Hằng số tình yêu
Chương 3 : Hằng số tình yêu
Buổi tối, bố Ôn Đình Hiên tan ca về nhà, mẹ Diệp Tân Ý vội vàng kể cho ông nghe về việc thầy giáo môn toán tới nhà thăm hỏi.
Phản ứng giống hệt như Diệp Tân Ý, Ôn Đình Hiên cũng tỏ vẻ khó tin như vậy ------
"Liệu có phải là thầy giáo nhầm lẫn không?"
Diệp Tân Ý thấp giọng nói: "Em cũng nghĩ như vậy, sợ là thầy giáo nhầm rồi."
Ôn Đình Hiên nhìn Ôn Niệm Niệm lặng lẽ ăn cơm không lên tiếng ở trước mặt, cảm giác hơi bối rối, con gái bảo bối của mình, từ nhỏ chất phác thật thà, IQ không cao, à không, phải nói là rất thấp mới đúng.
Nhưng mà, nhỡ đâu?
Nếu như Ôn Niệm Niệm thật sự thuộc kiểu những đứa trẻ có thiên phú, bây giờ bồi dưỡng tốt, không chừng tương lai tiền đồ không thể giới hạn!
Ôn Khả Nhi mặc dù có tiền đồ, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là con gái nuôi khác họ, không phải là con gái mình sinh ra, cho dù thành tích có tốt hơn nữa, Ôn Đình Hiên cũng không thể thật sự để cô trở thành người thừa kế, quản lý tập đoàn Ôn thị lớn như vậy.
Nếu như Ôn Niệm Niệm tương lai thật sự có khả năng phó thác, vậy thì thật là… vô cùng may mắn!
"Niệm Niệm, thầy toán mong muốn con gia nhập câu lạc bộ đó, con có suy nghĩ gì?"
Ôn Niệm Niệm đang nghiên cứu cơm trắng trong bát làm sao có thể nấu ngon như vậy, bị ông bố tổng tài cuồng công việc luôn phớt lờ cô hỏi tới, cô ngẩng đầu lên, ngỡ ngàng "a" một tiếng.
Ôn Đình Hiên gắp cho cô một miếng thịt bò, nói tiếp: "Nếu như con cảm thấy, câu lạc bộ sẽ không làm chậm trễ việc học, bố mẹ cũng rất ủng hộ con tham gia."
Ôn Khả Nhi khẽ nhếch nhếch khóe miệng, những người giúp việc xung quanh cũng nhìn nhau, trao cho nhau những ánh mắt khinh thường. -----
Chậm trễ việc học?
Vị Ôn đại tiểu thư có thành tích học tập nát tới nỗi hơn cả tệ, còn có thể chậm trễ tới mức nào?
Đầu lưỡi Ôn Niệm Niệm nhấp nhẹ cơm trắng ngọt ngọt, thờ ơ nói: "Con thế nào cũng được."
"Niệm Niệm, con nên sửa lại thái độ học tập hiện tại của mình."
Ôn Đình Hiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Nếu như thầy giáo đã tin tưởng con có thiên phú, vậy thì càng phải tận dụng nó, siêng năng một chút, học tập theo em gái Khả Nhi, nếu như con chỉ chăm chỉ bằng nửa em nó, thành tích chắc chắn sẽ không như hiện tại."
Ôn Niệm Niệm chớp chớp mắt, gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời bố nói.
Ôn Khả Nhi thật sự rất riêng năng, mặc dù cô ta luôn nói trước mặt các bạn học rằng chẳng mấy khi đọc sách, đêm trước khi thi cũng đi ngủ sớm, nhưng chỉ có Ôn Niệm Niệm biết, con nhỏ này thích đóng cửa lại âm thầm cố gắng, không muốn cho người khác biết.
Nhưng chẳng ai mù cả, đến thầy toán cũng có thể nhìn ra, Ôn Khả Nhi có thể đạt được thành tích đứng đầu lớp, hoàn toàn dựa vào sự siêng năng.
Song, trong lòng Ôn Khả Nhi lại có chút không thoải mái.
Cô ta không thích người khác biết cô ta chăm chỉ, cô ta muốn tự tạo cho mình một hình tượng thiếu nữ thiên tài.
Ôn Đình Hiên không để ý tới sự thay đổi nét mặt trên khuôn mặt Ôn Khả Nhi, ông nói với Ôn Khả Nhi: "Khả Nhi, thành tích học tập của con tốt hơn Niệm Niệm, bình thường hãy giúp chị gái nhiều hơn nhé."
