Hàng Ma Tháp
Chương 4
Cố ý hay vô tình, Ngao Cẩm vừa đi, cơn mưa không ngừng không dứt đã tạnh hẳn. Đến nửa đêm, chân trời thậm chí còn dâng lên một vầng trăng viên mãn sáng vằng vặc, gió thổi mây trôi, sao rải khắp trời. Đợi đến khi mặt trời mọc lên ở phương đông, bên tường đông ánh sáng mờ ảo như ngàn sợi tơ mảnh từ từ buông xuống, không trung được mưa gột rửa mênh mông một màu xanh thăm thẳm. Thật là một ngày tốt lành, trời cao biển rộng ngàn dặm không mây, hợp để tắm nắng, hợp để xuất hành, hợp để đi xa.
Ngao Khâm đứng trong viện nhìn một gốc cỏ mới mọc ở đầu tường, xanh non mướt mát như nhánh lá vẽ trên miệng chén đêm qua, trên phiến lá hẹp dài còn vương lại vài giọt mưa lấp lánh, chiết tia nắng sớm thành bảy màu. Phía sau vang lên tiếng cửa phòng hé mở, tiếp theo là giọng một người nào đó có chút khàn khàn, “Đêm qua bần đạo uống rượu, nếu có gì thất lễ mong thí chủ bao dung.”
Y nhất định đã ở phía sau nắm lấy khung cửa chật vật suy nghĩ rất lâu mới nói được hai câu như vậy, tiểu đạo sĩ cực kỳ giữ lễ, vừa tỉnh lại thấy mình uống rượu, đương nhiên hối tới mức muốn chết đi. Ngao Khâm quay người tò mò đánh giá gương mặt tái nhợt như tờ giấy của y, muốn từ trong đó tìm ra một chút dấu vết để lại, trong tay nhàn nhàn một chén trà ướp hương hoa lượn lờ hơi nước, “Đêm qua tại hạ cũng say, nói gì làm gì cũng không nhớ rõ lắm.”
Đạo giả hồ nghi, “Thật không ? Ta nhớ rõ thần sắc của thí chủ lúc đó rất thanh tỉnh, còn hỏi ta rất nhiều..... ngươi hỏi ta, hỏi ta.....” Y nghiêng đầu cố sức tự hỏi, một tay đặt lên trán, sắc mặt lại kém đi một phần, nghĩ đến đau đầu.
Ngao Khâm thong thả tiến đến, mỉm cười, “Đạo trưởng còn chưa hết say, uống một ngụm canh giải rượu rồi cùng ta đối chất cũng không muộn.”
Chậm rãi đưa ra chén trà cầm trong tay đã lâu, chất lỏng trong vắt không màu bên trong khẽ động, phản chiếu rõ nét đôi mắt hoảng hốt mờ mịt của Vô Nhai.
“Đây là .....” Đạo giả trong đầu ong ong rối loạn, cổ họng khó chịu, âm điệu phát ra càng trầm thấp.
Ngao Khâm nói, “Là canh giải rượu.” Đôi mắt thoảng sâu như nước, không dò xét được.
Đạo giả nheo mắt chăm chú nhìn hắn, trong giây lát, cẩn thận đưa hai tay nhận lấy, đưa đến bên môi chậm rãi nuốt xuống, khi hoàn trả không quên khách sáo nói, “Phiền công tử phí tâm.” Sắc mặt trắng bệch cuối cùng cũng khôi phục một chút hồng hào.
Ngao Khâm cũng đưa hai tay tiếp nhận, lại không dám nhìn vào đôi mắt không chút vẩn đục của y. Đoạn đối thoại với Ngao Cẩm lại vang lên bên tai.
“Nếu ta nói cho huynh, huynh sẽ không chỉ cho y uống mấy chén rượu.”
“Đúng vậy, ta thà độc chết hắn.”
“..... Huynh sẽ không. Nếu không, trăm năm qua huynh sẽ không một bước không rời thành này.”
Đạo sĩ ngốc, ngươi nói đúng rồi, tiểu tử Ngao Cẩm kia quả thật không hề thua kém ta.
Năm đó khí thịnh, ngang ngược kiêu hoành, nói năng bậy bạ, đã từng đắc tội với rất nhiều người, Huyền Mặc, Thương Giả, Lăng Khung...... Tiên giả tiếng tăm hiển hách của thiên giới trong mắt hắn chẳng qua chỉ là mấy kẻ cố ra vẻ ngạo mạn, tiểu đệ Ngao Cẩm được người người khen ngợi sống lâu như vậy cũng chưa hề thể hiện một chút thú vị nào, những kẻ khác lại càng không đáng nói, buồn chán đến mức không thể trong vài ba câu mà tóm tắt hết được, không mặc kệ mà đi một mạch đến dòng thiên hà rửa tai đã là nể mặt lắm rồi. Hi Di nói, thật không chịu nổi sự cuồng vọng của ngươi, coi như trời đất bao la, chỉ Thanh Long thần quân Ngao Khâm ngươi là lớn nhất.
Trước mặt chúng tiên, hắn cười dài khước từ, “Làm sao, không phải còn có Hi Di ngươi sao ?” Trong bụng hận đến nghiến răng, ngươi không muốn nhìn ta, ta cũng không muốn nhìn ngươi !
