Hằng Ôn

Chương 15

Giang Thành lúc Hứa Kính Hằng chưa tỉnh lại cũng từng ghé qua thăm y, chỉ vài lần mà thôi, bác sĩ đứng ngoài phòng bệnh nói, có thể để một người nhà vào chăm sóc thời gian dài, những người khác không cần thiết vì sẽ quấy rầy người bệnh. Ôn Duy Viễn trên danh nghĩa là anh của Hứa Kính Hằng, hắn có tư cách vào đó, Giang Thành minh bạch hắn đã thua triệt để, vô luận là tình yêu hay là tình thân, hắn đều không thể cho Hứa Kính Hằng, có thể thì cũng chỉ có lời tỏ tình hắn đã nói với Hứa Kính Hằng mà thôi. Vậy nên lúc Thôi Tiệp rủ hắn vào bệnh viện thăm, Giang Thành cười từ chối, nói hắn đã đi rồi. Thôi Tiệp không nghĩ nhiều, mang theo trái cây cùng lẵng hoa vào bệnh viện. Ngày đó vừa vặn Ôn Duy Viễn về nhà lấy gì đó, không hề ở trong phòng bệnh. Hứa Kính Hằng tựa ở trên giường ôm notebook lên mạng, bởi vì hai người một người bị thương đầu, một người bị thương tay, cho nên công việc phải gác qua một bên, hiếm khi được thanh nhàn, đem những trận bóng bỏ lỡ, hoặc là những bộ phim yêu thích xem hết. Thôi Tiệp bỏ hoa quả xuống, nghiêng đầu nhìn màn hình, phát hiện Hứa Kính Hằng đang xem tin tức giải trí, cả màn hình đều đưa tin chuyện Hứa Kính Hằng và Ôn Duy Viễn bị thương. “Tôi là ai cậu nhớ không?” Hứa Kính Hằng giả bộ không biết, lắc đầu. Thôi Tiệp kéo ghế qua ngồi xuống nói: “Tôi là Thôi Tiệp, người đại diện của cậu.” “Ừm.” Hứa Kính Hằng gật gật đầu, tỏ vẻ biết rồi, rồi lại tiếp tục nhìn màn hình notebook. “Một cộng một bằng mấy?” Thôi Tiệp thình lình hỏi. “Hai.” Hứa Kính Hằng trợn mắt khinh thường nhìn hắn, “Nhớ, tôi là bị mất trí nhớ, không phải là bị suy giảm trí thông minh” Thôi Tiệp xấu hổ gãi gãi đầu, nhưng mà hắn vẫn phải bảo vệ uy nghiêm của người đại diện, sau đó cố nghiêm mặt nói: “Giỏi nhỉ, dám nói với tôi như thế!” Hứa Kính Hằng không thèm dừng tay, bật cười:“Chứ anh muốn tôi nói thế nào? Trả lời là ba, sau đó anh liền biết tôi không chỉ bị mất trí nhớ mà còn bị đần đi? Vậy ngài Thôi sẽ làm gì với ngôi sao này đây?” Thôi Tiệp bị y nói đến không biết phải đáp lại làm sao, hơn nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Sớm biết cái miệng cậu lợi hại như vậy, lúc trước tôi không thèm chấp nhận lời nhờ vả của Ôn Duy Viễn.” Hứa Kính Hằng không hiểu rõ ý tứ của hắn lắm, nghi hoặc “Hả?” Một tiếng, đóng notebook lại. Thôi Tiệp nhìn vẻ mặt mờ mịt của y, lúc này mới nhớ ra: “À cậu bị mất trí nhớ, coi đó, tôi sao lại quên mất chuyện này chứ.” Hứa Kính Hằng nằm liệt giường, thành ra Thôi Tiệp cũng chả có việc gì làm, liền ngồi đó, kể lại chuyện cũ rất nhiều năm trước. Quay về rất nhiều năm, khi đó Hứa Kính Hằng tiến vào giới giải trí chưa đầy một năm. Người đại diện đầu tiên của Hứa Kính Hằng cũng không phải Thôi Tiệp, mà ngôi sao dưới sự quản lí của Thôi Tiệp cũng không phải là Hứa Kính Hằng. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hứa Kính Hằng chính thức ký kết hợp đồng với công ty Tụ Tinh, cùng năm đó ông chủ của công ty về hưu, chuyển giao quyền hành cho con thứ hai của ông là Thời Mặc tiếp nhận. Thời Mặc vốn là thiên vương hàng đầu của làng giải trí lúc bấy giờ, vào lúc nhận giải thưởng cho [Hí tử] phim cuối cùng mà Thẩm Thu Minh đóng, y công khai, tuyên bố mối tình đồng tính với Thời Mặc. Bọn họ không quan tâm con mắt người đời, Thời Mặc trở thành thương nhân, Thẩm Thu Minh bắt đầu sáng tác nhạc thu album, hai người cũng không cần che giấu nữa. Người đại diện lúc đó của Thẩm Thu Minh chính là Thôi Tiệp. Mấy năm nay, Thẩm Thu Minh phát hành không ít album, công tác quản lí quảng bá phát hành đều do Thời Mặc đích thân đảm nhiệm. Thôi Tiệp nhàn nhã muốn chết, mọi chuyện đều giao cho nhị thiếu gia làm hết, dù sao hắn cũng tinh lực tràn đầy, lại thêm cái tính muốn độc chiếm Thẩm Thu Minh nữa chứ. Lúc ấy vừa lúc người đại diện của Hứa Kính Hằng không làm được nữa từ chức, Thôi Tiệp lúc đó còn chưa hết kì nghỉ, đã bị phái đi quản Hứa Kính Hằng. Thôi Tiệp đi tìm Thời Mặc hỏi, vì cái gì đột nhiên nhét cho y một người, về sau mới biết được là Ôn Duy Viễn đã tìm Thời Mặc thương lượng. Thôi Tiệp lại đi tìm Ôn Duy Viễn, Ôn Duy Viễn tung hô Hứa Kính Hằng một chặp khẳng định rằng y sau này có thể thành danh, Thôi Tiệp lúc ấy chưa biết gì về Hứa Kính Hằng, cũng không có lập tức đáp ứng, không phải hắn kỳ thị người mới, lúc trước Thẩm Thu Minh được hắn nhìn trúng khi đang đàn guitar trong một quán bar, chỉ là nghệ sĩ hắn phụ trách cũng phải có năng lực, Thôi Tiệp sau khi xem tất cả những bộ phim có Hứa Kính Hằng diễn, xác định Ôn Duy Viễn không sai, mới cam tâm tình nguyện tiếp nhận làm người đại diện của y. Tuy rằng Thôi Tiệp đáp ứng là vì thực lực của Hứa Kính Hằng, nhưng không có Ôn Duy Viễn ra sức nhờ vả Thời Mặc, cũng không thể có thể có kết quả hiện tại. Hứa Kính Hằng nghe Thôi Tiệp nói xong, đầu óc bãi công một lúc, chuyện Thôi Tiệp nói y hoàn toàn không biết. Thôi Tiệp không nhìn ra nét kinh ngạc trên mặt Hứa Kính Hằng, lại nói tiếp: “Ôn Duy Viễn với cậu không thân cũng chẳng quen, hắn thậm chí còn đề cử với nhiều đạo diễn mời cậu đến thử vai, lúc ấy tôi còn tưởng cậu là người tình nhỏ của hắn kìa, kết quả không phải, sau đó nhiều năm, mới nghe Bành Đông Lai nói rằng hai người các cậu vừa mới cùng một chỗ. Mà này, lúc trước Ôn Duy Viễn làm cách nào theo đuổi cậu vậy?” Biểu tình trên mặt Hứa Kính Hằng rất đặc sắc, y làm sao mà nói với Thôi Tiệp rằng người chủ động thật ra là mình. Ôn Duy Viễn đã giúp y rất nhiều chuyện mà y không biết, vì cái gì hắn không nói cho mình? Liên tục vài ngày, ngoài bệnh viện chật ních người hâm mộ của Hứa Kính Hằng, trong phòng bệnh mỗi ngày đều chất đầy hoa tươi cùng quà tặng. Ngày Hứa Kính Hằng xuất viện, phải nhờ vào lực lượng bảo vệ nỗ lực dẹp đường y mới có thể an ổn ngồi xe hơi về nhà. Hứa Kính Hằng nhìn biển người ngoài cửa xe, không biết Ôn Duy Viễn sẽ đưa y đi đâu. Trước tai nạn y đã chuyển hết đồ đạc sang nhà mới, Ôn Duy Viễn sẽ đưa y đi đâu đây? Chiếc xe hơi chạy về khu mà y và Ôn Duy Viễn cùng mua nhà. Ôn Duy Viễn từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa, trên đó có cả chìa khóa nhà cũ và mới của Hứa Kính Hằng, cùng với chiếc chìa khóa nhà Ôn Duy Viễn y đã đem trả lúc trước. Ôn Duy Viễn dùng chìa khóa mở của nhà Hứa Kính Hằng, đồ đạc vốn được phủ vải trắng không biết đã bị hắn lấy xuống lúc nào, vệ sinh quét dọn sạch sẽ. Tất cả đồ đạc đã đem đi đều được chuyển về, đặt vào đúng vị trí cũ. Hành lý để ở cửa ra vào, Ôn Duy Viễn nắm tay Hứa Kính Hằng kéo vào trong, vừa đi vừa kể chuyện cũ cho y, đi đến cánh cửa thông giữa hai nhà, quay đầu dịu dàng cưới với Hứa Kính Hằng: “Nhìn này, chúng ta chính là dùng cánh cửa này giấu giếm tai mắt của giới truyền thông.” Cánh cửa “Kẹt” một tiếng mở ra, bày biện trong phòng cùng với lúc y chưa chuyển đi không hề thay đổi. Hứa Kính Hằng giật mình há hốc miệng, lúc còn nằm ở bệnh viện, y mở mắt nhắm mắt đều nhìn thấy Ôn Duy Viễn, người này làm những chuyện này lúc nào? “Hiện tại đã tin lời anh chưa? Chúng ta đã ở chung năm năm.” vừa nói, Ôn Duy Viễn vừa dẫn y đến phòng làm việc, hắn mở máy vi tính, tìm tập tin “Người đó”. Hứa Kính Hằng cố gắng khắc chế chính mình không được nhấp vào, cuối cùng vẫn bị Ôn Duy Viễn cầm tay đặt lên con chuột, nhấp mở tập tin đó. Tập tin đã bị xóa bỏ đã được khôi phục không hề hư hại gì, tay cầm chuột của Hứa Kính Hằng bắt đầu run rẩy. Hứa Kính Hằng ngồi trên ghế xoay, Ôn Duy Viễn đứng ở bên cạnh y, hơi hơi cúi người, tạo thành tư thế vòng cung như đang ôm lấy y. “Kính Hằng……” Ôn Duy Viễn ghé vào tai mà gọi tên Hứa Kính Hằng, không khí dần trở nên mập mờ. Hơi nóng phả vào tai Hứa Kính Hằng, theo vành tai khuếch tán đến từng ngóc ngách, trái tim như ngựa thoát cương đập kịch liệt, Hứa Kính Hằng ra vẻ trấn định “Ừm” một tiếng, nội tâm cuộn sóng. “Những thứ này đều do em sưu tập chỉnh lí, đều là phim anh diễn, nhưng mà bây giờ bộ mới nhất còn chưa bỏ vào, mấy ngày này ở nhà, em bớt chút thời gian hoàn thiện nó, được không?” Hứa Kính Hằng bị hắn mê hoặc ba hồn bảy vía bay đâu hết, thần hồn điên đảo đồng ý ngay lập tức. “Vậy bây giờ liền bắt đầu, được không?” “Ừ, được.” Ôn Duy Viễn cảm thấy mỹ mãn vuốt vuốt gáy Hứa Kính Hằng, soạn lại quần áo mang từ bệnh viện về, tủ quần áo vẫn là hai người dùng chung, dù cho Hứa Kính Hằng đã mất trí nhớ, Ôn Duy Viễn vẫn sắp xếp như cũ, thật giống như là Hứa Kính Hằng chưa từng rời đi. Giả vờ mất trí nhớ thì phải diễn tới cùng, Hứa Kính Hằng bây giờ là một người không biết gì về đồng tính luyến ái, cho dù biết rõ cùng mình và Ôn Duy Viễn đều là người đồng tính, cũng không thừa nhận, càng không có lí do gì mà ngủ cùng nhau. Cũng không biết là Ôn Duy Viễn vô tình hay cố ý, căn nhà cũ của Hứa Kính Hằng tất cả vẫn y như cũ ngoài phòng ngủ. Buổi tối, Hứa Kính Hằng mặc đồ ngủ, đứng cạnh cái giường của mình mà không dám tin, cái giường của mình đang yên đang lành, sao ván giường đều bị tháo ra hết vậy? Ôn Duy Viễn đi đến bên cạnh y, mở miệng ra liền nói dối: “Anh nói này, chúng ta toàn ngủ cùng nhau, cái giường này hỏng lâu rồi.” Xì! Làm gì có chuyện đó, giường của mình từ khi mua tới giờ còn chưa từng dùng qua, làm sao có thể hỏng? Hứa Kính Hằng biết rõ Ôn Duy Viễn đang gạt mình, nhưng mà không thể vạch trần hắn, nếu không chuyện y giả vờ mất trí nhớ còn bị phơi bày sớm hơn chuyện hắn lừa y. Thế là Ôn Duy Viễn có lí do quang minh chính đại kéo Hứa Kính Hằng về phòng ngủ của mình. Hứa Kính Hằng không thể từ chối, vén chăn lên chui vào. Ôn Duy Viễn sau khi tắm rửa