Editor: May Vệ sĩ đang thầm nghĩ ở trong lòng, dựa theo tính tình của thiếu gia bọn họ, vừa rồi nên trực tiếp diệt cô gái kia! Vì sao lại để cô gái kia rời đi như vậy chứ? Chẳng lẽ thiếu gia nhà bọn họ mới vừa về nước liền đổi tính? “Tìm người phụ nữ kia ra cho tôi!” Người đàn ông hoa lệ lại bạo nộ hô một tiếng, “bùm bùm” dập nát mơ màng vô hạn của vệ sĩ, sờ sờ cái mũi, quả nhiên, anh lại suy nghĩ nhiều rồ. Thiếu gia nhà bọn họ đổi tính, trừ phi, thế giới này huyền huyễn. “Vâng!” Vệ sĩ cung kính khom lưng trả lời. Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao trừng mắt một trăm đồng trong tay, dưới kính râm ấp ủ gió lốc bão táp, giây tiếp theo, liền xé nát, rơi rụng hỗn loạn đầy đất! Vừa rồi anh thật sự là…… Quá chấn kinh rồi! Khiếp sợ đến mức tất cả tư duy của anh đều đình trệ! Chưa từng có người, dám kiêu ngạo ở trước mặt anh như vậy! Giọng nói âm trầm đến mức tận cùng của Hoàng Phủ Bạc Ái lại truyền đến lần nữa, “Nhặt toàn bộ lên, dán tốt lại lần nữa.” Khóe môi vệ sĩ kéo một cái, nhìn bóng dáng tà mị đã đi xa của mỗ nam, yên lặng run bả vai lên, tâm tư thiếu gia nhà bọn họ, bạn đừng đoán. …… Nhìn mặt lạnh đến hận không thể nhỏ ra nước của Hoàng Phủ Bạc Ái, Thịnh Vị Ương lại chớp chớp mắt. Khó trách cô cảm giác người đàn ông này nhìn quen mắt, anh còn hỏi cô biết anh là ai sao, hóa ra chính là người đàn ông giúp cô diễn kịch ở sân bay vào hôm qua, tuy rằng tình huống lúc đó cô có chút cưỡng bách người, nhưng cuối cùng cô vẫn đã thanh toán một trăm đồng thù lao rồi. Một trăm đồng, có thể mua được rất nhiều đồ ăn vặt bánh kẹo đó! Chỉ là, trong vòng một ngày liền đụng tới hai lần, hơn nữa đều là giúp cô, cũng coi như là duyên phận, tuy rằng đêm qua không phải là hồi ức tốt đẹp gì, nhưng so sánh bị tên cặn bã trong quán bar xâm phạm vũ nhục, mỹ nam con lai trước mắt này…… Không đến mức quá khổ sở. Đôi mắt Thịnh Vị Ương hơi chua xót một chút. Ngước mắt, lại là một mảnh ý cười rực rỡ. Nhìn sắc mặt tức giận đến gan heo bạo hồng của Hoàng Phủ Bạc Ái, Thịnh Vị Ương yên lặng phun trào trong lòng, vốn định nếu như có duyên phận như vậy, xem có thể tiếp tục phát triển hay không. Theo tình huống này tính toán, tính tình kém như vậy, nhất định rất khó hầu hạ! “Rầm” ~~~ Hai mắt Thịnh Vị Ương mê mang, cô tựa hồ nghe được âm thanh cuồng bạo nào đó. Quả nhiên…… Tiếp theo, trong phòng nào đó trên tầng hai biệt thự, truyền ra tiếng hô nổi bão cuồng nộ của mỗ nam, “Thịnh Vị Ương, cô nói lại lần nữa cho tôi!” Lại dám nói anh là…… nam keo kiệt một trăm đồng! ……