Thượng tiên Hi Di, khi cùng bái làm môn hạ của lão quân, y sớm hơn Ngao Khâm một tấc hương, khi cùng luận kinh học đạo, y biết nhiều hơn Ngao Khâm một bộ kinh, khi cùng đánh một ván cờ, a, thật sự là chân mệnh khắc tinh, y khó khăn lắm mới thắng Ngao Khâm nửa mục, Ngao Khâm liên tục thất bại, quả thật như ai đó có ý định trêu đùa, nhiều lần như vậy...... Đã có tâm so đo, chỉ sợ cho dù cùng uống một ấm trà, chén của y so với Ngao Khâm hương thơm cũng phải thuần hơn một chút. Đây không phải chân mệnh thiên địch thì là gì ?
Trên trời tiên gia vô số, trước mặt công chúng chỉ có Hi Di dám trước mặt hắn đủ khí phách nói một câu, “Ngao Khâm, làm người xử sự đừng quá đáng.” Bạch y phiêu phiêu ngay thẳng đến nghiêm nghị, khiến người ta tức giận đến lục phủ ngũ tạng không nơi nào không bị lửa giận thiêu đốt.
Hận đến tận cùng cứ lặp đi lặp lại, thế gian nếu có tử địch hận thù không thể hóa giải được, vậy đó chính là hắn và Hi Di.
Sau khi đạo giả xuất môn, Ngao Khâm đứng trong viện trầm lặng suy ngẫm tới lui, sao rơi lác đác, tựa như chiếc bình hoa vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ. Trăm năm thoáng qua như giấc mộng, cơ hồ không có một thời khắc nào để nhớ trước đây. Bây giờ, tiểu đạo sĩ đến đây, Ngao Cẩm đến đây, nghe nói Hi Di cũng đến, không ngờ đến cả hồi ức cũng tới góp vui, nối gót nhau mà đến.
Buổi chiều, đạo giả trở về, một thân đạo bào bụi bặm cùng sắc mặt u ám, ánh mắt nhạt nhòa một tia mệt mỏi. Ngao Khâm châm một ngọn nến ngồi bên bàn tròn lẳng lặng chờ y, trên bàn đầy thức ăn thịnh soạn. Nhấc tay ý bảo y ngồi bên cạnh mình, “Đạo trường nên nghỉ ngơi một chút chăng ?”
Tiểu đạo sĩ cũng không chịu ngồi vào vị trí, đầu hơi nghiêng tựa như muốn nhớ lại điều gì.
Ngao Khâm nói, “Đây là trà ngon mới pha.”
Y do dự đưa tay, lúc cúi đầu, hai tay nhìn chén trà bán tín bán nghi.
“Ờ..... Có chút tiến bộ.” Ngao Khâm gật đầu như thật.
Vô Nhai bỗng dưng đỏ mặt, cố ý ngồi cách hắn xa xa, “Thí chủ dùng bình rượu đựng trà là vì muốn dọa lừa bần đạo ?”
Ngao Khâm liên tục lắc đầu, giơ chiếc bình bên trong vang lên tiếng tí tách, “Nếu ta nói, thứ này là ấm trà nhà ta thì sao ?”
Đạo giả không nói gì, nhìn vẻ mặt ranh mãnh đắc ý dạt dào của hắn mà bất đắc dĩ mím môi.
“Nhìn xem, nhìn xem.....” Ngao Khâm bỗng nhiên kêu to, một tay cầm chiếc bình, một tay chỉ vào mi tâm của đạo giả.
Lưng đạo giả cứng đờ, ngơ ngác buông đũa, “ Sao vậy ?”
Ngao Khâm thu tay lại, thong thả nâng bình nhấp một ngụm trà, dưới ánh nến mờ nhạt, rướn người tỉ mỉ nhìn nét mặt khó hiểu của tiểu đạo sĩ, nét cười mĩ mãn tràn từ đôi mắt đến khóe miệng, “Như vậy là quên hết mệt mỏi đúng không ?”
“Ngươi.....” Đạo giả cứng họng.
Hắn tự nhiên hào phóng giải thích, “Ngươi bên ngoài bôn ba một ngày, tất nhiên là muốn ngủ. Dọa ngươi một chút, cho ngươi tạm quên hết chuyện ban ngày, buổi tối cũng sẽ ngủ ngon.”
Lời nói vẫn như trước đầy sơ hở, Ngao Khâm cau mày làm bộ trách móc, “Kỳ thật cười một cái cũng rất tốt, tiếc là ngươi bị mấy lão già cổ hủ dạy hư, từ hôm qua đến bây giờ, căn bản chả thấy một nét mặt tươi cười chân chính nào cả. Là bọn họ không dạy ngươi, hay là ngươi không học được ?”
Hắn nói xong một lúc lâu, đạo giả vẫn ngồi cách chiếc bàn không đáp. Sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ hỏng rồi, không nói gì là giận. Ngao Khâm hạ mày, khẩu khí do dự, “Là ta lại thất lễ với đạo trưởng........”
Từ lúc ở dưới thành gặp nhau, đã không đếm được đến lần thứ bao nhiêu rồi, nếu đặt vào một trăm năm trước, quả thật cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.
Vẫn như cũ không có hồi âm, xem ra là giận thật rồi. Tiểu đạo sĩ từ trước đến giờ tâm địa thờ ơ, có thể thực sự làm y tức giận không nhiều lắm, cho nên mới sinh ra những chuyện sau này. Nếu như trước đây y sớm hung dữ với mình, sợ là sẽ có một kết cục khác...... Đem những lời mình vừa nói ra chuyên chú ngẫm lại một lần, Ngao Khâm không dám nhìn sắc mặt của y, không cam tâm tình nguyện mà đem khẩu khí hãm lại một chút, hai tay đặt dưới bàn hung hăng kéo vạt áo, "Tại hạ đối với sư tôn của đạo trưởng cũng thất lễ.”