Ôn Khả Nhi cố gắng khống chế nét mặt của mình, lộ ra nụ cười khéo léo, nói: "Chị thông minh như vậy, đã tham gia câu lạc bộ thiên tài rồi, đâu còn cần con giúp nữa."
"Nó ấy à, may mắn thôi, hai đứa các con phải học tập lẫn nhau mới đúng.
Ôn Đình Hiên là một người đàn ông, đương nhiên không để ý tới giọng điệu chua chát của Ôn Khả Nhi, nhưng một người đã lăn lộn nhiều năm trong cái xã hội đấu đá lẫn nhau của một đám các vị phu nhân nhà giàu như Diệp Tân Ý, ngay lập tức nghe ra ẩn ý trong câu nói của Ôn Khả Nhi.
Bà hơi có chút kinh ngạc, bình thường Ôn Khả Nhi đều tỏ ra lương thiện thuần khiết như vậy, không tranh đấu, hiếm khi có lúc xéo xắt như thế này.
Diệp Tân Ý còn tưởng mình đã nhìn nhầm.
Sự phẫn nộ thật sự có những lúc có thể làm choáng váng đầu óc của một người.
Ôn Khả Nhi của tối hôm nay, thật ra trong lòng luôn không vui chút nào.
Tối nay rõ ràng là một tối thắng lợi của cô ta, cứ nghĩ rằng phụ huynh Ôn gia sẽ thật vui vẻ chúc mừng cô, tốt nhất là tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời những người bạn thân thiết đến chung vui.
Nhưng thật không thể ngờ, từ sau khi Ôn Niệm Niệm về nhà, tiêu điểm chú ý của cả nhà, đều đổ dồn về phía Ôn Niệm Niệm.
Hào quang của cô ta đều bị cướp đi rồi.
Ôn Khả Nhi muốn đổi chủ đề, nói vs Ôn Đình Hiên và Diệp Tân Ý: "Bố mẹ, con chuẩn bị đăng ký cuộc thi vật lý của Glory Cup tháng sau, hy vọng bố mẹ có thể ủng hộ con."
Ôn Đình Hiên lập tức nói: "Đây là việc tốt, bố mẹ đương nhiên ủng hộ, chỉ là nghe nói cuộc thi vật lý Glory Cup…..hình như vô cùng khó."
Cuộc thi vật lý Glory Cup, chọn ra đều là những hạt giống có thiên phú nhất môn vật lý toàn tỉnh.
Hầu hết các học sinh lọt vào danh sách, có thể nói là IQ vượt trội, những học sinh bình thường…..đều bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
"Mặc dù mức độ khó của Glory Cup cao hơn, nhưng con vẫn muốn thử sức."
Ôn Khả Nhi nắm tay thành nắm đấm, đầy cảm hứng nói: "Bố luôn dạy bọn con, phải vượt khó xông lên, không sợ khó khăn, con nhất định sẽ làm một tấm gương tốt cho chị noi theo!"
"Tốt!"
Ôn Đình Hiên mãn nguyện gật đầu: "Khả Nhi, con có chí khí như vậy, bố tất nhiên ủng hộ rồi!"
Mẹ Diệp Tân Ý lo lắng hỏi: "Khả Nhi, con tham gia cuộc thi tri thức toán học lần này, tính cả vòng đấu loại, vòng bán kết và chung kết, đã làm trì hoãn việc học ở trường hơn hai tháng, bây giờ là lớp ba rồi (năm ba tại trường cấp 2), lại sắp phải thi lên lớp, mẹ sợ con...sẽ không ứng phó kịp?"
Những lời nói của Diệp Tân Ý tương đối khéo léo và tinh tế, Ôn Niệm Niệm lại hiểu được ẩn ý trong câu nói của mẹ, là cảm thấy Ôn Khả Nhi quá theo đuổi danh tiếng, nóng lòng mong muốn thành công, như vậy ngược lại không tốt cho cô ta.
Ôn Khả Nhi vội vàng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm đi, con có thể cân bằng việc học, mẹ xem, cuộc thi toán học con không phải đã giành chức Á quân sao?"
Diệp Tân Ý vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cũng không muốn đả kích chí tiến thủ của con gái, dứt khoát im lặng, không nói gì hết.
