắn môi, cúi đầu nhìn xuống mặt đất. - Giận? – Phong tiếp tục nhìn về phía trước, không thèm quay mặt lại – Không có! - Vậy thì sao không sang nhà tớ? - Bận. Thư bĩu môi nhìn phía sau lưng Phong. Rõ ràng đang giận mà! Mấy bữa nay, cho dù Thư có làm thế nào thì gã vẫn cứ duy trì bộ dáng lạnh lùng, không quan tâm đến bất cứ việc gì. Điều đó làm Thư càng khó mà nắm bắt được tâm tư của gã! Phong đột nhiên dừng bước lại, Thư đứng phía sau không để ý mặt đập thẳng lưng gã. Nó xoa xoa cái mũi bị “dính đòn” sau cú va mạnh vừa rồi, nhăn nhó kêu than: - Cậu…làm gì mà tự nhiên dừng lại nha?! Phong quay lại nhìn Thư, nhưng gã trầm mặc vài giây mới chịu mở miệng. Tuy nhiên, đó lại là một câu hỏi không đầu không đuôi: - Là tớ thì không được sao? - Huh? – Thư ngố người hỏi lại – Gì mà là cậu thì không được sao? - Tớ thích một người. Không, là rất yêu, muốn dừng lại không được, muốn không quan tâm cũng không được… Thư giống như nghe tiếng sét đánh ngang tai. Nó cảm thấy cổ họng nghẹn ứ lại, cả người hơi run lên. - Rồi…thì sao? – Giọng Thư có vẻ khàn đi. - Tớ luôn cưng chiều người con gái ấy, bao che cho cổ, luôn muôn trong mắt cô ấy chỉ có tớ. Mọi người suy nghĩ thế nào không quan trọng, tớ rất muốn biết cảm giác của cô ấy đối với tớ. Nhưng tớ sợ bản thân không biết lúc nào đã trở thành không khí xung quanh cô ấy. Không có trọng lượng, rất nhẹ…rất vô hình. Tớ phải làm thế nào? Liệu tớ phải làm sao thì người đó mới dành tình cảm cho tớ? Dù là trong bóng tối, nhưng Thư vẫn nhận ra vẻ mặt Phong có vẻ rằn vặt, ánh mắt sâu thẳm và yếu đuối. Đây là lần đầu tiên Thư thấy vẻ mặt đó của gã. Một sự bất lực, mệt mỏi và…sợ hãi. Phong vốn rất tự tin, ngạo mạn. Không có gì đối với gã là khó khăn, thậm chí chưa bao giờ biết đến hai từ “lo lắng” hay “thất bại”. Nhưng lúc này, Phong giống như sắp suy sụp đến nơi. Thư không biết và cũng không muốn biết “cô ấy” trong lời nói là ai. Nhưng nó cảm thấy như có gì đó nén lại trong lồng ngực khiến nó rất khó chịu. Nó biết, đó là sự ghanh tị. Chính điều đó đã khiến Thư trong vô thức bật thốt ra lời khó nghe: - Người như cậu…ai mà thích nổi kia chứ!! Nói dứt hơi, nó mới phát hiện ra lời mình vừa nói rất tổn thương người. Định giải thích lại với Phong, như nào ngờ thấy trong mắt gã có một tia giễu cợt. - Ra vậy…ừ, tớ hiểu. – Gã rũ mắt xuống, quay gót bước về phía trước. Những gì định Thư nói ra bỗng dưng ngưng đọng lại không thành lời. Có lẽ như thế là ích kỉ, nhưng chẳng hiểu sao nó lại không muốn giải thích nữa. Vậy rất xấu, nhưng nó cũng không có ý muốn làm người tốt!