Chậm rãi giương mắt, trong phút chốc nhịp tim vừa mạnh vừa loạn, khóe miệng đạo giả khẽ cong lên, sau đôi môi đỏ tươi thoáng lộ ra hàm răng tuyết trắng, y đang cười, mặc dù câu nệ, mặc dù lạ lẫm, nhưng là nụ cười chân thật nhất toát ra từ tâm can.
Y ngại ngùng nói, “Công tử là người tốt.” Cùng một lời giống hệt đêm qua, lúc đó là say rượu, bây giờ lại tỉnh táo.
Ngao Khâm không nói được gì, trong đầu trống rỗng chỉ còn lại nét cười không thể xua đi. Tiểu đạo sĩ, ngươi đã cười với ta, với một mình ta. Ngươi sẽ không biết, vì nụ cười này, ta đã khổ sở chờ suốt một trăm năm.
Phải dựa vào bóng nến mông lung mới có thể che đi sự mất mát trên nét mặt, Ngao Khâm cứng nhắc đổi đề tài, “Đạo trưởng hôm nay có thu hoạch gì không ?”
Đạo giả chậm rãi lắc đầu, sợ là đã sớm quen với cự tuyệt cùng thất vọng, trong đôi đồng tử đen như mực của y, phảng phất như cũng được châm lên một ngọn nến, “Có lẽ ngày mai xuất môn sẽ gặp được.”
Ngao Khâm phụ họa gật đầu, “Chỉ mong là thế.” Rõ ràng là nói cho có lệ.
Đạo giả ngốc cái gì cũng không nghe ra, lấp loáng đôi mắt như lưu ly ngọc, nửa người trên hơi cúi về phía trước, miệng không ngừng tán thưởng, “Người dân bản địa rất tốt tính, dù bần đạo chưa hỏi được tin tức gì, nhưng cũng không hề bị gây khó dễ.”
“Gây khó dễ ?” Hắn chặt chẽ nắm lấy mấu chốt cuối cùng.
Đạo giả nhận ra đã lỡ lời, hoang mang rối loạn đế thêm một câu, “Không có gì, tại vận số của bần đạo không tốt thôi.”
“Có bị mắng không ?”
“Chỉ là chút hiểu lầm.”
Người ta muốn tìm là ngươi sao ?
Phi, đạo sĩ điên ! – chặn người qua đường mà hỏi, mười người nghe thì tám chín người nói một câu như thế. Mấy vị phu nhân lớn tuổi tính tình thiện lương, cúi đầu cảm thán, ai yo, nghiệp chướng, một người đang êm đẹp sao lại phát điên thành thế này ? Tưởng y không nghe thấy, kỳ thật nghe rõ không sót một chữ nào.
“Có bị đánh không ?”
“Hiểu lầm thôi mà.”
Con người cũng có trăm triệu loại, khó tránh khỏi gặp phải những người nóng tính, kỳ thật chỉ cần nhìn khuôn ngực bóng lưng đã biết là người không dễ chọc, nghĩ đi nghĩ lại, có khi lại biết được gì chăng ? Vì thế bị đánh cũng coi như là tự mình chuốc lấy, mặt mũi bầm dập bị người cười chê cũng đáng, ai bảo ngươi bị quỷ ám ?
“Còn gì nữa ?” Sắc mặt của hắn đã khó coi đến không thể khó coi hơn, ánh nến âm u chiếu lên quỷ mị dọa người.
Đạo giả vẫn giữ nét cười, bưng bát cơm chậm rãi và vào miệng, “Không có.”
“.........” Vừa nghe đã biết là không thật. Ngao Khâm trầm mặc sau ánh nến.
Y buông bát, đũa trúc ngay ngắn đặt trên miệng bát, “Ta không muốn nhắc đến.”
Chịu qua giá lạnh, chịu qua đói khát, nhìn bóng mình vật vờ trên đường cái tựa như không còn là con người mà là một loài ác quỷ, hai mắt tỏa ra lục quang, chỉ đợi có một sinh vật xuất hiện liền lao đến mổ bụng moi lấy nội tạng ăn sống nuốt tươi, bị đánh bị mắng là chuyện thường, khi không gặp may, có hôm còn bị người ta thả chó dữ đuổi theo chạy cả ba bốn dãy phố, cánh tay bị súc sinh cào rách sâu thành ba đường, khổ nhất là khi sinh bệnh, cuộn tròn dưới bàn thờ trong ngôi miếu đổ nát suốt ba ngày, vừa đói vừa khát toàn thân rã rời, cũng là ba ngày tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, cửa miếu không một bóng người qua đường. Rời khỏi bàn run rẩy đối diện tượng Lão Quân với đầy bụng thống khổ, ngài đã từ bi với biết bao người, tại sao lại chưa từng từ bi với ta ? “Người đó” rốt cục là ai đang ở phương nào, ta vì sao phải tìm hắn và làm thế nào mới tìm được hắn, cho dù nói cho ta một chữ thôi cũng là công đức của ngài vạn hạnh của ta. Tượng đất với đường nét thếp vàng nứt nẻ chỉ im lặng không nói lời nào, ngơ ngác nhìn ngoài miếu tuyết rơi, nét mặt xót thương đờ đẫn.
