(*) võng ngữ, ngốc ngếch Edit: cầm thú "Cô nhỏ, bác sĩ Trần nói đứa trẻ trong bụng của con có thể là con gái, cô nói nên đặt tên gì mới tốt đây?" Đứa trẻ bây giờ đã được bảy tháng, một khoảng thời gian nữa là sinh rồi, trong lòng Thẩm Đông Chí vừa hồi hộp vừa mong chờ. Cô là đứa trẻ lớn lên trong gia đình không có cha, từ nhỏ được anh trai bảo vệ và mẹ yêu thương, mặc dù cuộc sống gặp nhiều khó khăn, nhưng trái tim Thẩm Đông Chí vẫn luôn tràn ngập ánh sáng. Ngày biết bản thân mang thai ngoài ý muốn, cô từng sợ hãi khóc lớn, nhưng cuối cùng quyết định giữ lại sinh mệnh nhỏ bé. Bởi vì sinh mệnh nào cũng đáng được tôn trọng, mỗi đứa trẻ đều là thiên thần nhỏ của mẹ. Bây giờ, thiên thần nhỏ của cô sắp được sinh ra, cô thực sự vô cùng chờ mong. "Tên gì cũng đẹp." Lăng Hiểu một bên ăn quả mâm xôi, cười híp mắt nói: "Gọi là Trình Mạt đi, Mạt trong hoa nhài." Trong nội dung tác phẩm con trai của Trình Cẩm tên là Trình Mặc, hiện tại vợ của hắn đã thay đổi, con trai cũng không có, nhưng có con gái cũng không sao. Hiện tại Lăng Hiểu cảm thấy rất tốt. Con gái chính là tri kỷ là người tình kiếp trước. Về chuyện của nam chính, tất cả mọi người đều không muốn. Đây cũng không phải chuyện một NPC nhỏ bé như cô có thể khống chế được, đối với cô biến cố này khá tốt đấy chứ, cô không có trách nhiệm gì, thậm chí... cực kì vô tội trong chuyện này. *** Hơn hai tháng sau, con gái của Trình Cẩm và Thẩm Đông Chí được sinh ra, lấy tên theo như trưởng bối Lăng Hiểu đặt cho. Gọi là Trình Mạt. Biệt danh là tiểu Molly (*hoa nhài). Tiểu Molly bộ dạng trắng trẻo mập mạp, đôi mắt to tròn, đặc biệt khiến người ta yêu thích, vừa sinh ra đã trở thành bảo bối của mọi người Trình gia, hằng ngày được Lăng Hiểu và Trình Tiêu vây quanh. "Con bé thật đáng yêu, tới đây, gọi chú đi nào!" Trình Tiêu vừa tan học về liền chạy lên lầu thăm em bé, nhìn chằm chằm Tiểu Molly trong nôi ngây ngô, cậu nhẹ giọng nói. "Cậu bị ngốc hay sao vậy, con bé sẽ không nói đâu, nào, mau gọi bà nhỏ đi!" Lăng Hiểu ở một bên cười hì hì nói xen vào. "Cô mới ngốc đó! Tiểu Molly con đừng để ý tới bà cô, gọi chú đi, ngoan!" Ngoài cửa phòng. Trình Cẩm nhìn Lăng Hiểu và Trình Tiêu trong phòng giống như hai kẻ ngốc. Hắn thật sự có chút lo lắng. Lo lắng con gái mình bị hai kẻ ngốc này dạy hư... "Sao anh không đi vào trong?" Chẳng biết từ lúc nào Thẩm Đông Chí đứng phía sau Trình Cẩm, nhìn sườn mặt của hắn, nhẹ nhàng hỏi một câu. Hai người kết hôn hơn nửa năm rồi, vẫn đều tương kính như tân, bởi vì sự tồn tại của đứa trẻ, giữa hai người vẫn chưa có hành động thân mật nào, thế nhưng, Thẩm Đông Chí đã tìm hiểu tính cách của Trình Cẩm, đây là một người đàn ông tự hạn chế nhưng rất lý trí, thỉnh thoảng uống rượu vào sẽ giống như một đứa trẻ. "Hai người trong phòng quá ồn ào, cho nên tôi vẫn chưa muốn vào trong." Trình Cẩm thấp giọng trả lời Thẩm Đông Chí một câu, giọng nói khó tránh khỏi có phần ghét bỏ. "Em cảm thấy anh không muốn phá hoại không khí trong phòng thì đúng hơn nhỉ?" Thẩm Đông Chí cười nhẹ, ngoài miệng Trình Cẩm nói ghét bỏ Trình Tiêu và Lăng Hiểu, trên thực tế, so với bất cứ người trên thế giới hắn quan tâm yêu thương bọn họ nhất. Trình Cẩm liếc mắt nhìn Thẩm Đông Chí một cái, không nói cái gì nữa, hai vợ chồng họ có đôi khi rất ăn ý... *** Thời điểm Tiểu Molly được 100 ngày, Trình gia làm tiệc trăm ngày, mời ít bạn bè tới chung vui. Sở Hoài cũng nằm trong số đó. Nói ra kể từ chuyện trên du thuyền, mặc dù Trình Cẩm không tìm Sở Hoài để đối chất, thậm chí chưa từng hỏi Thẩm Đông Chí người nào đã trả tiền cho cô, nhưng trong lòng Trình Cẩm rất rõ ràng, người kia nhất định là Sở Hoài. Chẳng qua... Vì sao Sở Hoài lại tích cực với việc chung thân đại sự của Trình Cẩm như vậy? Điểm này Trình Cẩm không hiểu lắm. Vật đổi sao dời, Trình Cẩm không muốn nhắc lại chuyện xưa.