xong trở về thì nhìn thấy Hứa Kính Hằng nằm xoay lưng về phía hắn mà ngủ. Hắn ngồi tựa trên giường xem sách một chút, đến lúc bắt đầu thấy mệt thì mới tắt đèn ngủ, lùi vào trong chăn, cùng lúc đó đôi tay không thành thật liền bò lên ôm chặt eo Hứa Kính Hằng. Hứa Kính Hằng liền tránh, thì ra y không ngủ, Ôn Duy Viễn thuận thế cả người đều dán lên. Hứa Kính Hằng ra sức dùng khuỷu tay đẩy đẩy Ôn Duy Viễn mấy cái: “Tránh xa tôi một chút.” Hành động chủ động dựa sát lại, Ôn Duy Viễn vẫn thường xuyên làm từ lúc Hứa Kính Hằng chưa có “mất trí nhớ”, hắn thậm chí còn làm rất chăm chỉ. Có đôi khi Hứa Kính Hằng nghĩ, người này không phải xem mình như gối ôm đó chứ. Không nghĩ tới dù là Hứa Kính Hằng đã “mất trí nhớ”, Ôn Duy Viễn vẫn dính chết cái thói quen đó. Lúc trước khi y thổ lộ, Ôn Duy Viễn làm gì có chuyện chủ động như vậy. Hứa Kính Hằng giận dữ, lại dùng khuỷu tay đẩy vài cái: “Làm sao anh cứ phải dán sát vào tôi như vậy? Tôi bây giờ không nhớ gì về chuyện chúng ta yêu nhau cả, anh có phải là yêu thầm tôi, rồi bây giờ dùng mấy lời dối trá để gạt tôi lên giường không?” “Không phải.” trán Ôn Duy Viễn dán vào gáy Hứa Kính Hằng, “Đây là nhà chúng ta, còn có cha mẹ anh, em quên rồi sao? Anh không có lừa em.” “Không được, tôi vẫn cảm thấy có chướng ngại, nếu muốn ngủ như vậy, chờ tôi nhớ lại tính sau.” Hứa Kính Hằng lại giơ tay lên, rất khó để dùng sức với thứ gì từ sau lưng, y thử mấy lần, cũng không có cách nào đem người đang dính trên người mình đẩy ra được. “Như vậy dễ ngủ hơn.” Ôn Duy Viễn bắt lấy cánh tay lộn xộn của Hứa Kính Hằng, sắp xếp tốt rồi rầu rĩ nói. Đây là lí do Ôn Duy Viễn luôn thích ôm mình ngủ sao? Quả thật đem mình coi như ôm gối rồi. Cẩn thận ngẫm lại, vì sao ai hắn cũng không ôm, hết lần này tới lần khác đều chọn trúng mình? Chẳng lẽ là bởi vì thích? Hứa Kính Hằng tạm thời quên giãy giụa, chớp chớp mắt trong bóng tối. Nằm viện mấy ngày nay, có đầy đủ thời gian để y suy nghĩ, thời gian y cùng với Ôn Duy Viễn vẫn luôn bình an vô sự, người đàn ông này mặc dù không cho y cảm giác an toàn, nhưng cũng không có làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với y. Vốn hai người sống rất tốt, biến thành cái tình trạng hiện nay, việc Tưởng Văn Duệ xuất hiện góp phần rất lớn, nhưng nghĩ kĩ lại, không thể đổ hết tội lên đầu hắn, sự tự ti của mình mới là ngọn nguồn của tất cả. Tưởng Văn Duệ từ sau khi đó thì chưa từng xuất hiện, Ôn Duy Viễn thì từ sau khi mình vào viện luôn ở bên cạnh, có lẽ cái ôm của hai người đó y nhìn thấy lần trước, chỉ là như bạn bè tốt ôm nhau mà thôi. Sở dĩ Hứa Kính Hằng nổi giận, bất quá là vì Tưởng Văn Duệ yêu mến Ôn Duy Viễn, mà Ôn Duy Viễn lại vừa lúc đó nói rằng nếu ngày xưa người thổ lộ với hắn là Tưởng Văn Duệ, hắn cũng vẫn có khả năng sẽ chấp nhận ở bên cậu ta. Còn nhớ rõ lúc ấy Ôn Duy Viễn định nói gì đó, lại bị chính y đang trong cơn giận dữ ngắt lời. Hứa Kính Hằng buông lỏng thân thể, muốn quay đầu lại hỏi hắn cho rõ ràng, nhưng mà tình hình hiện nay lại không thích hợp để hỏi về chuyện phát sinh trước khi y “mất trí nhớ”. Hứa Kính Hằng buông tiếng thở dài, thật sự là tự mình làm bậy khó có thể sống mà.