Bởi vậy, không bị mắng không bị đánh đã là tốt lắm rồi, chẳng sợ người nọ lạnh lùng nghiêm mặt hay triệt để mặc kệ y. Ban đầu còn tấm tắc lấy làm lạ, đi cả ngày, trong thành này chẳng phân biệt nam nữ già trẻ đều như thế, đều vội vội vàng vàng như có chuyện rất quan trọng phải đi, dừng chân lắc đầu rồi lại vội vã bước đi, một chữ nửa câu cũng không chịu lãng phí. Đạo giả đuổi theo vài vị phụ nhân quen thuộc hỏi thăm mấy con phố, các nàng dừng lại, lắc đầu, rồi sau đó tiếp tục bước đi. Đạo giả lại hỏi, các nàng lại dừng, cứ trải qua như vậy, nhưng không hề giận dữ, thậm chí một chữ “phiền” cũng không thấy nói ra, chỉ vừa đi vừa cằn nhằn liên miên trò chuyện về cuộc sống của các nàng.
Cứ suy nghĩ mãi cũng không tìm ra được một nguyên do, chỉ có thể bán tín bán nghi đoán là con người bản địa vốn rất tốt tính. Nếu sau này đi đến nơi khác cũng được như thế, vậy thật sự cảm ơn trời đất.
Đạo giả lại cường điệu, “Ta sinh ra là để tìm người đó, từ khi mới biết ghi nhớ ta đã biết là phải tìm người.”
Ngao Khâm biết y muốn né tránh, hướng mắt nhìn ánh sao lóe lên trên khoảng trời trong sân, “Nếu không tìm được người đó thì sẽ thế nào ?”
“Sẽ mơ thấy ác mộng.”
“Cảnh trong mơ như thế nào ?”
Y lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng thản nhiên tự thuật, “ Giống như một đêm trời đất sập xuống mất đi tất cả.”
Đôi tay đặt dưới bàn lại hung hăng siết chặt vạt áo, Ngao Khâm dõi theo nét mặt y, tầm mắt như mũi tên sắc nhọn, “Ngươi đã bao giờ thấy con sông chảy xuyên qua một thành nọ, có biết dưới sông có bao nhiêu cá chép, hoa rơi trên sông có bao nhiêu cánh, liễu trồng bên bờ có bao niêu lá không ?”
Đạo giả nói không biết, hắn lại trầm mặc, khi mở miệng lần nữa đã thay đổi chủ đề, “Vậy ngươi có từng nghe qua truyền thuyết Kính Hà long vương cùng thuật sĩ đánh cược chưa ?”
Long vương kiêu ngạo có ý làm hại một thuật sĩ rất giỏi gieo quẻ, cố ý mang cả đầu rồng ra đánh cược xem ngày hôm sau mưa sẽ rơi bao lâu. Vốn tưởng rằng bản thân thao túng gió mưa mà nắm chắc thắng lợi, ai ngờ, gần đến lúc cho mưa, thiên đình đột nhiên triệu đến thay đổi, mà yêu cầu lại giống hệt như những gì thuật sĩ nói ra. Vì muốn thắng cược, long vương khư khư cố chấp, dám cãi mệnh trời cho mưa xuống ba tấc tám giờ, được như nguyện sỉ nhục thuật sĩ. Cũng không ngờ, vừa quay lưng đã có người mang chuyện cắt xén mưa báo lại với thiên đình, cuối cùng long vương đầu rồng cũng không giữ được.
Đạo giả gật đầu, “Đây là một truyền thuyết dân gian.”
Ngao Khâm đứng dậy cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào bát cho y, “Chuyện như vậy, không hẳn chưa từng có.”
Đạo giả tròn mắt.
Hắn thong thả ngồi xuống, tựa lưng lên thành ghế, nét mặt phấn khởi, “Có thời gian rảnh rỗi thì luyện quẻ thuật đi, đợi ngươi trả lời được dưới sông có bao nhiêu cá chép, hoa rơi trên sông có bao nhiêu cánh, liễu rủ bên bờ có mấy chiếc lá, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Thì ra căn bản là ngươi không muốn nói cho ta biết.” Có chút suy tư, đạo giả dùng đũa chọc chọc đáy chén, sóng mắt long lanh.
Ngao Khâm không chút hoang mang, tâm cơ toàn bộ đều viết trên mặt, “Ngươi có thể không muốn trả lời, ta đương nhiên cũng có thể không muốn nói.”
Hết chương 3
Chươnng 4
Khi rảnh cùng đạo giả lên phố, nói là chỉ ở bên cạnh tuyệt không quấy rầy, kỳ thực là kéo tay áo người ta đi suốt cả con phố, một chút cũng không để người ta ý kiến.
Con sông mềm mại chảy qua dưới chiếc cầu cong hình vòm, đàn cá chép dưới sông đỉnh đầu đỏ thắm quẫy chiếc đuôi rực rỡ như gấm lụa, trên mặt sông hoa rơi lả tả, hai bờ sông liễu rủ vô số, soi xuống mặt nước trong veo sóng sánh như kết thành một đôi. Đây là tiền trang còn bên đó là hiệu cầm đồ, bên cạnh tửu quán trà lâu là cửa hàng tạp hóa, như sợ đạo giả sẽ không nhận ra, Ngao Khâm nhất nhất chỉ điểm cho y, “Son của người bán rong kia làm ra dùng vô cùng tốt.”
