Editor: May
Đột nhiên, Thịnh Vị Ương cứng nhắc trực tiếp hỏi một câu,
“Anh xác định không có trùng tên trùng họ?”
Mi tâm của Hoàng Phủ Bạc Ái chợt nhảy, gần như muốn trực tiếp ném người phụ nữ này ra ngoài, Thịnh Vị Ương nhanh chóng gật đầu, tự hỏi tự đáp,
“Tuyệt đối không có!”
Cô xem như đã nhìn ra, người đàn ông biến thái này đã giận sôi đến lệnh người, vẫn là hảo hán không ăn mệt trước mắt, lại siết tiếp như vậy, ngày mai cô liền có thể đi tìm bác sĩ thẩm mỹ làm cằm rồi!
Mắt tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái đầy dữ tợn,
“Trên thế giới này, chỉ có một Hoàng Phủ Bạc Ái.”
Thịnh Vị Ương ưỡn ngực lên, biết nghe lời phải,
“Trên thế giới này, cũng chỉ có một Thịnh Vị Ương.”
Ý tứ chính là, ngượng ngùng, Thịnh Vị Ương tôi cũng rất quý giá.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Bởi vì hai tay đều bị Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao khóa lại, chăn tơ tằm đắp ở trên người bởi vì động tác ưỡn ngực, xoạt một tiếng, nhẹ nhàng chảy xuống từ trên vai.
Trong chăn tơ tằm, thân thể xích lõa trắng nõn của cô gái, liền như vậy không hề dấu hiệu bạo lộ ở trước mắt người đàn ông.
……
Cổ mảnh khảnh giống như thiên nga trắng, xương quai xanh mê người, xuống phía dưới nữa, phiến trắng nhu mềm no đủ kia, lộ ra một tầng hồng nhàn nhạt của thiếu nữ, còn quả mâm xôi nhỏ xinh.
Hơi thở Hoàng Phủ Bạc Ái cứng lại.
Ánh mắt tối sầm, lại có thể rốt cuộc không rời tầm mắt đi.
Gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết anh lưu lại trên người cô, trong đầu hiện lên hình ảnh thừa hoan mê hoặc của cô dưới thân anh.
Nhìn ánh sáng đỏ u ám trong mắt người đàn ông, Thịnh Vị Ương vẫn là luống cuống.
Cả người cô trần trụi, anh tây trang giày da, ai mạnh ai yếu thực rõ ràng.
Hai má Thịnh Vị Ương đỏ thắm, như là muốn nhỏ máu, nỗ lực tránh thoát bàn tay giam cầm của Hoàng Phủ Bạc Ái, trong miệng oa oa kêu to,
“Biến thái đáng chết, không được xem! Anh nhắm mắt lại cho tôi!”
……
Chỉ là, sao sức lực của cô có thể so với Hoàng Phủ Bạc Ái!
Ngược lại bên hông đau xót, thân thể tuyết trắng bị một bàn tay to khác của anh hung hăng chế trụ, sau đó càng khẩn trương kéo vào trong ngực rắn chắc của anh, tùy ý đè ép nhu mềm tràn ngập dụ hoặc của anh
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng mỉa mai,
“Đêm qua đều bị tôi xem ** hết.”
Truyện khác cùng thể loại
358 chương
10 chương
18 chương
18 chương
143 chương
61 chương