Ôn Niệm Niệm biết, lo lắng của mẹ tuyệt đối không hề dư thừa, Ôn Khả Nhi quá vội vàng chứng minh bản thân, ngược lại sẽ phản tác dụng, chưa kể rằng cô ta không phải là tuyển thủ có thiên phú, dù có phải đi chăng nữa, cũng chịu không nổi "Thương Trọng Vĩnh"* như thế này.
*Thương Trọng Vĩnh là một tác phẩm thời Bắc Tống của Vương An Thạch, kể về một thần đồng tên Phương Trọng Vĩnh, nhưng bố ông không cho ông đi học, mà bắt ông trở thành công cụ kiếm tiền, khiến ông trở thành một người bình thường, tác phẩm lấy Trọng Vĩnh làm ví dụ, muốn nói rằng không được chỉ dựa vào thiên phú, mà còn phải không ngừng học tập, nhấn mạnh tầm quan trọng của sự giáo dục và học tập.
Ôn Khả Nhi quay đầu nói với Ôn Niệm Niệm: "Chị, thầy toán đã nói chị thiên phú vượt trội, có muốn cùng em tham gia cuộc thi vật lý Glory Cup không?"
Ôn Niệm Niệm bỏ đũa xuống, liếc Ôn Khả Nhi một cái.
Trên mặt Ôn Khả Nhi vẫn là một nụ cười ngây thơ vô hại như cũ, mong chờ mà nói: "Chị vẫn chưa từng tham gia cuộc thi như thế này mà, có thể thử xem sao, nếu như có thể vào top 3 toàn quốc, thi lên trung học có thể được cộng điểm đó."
Ôn Niệm Niệm vẫn chưa nói gì, bố Ôn Đình Hiên xua xua tay, nói: "Nó còn chưa chắc đã lọt được vào vòng đầu, đừng có nghĩ tới top 3 toàn quốc, nhưng mà, cơ hội như thế này cũng không nhiều, có thể thử xem sao, có thể xem là luyện tập thi vào cấp ba."
Sắc mặt Diệp Tân Ý có chút khó coi, nói: "Niệm Niệm nghị lực có hạn, sợ là không thể lo được nhiều cuộc thi như vậy."
Ôn Khả Nhi lập tức nói: "Thầy toán không phải đã nói chị là thiên tài sao, nếu đã như vậy, con thật sự rất mong chờ sự thể hiện của chị, tin rằng nhất định sẽ không làm cả nhà thất vọng đâu."
Ôn Niệm Niệm có thể nhìn ra, đối với việc thầy toán chọn cô vào câu lạc bộ, Ôn Khả Nhi vẫn cứ canh cánh trong lòng, muốn lợi dụng cuộc thi vật lý Glory Cup lần này, cho cô một đòn phủ đầu.
Đồng thời, cũng để chứng minh cho mọi người thấy, Ôn Niệm Niệm có thực lực không bằng cô ta.
Ôn Đình Hiên không hề nhận ra ý đồ của Ôn Khả Nhi, ông cười hỏi Ôn Niệm Niệm: "Niệm Niệm, con thấy thế nào, có muốn tham gia cuộc thi vật lý Glory Cup không?"
Ôn Niệm Niệm tỏ vẻ như một tín đồ Phật tử: "Cũng được ạ."
Dù sao cuộc thi vật lý trình độ trung học cơ sở kiểu này, cô nhắm mắt cũng làm được.
Bây giờ đối với cô mà nói, vấn đề quan trọng nhất là kiểm soát đúng mực, cố gắng không được làm đúng hết.
Diệp Tân Ý vẫn coi như tương đối bao che cho con, bà nói với Ôn Niệm Niệm: "Niệm Niệm, nếu con muốn tham gia vào câu lạc bộ toán học, phải chăm lo học hành, nếu như nghị lực có hạn, cũng có thể không cần tham gia cuộc thi Glory Cup này, mẹ lo con kham không nổi."
"Sẽ không sao đâu, coi như là chơi một chút, chỉ là…" Cô nhìn Ôn Khả Nhi một cái, nói: "Con chủ yếu là lo lắng cho em gái."
Ôn Khả Nhi vội vàng nói: "Chị à, chị không cần lo lắng, chỉ cần cố gắng hết mình, cho dù không vào được bán kết cũng không sao, chủ yếu là tham gia, đi được tới đâu hay tới đó."