Hắn giơ một ngón tay chỉ, đạo giả nhìn về hướng đó, khuôn mặt hơi nghiêng, khóe mắt mang cười, “Ta còn nhớ lúc mới vào thành cũng đã gặp hắn.” Người bán rong trẻ tuổi trong mưa vẫn chăm chỉ rao hàng, lúc ấy chỉ nói là hắn trú mưa, thì ra trước giờ đã thích nương nhờ dưới mái hiên.
Đi thêm vài bước nữa chính là trù trang, nhớ mang máng hắn từng nói qua, ở trù trang* và dược phô* khi trời quang sẽ có đạo sĩ đến mở quán xem quẻ. Vô Nhai theo bản năng nhìn trời, mấy ngày nay đều đẹp trời, không trung xanh thẳm trong veo không tạp chất. Trước đây khi đến trù trang, lượn qua lượn lại mấy lần cũng không gặp bóng đạo sĩ. Thấy có chút nghi hoặc, tay đột nhiên bị nắm lấy, ngập ngừng một chút rồi bị kéo đến dưới mái hiên cạnh trù trang.
Hình ảnh ngược sáng mơ mơ hồ hồ chỉ nhìn thấy ánh mắt người kia sâu như đáy nước, so với u đầm còn khó lường hơn mà so với đại dương mênh mông lại càng thêm thâm trầm. Đạo giả nghi hoặc hỏi, “Xảy ra chuyện gì ?”
Ngao Khâm buông tay, bộ dạng phục tùng thu tầm mắt, mà tất cả tâm tư trong đôi mắt đó đều được che giấu đến cẩn thận, “Trời nắng quá, chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi lại đi.”
Đạo giả còn chưa hết nghi ngờ, y không hề phát hiện ra , thân thể cao lớn từ lúc nào đã chắn hết đường đi của đạo giả, đưa y chặt chẽ vây lấy giữa mình và vách tường.
Cũng như năm đó.
Năm đó năm đó, một năm đã rất xa, trăm năm của trăm năm trước, bấm đốt tay mà tính, cảnh xuân loáng cái đã trôi qua. Đông Sơn Thanh Long thần quân Ngao Khâm, người người đều kiêng kị, phóng nhãn nhìn khắp thiên đình, ngoại trừ Hi Di đáng ghét kia, có ai không tôn kính cúi người gọi một tiếng [điện hạ] ?
Bên cạnh kiêu hoành* tất sẽ có hư vinh, lúc đó yêu xa hoa phù phiếm, quan mão bát bảo nạm ngọc khí thế ngút trời, cổn bào mãng đới* đạp vân ngoa*, tùy tiện bất nhập thế gian, tùy tiện bất nhiễm tục trần, thượng thế phải mời gọi khó khăn lắm mới có một lần bước chân đến Lăng Tiêu điện, còn phải có chúng tiên một đường chào đón từ Nam Thiên môn, luận phô trương luận khí chất, Ngao Cẩm bây giờ còn kém xa đến cả vạn dặm. Vốn ở Đông Sơn tiêu dao qua ngày, đại nhân đại lượng ân xá cho Hi Di vô lễ làm càn kia. Bọn họ lại nói, chân núi có đạo nhân mở quán xem quẻ, nói đúng nói sai chưa bàn, nhưng gương mặt cùng bóng dáng thì mười phần giống hệt Hi Di.
Ngao Cẩm đứng trên bậc thềm thuận miệng nói, “Nghe cũng thật thú vị, huynh trưởng muốn đi xem?”
Vừa dứt lời, hắn đã không chút lưu tình cười nhạo, “Người thật còn không nhìn, người giả nhìn làm gì ? Ngươi rảnh quá sao ?”
Đến tận hôm sau vẫn quanh quẩn trong đầu, chung quy cũng chỉ vì câu một Hi Di khác đã nắm được sự hiếu kì của hắn, thiên địch nan giải vạn năm, kể ra cũng muốn nhìn một chút đạo sĩ kia giống đến mức nào.
Tâm niệm một khi đã nổi lên sẽ không dễ dàng biến mất, dẫn theo Ngao Cẩm lập tức xuống núi. Không hô phong khứ uế bất khán vũ tảo trần*, một thân thanh thạch trường bào khoác sa y xanh nhạt, tay áo gấm vóc cùng quan mão trên đỉnh đầu như hòa cùng trời mây. Như vương tôn công tử tiền hô hậu ủng, gia đinh lớn tiếng thét mở đường, hộ viện hùng hổ, nha hoàn bưng trà phẩy quạt cùng một quản gia khôn khéo, người đi đường e sợ không dám trêu chọc, ai ai cũng tránh xa. Hắn đắc ý vênh vang vào thành, nhắm thẳng quẻ quán của người giống Hi Di trong truyền thuyết.
Trong đám người rộn ràng nhốn nháo, người bán hàng rong ỷ bên vách tường phe phẩy trống bỏi ân cần gọi khách, chính giữa trù trang cùng hiệu thuốc, đạo sĩ một thân đạo bào sắc xám đang vùi đầu xem quẻ.
Hắn chợt nhìn đến gương mặt nghiêng nghiêng liền cười thầm, đám kia đúng là mù rồi, từ xưa tới giờ, thượng tiên Hi Di cổ hủ đến mức ngoan cố có bao giờ trông thuận mắt như vậy chứ ?
