Editor: May Quả đấm của Hoàng Phủ Bạc Ái cũng đã nắm đến vang lên “rắc rắc”, giọng nói âm độc phun ra từng cữ từ trong kẽ răng cắn chặt, “Cô biết tôi là ai không?” Ý tứ chính là, cô lại có thể dám can đảm nói như vậy với tôi! Không muốn sống nữa sao! Thịnh Vị Ương càng thêm thuần lương chớp chớp mắt. Môi anh đào cười tủm tỉm, hơn nữa động tác ôm ngực kia, cực kỳ giống một con thỏ con vô hại, nhưng lời nói ra lại làm người ta muốn chết, “Ngượng ngùng, tuy rằng anh lớn lên xác thật thực…… Yêu nghiệt,” Thịnh Vị Ương vốn dĩ muốn nói là rất tuấn tú, chỉ là cảm thấy từ “Yêu nghiệt” càng thích hợp với người đàn ông này hơn, “Nhưng mà anh cũng không phải là Lee Min Ho, sao tôi sẽ biết anh là ai được?” …… Yết hầu Hoàng Phủ Bạc Ái nghẹn lại, suýt nữa đã hộc máu. Tốc độ não Thịnh Vị Ương đã vận chuyển bắt đầu suy xét đến chuyện chạy trốn, lại bị người đàn ông này trừng tiếp nữa, dù cô có trái tim nhỏ bưu hãn hơn nữa, cũng sẽ sắp không chống đỡ nổi. Đột nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ái thình lình lại phun một câu, “Lee Min Ho là ai?” Khóe miệng Thịnh Vị Ương kéo một cái. Sau đó làm một động tác khiến cho cô sau đó hối hận đến ruột cũng sắp xanh, duỗi móng vuốt xoa xoa mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, một bộ dạng lời nói thấm thía nói, “Bé cưng, hiểu biết ít liền phải đọc nhiều sách, anh lại có thể không biết Lee Min Ho, superstar chân dài Hàn Quốc, nam thần của tôi!” Nói xong, Thịnh Vị Ương còn đặc biệt ghét bỏ chậc chậc. Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái trầm lệ, sau một trận xanh hồng trắng tím, tựa như lăn một vòng trong đống than đá, đen sì đến quả thực không thể nhìn! Tay nhỏ xoa xoa của Thịnh Vị Ương, lại đột nhiên cứng đờ một chút. Người đàn ông này, sẽ không phải là…… …… Thịnh Vị Ương dùng sức nuốt một ngụm nước miếng. Ở trong lòng thầm nghĩ, hẳn là sẽ không trùng hợp như vậy đi! Một bàn tay còn bắt lấy chăn tơ tằm che ở trước ngực, thật cẩn thận đưa tay che trên nửa khuôn mặt của Hoàng Phủ Bạc Ái về. Sau hai lần nhíu mày rồi giãn ra, rốt cuộc, Thịnh Vị Ương run tay một chút, "Nụ cười Vị Ương" tiêu chuẩn trên khuôn mặt cũng vỡ nát. Ngữ điệu đề cao, khó có thể tin hỏi một câu, “Anh là nam keo kiệt "một trăm đồng" ngày hôm qua ở sân bay kia!”