Ôn Niệm Niệm gật gù: "Ừ, nếu em đã nói như vậy, vậy thì chị sẽ cố gắng."
Nếu cô thật sự cố gắng hết sức, Ôn Khả Nhi có thể làm gì chứ.
Ôn Đình Hiên dường như rất vui, hai cô con gái đều có tiền đồ như vậy, ông bảo người giúp việc mang tới một bình rượu vang, tự rót cho mình một ly, rồi rót cho Diệp Tân Ý một ly ----
"Nếu đã như vậy, chúng ta chúc mừng trước cho Khả Nhi giành được chức vô địch cuộc thi Glory Cup!"
Diệp Tân Ý giống như nói giỡn: "Sao ông có thể chắc chắn, chức vô địch không phải là Niệm Niệm à."
Ôn Đình Hiên thật sự tưởng rằng Diệp Tân Ý đang nói đùa, ông nói: "Rượu còn chưa uống mà em đã say rồi sao? Với thành tích của nó, có thể lọt vào vòng loại thì tôi đã cảm ơn trời phật rồi."
Sắc mặt Diệp Tân Ý hơi không tốt, mặc dù bà cũng thích đứa con Ôn Khả Nhi, nhưng Ôn Khả Nhi rốt cuộc không phải do bà sinh ra.
Không phải máu mủ nên có sự khác biệt.
"Có muốn cá một ván không." Bà lạnh lùng nói: "Nếu như Niệm Niệm vào được vòng loại, ông sẽ làm gì."
Ôn Đình Niên vô cùng hào hứng nói: "Nếu như Niệm Niệm vào được vòng loại, tôi sẽ tặng nó một chiếc xe thể thao Porsche mà nó vẫn luôn muốn có."
Lời vừa nói ra, Ôn Niệm Niệm và Ôn Khả Nhi đều sững sờ.
Ôn Niệm Niệm kinh ngạc, chính là bởi vì những vị phụ huynh trong gia đình quyền thế, một lời không hợp liền tặng xe, với độ tuổi này của cô còn không thể lấy bằng lái xe mà.
À không, gia đình quyền thế tầm cỡ như Ôn gia, sẽ chuẩn bị cho cô một tài xế riêng.
Ôn Khả Nhi cũng kinh ngạc, mặc dù phụ huynh Ôn gia đối với cô rất tốt, giúp cô không cần lo tới cái ăn cái mặc, nhưng mà….
Sẽ chẳng tặng cho cô bất kỳ món quà nào quá giới hạn.
Đừng nói là xe thể thao, đến những thứ như dây chuyền trang sức mà những cô đại tiểu thư danh giá mà cô vô cùng ngưỡng mộ đều có, cô cũng không có cái nào!
Ôn Niệm Niệm vào được vòng loại thì sẽ có một chiếc thể thao Porsche, còn cô...Tham gia nhiều cuộc thi như vậy, giành được vô số giải thưởng, mà một chiếc dây chuyền cũng không có!
Bố mẹ nuôi tặng cô món quà quý giá nhất, cũng chỉ là chiếc váy cô đang mặc trên người.
Sắc mặt Ôn Khả Nhi trở nên rất khó coi.
Tuy nhiên, càng khiến cho cô bất ngờ hơn nữa là cuộc nói chuyện tiếp theo của bố mẹ ----
Diệp Tân Ý: "Vào được vòng loại, tặng xe thể thao, vậy nếu vào được bán kết thì có phần thưởng gì, nếu giành chức vô địch thì sẽ thưởng cái gì đây?"
Ôn Đình Hiên cười khoái chí: "Thế này đi, nếu như Niệm Niệm giành được chức vô địch, căn biệt thự gần bờ sông mới sửa xong của tập đoàn Ôn thị ở khu Gia Dương sẽ lấy tên nó."
Ôn Niệm Niệm sắp choáng rồi.
Phần thưởng để khuyến khích con cái của những gia đình giàu có, thật sự quá đỉnh!
Tay Ôn Khả Nhi bóp chặt lấy cái ly, da trên mu bàn tay đều nổi gân xanh.
Dựa vào cái gì chứ!
Cô cố gắng như vậy, nhưng cái gì cũng không có, còn với Ôn Niệm Niệm, rõ ràng đầu óc ngốc nghếch, lại có thể giành được phần thưởng tốt như vậy!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
610 chương
64 chương
130 chương
60 chương
11 chương