Đến gần một chút nghe y giải quẻ. Tiểu đạo sĩ duỗi một ngón tay chỉ lên phiến quẻ, giọng nói không thể coi là uyển chuyển dễ nghe, nhưng ấm áp mượt mà, so với Hi Di dễ nghe hơn không ít. Ngao Khâm chú tâm nghe hết một đoạn, quẻ y bói ra coi như không tệ, mười phần cũng đúng được sáu bảy, không thể so được với thiên đình, nhưng ở nhân gian thì cũng không coi là giả danh lừa bịp.
Người phụ nữ trước mặt nói đủ thứ chuyện thượng vàng hạ cám chả biết hiểu được bao nhiêu rồi thỏa mãn bước đi, kế tiếp chính là vị thần quân không có ý tốt. Quẻ quán của đạo sĩ rất nhỏ, chỉ chuẩn bị một băng ghế nhỏ cho khách đến xem. Ngao Khâm đứng thẳng, thị tòng phẫn thành hộ vệ đứng thành một vòng tròn bên ngoài, một gia đinh tiến đến đưa tay áo lau lau mặt ghế, nha hoàn không ngừng quạt, Ngao Cẩm hóa thành bộ dạng quản gia đứng bên cạnh hắn.
Đạo sĩ thu thập xong quẻ thẻ ngẩng đầu, tóc đen như mực vén gọn trong đạo quan, toàn bộ khuôn mặt từng nét từng nét rơi vào đồng tử thâm uyên của Ngao Khâm. Gì cũng không kịp nghĩ, gì cũng không kịp nói, Ngao Cẩm đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc. Nói cho đúng là tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Quá giống, nếu không phải biết chắc giờ phút này Hi Di đang ở trong Lăng Tiêu điện bầu bạn với thánh giá,đảm bảo sẽ nghĩ rằng đây chính là Hi Di cải trang tuần du nhân gian.
“Nghe nói đạo trưởng là thần quẻ nổi danh, tại hạ đặc biệt đến thỉnh giáo.” Lời nghe thực êm tại, nhưng cằm trước sau lại ngẩng cao, Ngao Khâm đứng thẳng người chỉ dùng khóe mắt từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống. Mắt, mũi, miệng, nếu chỉ luận dung mạo thì quả thật giống hệt Hi Di, thế nhưng sợ rằng lúc đó cách nhìn của hắn và Ngao Cẩm đã không giống nhau. Chỉ cần nhìn kỹ lại là có thể phát hiện những điểm bất đồng, một mảnh thần thái trong đôi mắt kia, Hi Di là nghiêm nghị, cả ngày cứng đơ, khó khăn nhất là bắt hắn nói xem phải cười như thế nào, y lại kiền tịnh, tựa như một tờ giấy trắng.
Tiểu đạo sĩ khách khí cả giận, “Không dám nhận”, bày ra quẻ thẻ sắp thành hàng. Ngao Khâm ra tay như chớp, siết lấy cổ tay mảnh mai của y, “Không vội, tại hạ muốn cùng đạo trưởng đánh cuộc, không biết đạo trưởng có dám hay không ?” Khẩu khí quan tâm, hòa nhã như gió xuân tháng ba. Cố ý thu hẹp khoảng cách giữa hai người, mắt đối mắt, đến hơi thở cũng có thể cảm nhận được, thấy rõ ràng nét kinh ngạc cùng sợ hãi trên khuôn mặt y.
Tiểu đạo sĩ cứng ngắc muốn thu tay lại, “Giữa thanh thiên bạch nhật, thí chủ chớ làm càn.”
Chậc chậc, lại phát hiện ra một điều, y cùng Hi Di đều thích thuyết giáo như nhau, mở miệng ngậm miệng là “Chớ làm càn”, “Đừng quá phận”, thật dễ khiến người ta ghét. Cố ý dùng ngón cái miết trên cổ tay y, tiểu đạo sĩ ăn rau xanh đậu hũ lớn lên, thoạt nhìn gầy gò, khi chạm vào lại rất mềm mại, nắm trong lòng bàn tay cảm giác cũng không tồi. Ngao Khâm thú vị nhìn sắc mặt y thoạt đỏ thoạt trắng, đôi môi hồng nhạt bị cắn đến ửng đỏ. Ưm, sắc mặt lúc này mới không tồi, so với Hi Di đáng yêu hơn nhiều.
Tựa như kẻ phong lưu chơi bời trong nhân gian cố ý kéo tay y kề sát lên mặt, tiểu đạo sĩ bị dọa đến mức hai mắt mở to như hai viên bi, Ngao Khâm cười tươi như hoa nở, “Ngươi sợ ta làm cái gì ? Ta ăn ngươi được sao ?”
Vươn tay kia vỗ nhẹ khuôn mặt y, khuôn mặt cơ hồ giống Hi Di như đúc, thật không ngờ, một ngày kia lại có thể nhìn thấy những biểu tình thú vị như thế. Lần này đến nhân gian là đúng rồi. Nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to, Ngao Khâm đột nhiên từng bước lui về phía sau, hai tay nhanh chóng thu lại. Ánh mắt tiểu đạo sĩ lộ ra kinh ngạc, hai tay hắn chắp sau lưng, cằm ngẩng cao, dùng khóe mắt từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống, lại là tư thái cao cao tại thượng, “Chọc cho ngươi khóc cũng không hay, khó nhìn lắm.”
Cảm giác vui vẻ trong lòng không dừng được, hắn cười ha ha, khiến người qua đường cũng phải nhìn lại.
Khi cười xong, tiểu đạo sĩ mới mở miệng, trên mặt còn vựng hồng, lời nói trực tiếp, tựa như Hi Di, “Thí chủ tới gây rối ?” Không thể uy nghiêm như Hi Di.
Ngao Khâm đắc ý dạt dào, “Phải thế thì sao ?”
Đạo sĩ thở dài, ưỡn thẳng thắt lưng, cuối cùng cũng không cố chấp được nữa, “Thí chủ muốn đánh cuộc gì ?”
Đến chỉ vì xem người, thật không phải cố ý gây hấn. Ngao Cẩm bên cạnh thấp giọng khuyên bảo, “Dù có giống thế nào, y cũng không phải Hi Di, bỏ qua đi.”
Hắn lại ngăn không được từng cơn lại từng cơn xúc động dâng lên, gương mặt quá giống Hi Di, thần thái, cử chỉ, giống Hi Di, nhưng không phải Hi Di, là một Hi Di khiến hắn muốn ngừng mà không ngừng được. Liếc mắt thấy mấy đồng tiền trên bàn, từ trong tay áo lấy ra một mảnh vàng lá đặt trước mặt y, Ngao Khâm nói, “Cược xem quẻ thuật của ngươi có chính xác hay không.”
“Ta ra đề, nếu ngươi bói ra được, lá vàng đó là của ngươi. Nếu ngươi bói sai, tiền xem quẻ của đạo trường ta có thể mang đi.”
Tiểu đạo sĩ đưa tay về phía trước, “Thí chủ thỉnh.”
Phòng tầm mắt nhìn chung quanh, hắn thuận tay chỉ về phía con sông chảy xuyên qua thành, “Xin hỏi đạo trưởng, cá chép dưới sông có bao nhiêu con ?”
Người hiểu chuyện nghe xong, thì thầm bàn tán, rõ ràng là giở trò vô lại.
“……..” Tiểu đạo sĩ lại thở dài, từ từ lắc đầu. Chán nản đưa tiền đồng cùng lá vàng trên bàn đến trước mặt hắn, “Thí chủ, ngươi thắng.”
Lần đầu tiên trong đời, Hi Di cúi đầu trước mặt hắn.
Ngày đó hắn lấy tất cả tiền xem quẻ ngênh ngang mà đi, từ trong thành tới ngoài thành, bừng bừng giận dữ, người đi đường tránh còn không kịp. Kỳ thật còn chưa ra khỏi thành, tâm trạng vui sướng đã bị cảm giác trống rỗng bất mãn thay thế.
Ngao Cẩm đi sát bên cạnh nhỏ giọng nói với hắn, “Cần gì phải như vậy ?”
Bước chân Ngao Khâm chậm lại. Ngao Cẩm đi sau liên miên cằn nhằn, “Nhìn bộ dạng của y đích thị là đạo nhân vân du tứ phương, dựa vào mở quán xem quẻ để kiếm ăn, cực chẳng đã mới phải vậy, chắc chắn không lấy nhiều tiền của người ta. Mấy đồng tiền này, không chừng là chi phí mấy ngày của y.”
Hắn dừng bước, đột nhiên quay đầu lại, mâu quang tăm tối, Ngao Cẩm nhất thời ngậm miệng.
Vừa chớp mắt mà một tháng đã vội vàng trôi qua, tiên nhân không lo cơm áo không vội làm ăn, ung dung tự tại lên trời xuống đất là qua một tháng, có qua mười năm cũng chỉ là tịch liêu vô biên vô hạn.
Mấy đồng tiền chẳng biết lừa được ở đâu, Ngao Khâm nửa nằm trên giường, cầm trong tay thưởng thức, nghiêng đầu hỏi Ngao Cẩm, “Ngươi nói đây là chi phí mấy ngày của y đúng không ?”
Ngao Cẩm vẻ mặt như khẩn cầu, “Bỏ qua đi, y chẳng qua là mặt mũi giống thôi mà ……..”
Ngao Khâm quay đầu, ánh mắt như dao, “Y có chỗ nào giống ?”
Đem đồng tiền tung lên cao rồi vững vàng bắt lấy, hắn khoác trường bào cưỡi mây ra khỏi thần cung.
Tiểu đạo sĩ quả nhiên vẫn ở chỗ đó, dưới mái hiên bên bờ sông, ở chính giữa trù trang và hiệu thuốc. Bộ dạng y cúi đầu xem quẻ cực kỳ chăm chú, vẻ mặt chuyên tâm, đôi mắt như tỏa sáng, khi nói chuyện với người khác thì có vẻ ngại ngùng, khuôn mặt hơi đỏ lên, lúc thì cúi đầu ngậm miệng, y trông thấy Ngao Khâm đứng trước quán, miệng chưa mở mà mặt đã biến sắc, “Thí chủ lại muốn hỏi quẻ ?” Khách sáo xa lạ, nơi khóe miệng xuất hiện một tia căng thẳng.
Ngao Khâm khoanh tay nheo mắt cười, “Nghe nói đạo trưởng là thần quẻ.”
Y xua tay, ngẩng đầu không kiêu ngạo không xiểm nịnh chống lại ánh mắt của Ngao Khâm, “Thí chủ lại muốn hỏi dưới sông có bao nhiêu cá chép ?”
Ngao Khâm quay đầu lại nhìn gợn sóng trên mặt sông xanh biêng biếc, nghiêm trang lắc đầu, “Ta muốn hỏi trên sông có mấy cánh hoa rơi?”
Lời còn chưa dứt y đã lắc đầu, cầm lấy tiền đồng đưa đến trước mặt y, “Thí chủ, thỉnh."
Ngao Khâm không tiếp, khoang tay chép miệng. “Đạo trưởng ngài trước giờ xem quẻ cho người ta cũng nhàn hạ như vậy sao ?”
“Thí chủ muốn thế nào ?” Ánh mắt tiểu đạo sĩ sáng rực.
Ngao Khâm chống tay lên bàn, nghiêng về phía trước, cùng y bốn mắt nhìn nhau, “Ta tới hỏi quẻ.” Cái gọi là vô lại đơn giản cũng chỉ đến thế mà thôi.
Y lại thở dài thườn thượt, cúi đầu xếp quẻ ra, xếp thành hàng, khóe miệng cứng ngắc rũ xuống, “Yêu cầu của thí chủ bần đạo bói không ra.”
Hi Di ủ rũ, thú vị.
Số tiền đồng lần này ít hơn so với lần trước, nghĩ có lẽ Ngao Cẩm nói đúng, tiểu đạo sĩ cố gắng qua ngày cũng rất gian nan.
Với tay vào lòng bàn tay y, đầu ngón tay vừa chạm đến, cánh tay y đột nhiên run lên, đôi môi mỏng mím thành một đường. Ngao Khâm cầm tiền đồng trên ngón cái và ngón trỏ, nháy mắt với y, “Tiểu đạo sĩ, ta sẽ lại đến.”
Đi được vài bước quay đầu lại, tiểu đạo sĩ vẫn đứng đó, như là thở dài một hơi, bả vai có phần suy sụp.
Lần thứ ba hạ phàm, vừa vặn là ngày mưa.
Ngao Cẩm gần như đã tuyệt vọng với hắn, “Y chỉ là một tiểu đạo sĩ bình thường ! Nếu huynh thấy y giống Hi Di, chi bằng dứt khoát hủy khuôn mặt đó đi !”
Ngao Khâm hưng trí dạt dào nhìn màn mưa giăng phủ trời đất, “Ngươi cho rằng ta chỉ vì khuôn mặt của y thôi sao ?” Dư quang trong khóe mắt không một chút che dấu sự khinh bỉ.
Tiểu đạo sĩ không có ở đó. Gió thổi bay vạt sa y cùng ống tay áo ướt mưa, trong mưa gió, đường xá nhà cửa đều vắng hoe. Chỉ có người bán hàng rong cách đó không xa vẫn đứng rao hàng, một mình bung dù đứng dưới mái hiên trông y như một tên ngốc.
Cao hứng mà đi, mất hứng mà về.
Lúc hồi cung, vừa bước lên bậc thang đã thoáng thấy một tiểu đồng búi tóc hai bên trông cực kỳ quen mặt, không khỏi dừng chân nhìn lại lần nữa. Thêm chục bậc nữa lại thấy Ngao Cẩm từ bên trong chạy ra, trên tay cầm một quyển sách từ thẻ trúc màu nâu sậm. Ngao Cẩm thấy hắn cũng dừng bước, “Đây là Hi Di sai người đưa tới, Đạo Đức kinh, nói là gần đây đọc lại có chút thu hoạch, cảm thấy ảo diệu vô cùng, nhớ đến Đông Sơn Thành Long thần quân huynh trời sinh trí tuệ, đương nhiên cũng có thể ngộ ra như vậy.”
Y càng nói càng nhỏ giọng, nhìn chiếc ô ướt sũng trong tay Ngao Khâm cùng đầu vai thấm nước, lại nhìn sắc trời dưới chân núi, lắc đầu quả thực không biết phải nói sao với hắn mới tốt đây, “Làm gì có ai trời mưa còn ra ngoài hỏi quẻ ? Đạo sĩ kia có quẫn bách đến mấy cũng phải tìm một chỗ trú mưa, mái hiên hẹp như vậy che được cái gì ?” Trong hai người, dường như y mới là vị huynh trưởng chín chắn lão luyện.
Ngao Khâm không thèm nhìn lại mà đi thẳng về phía trước, mạnh tay đoạt lấy quyển sách trong tay y quăng xuống, thẻ trúc chạm xuống nền đá nghe rào rào như tiếng mưa rơi.
Màu sắc tốt lành của tường vân trong thần cung vạn năm không thay đổi, mưa dưới chân núi rơi suốt một đêm lại một đêm. Chỉ vì một lý do không thể nói thành lời, hắn không muốn phái người đến thiên cung hỏi, ngày ngày xuống lưng chừng núi, dừng ở thạch đình, dưới chân sương mù bảng lảng, mênh mang như biển khơi, mưa của nhân gian rơi trên lan can đá, bắn lên cả khuôn mặt âm trầm của ai kia.
Ngao Cẩm đã bó tay, mặc kệ hắn tùy ý nóng nảy giận dỗi một ngày, “Huynh cứ nháo nữa đi, để Hi Di biết được, bị quở trách cũng là huynh.”
Chữ cuối cùng vừa mới nói ra, Ngao Khâm đã vung ống tay áo, bình sứ xanh sượt qua khuôn mặt đẹp như nữ tử, “Choang -----“ một tiếng vỡ nát phía sau lưng.
Nói dài thì không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, ước chừng ba ngày, đối với hắn, tựa như ba năm, cảm giác khó hiểu muốn bỏ mà không được. Người ta nói, thế gian có một loài hoa cực kỳ diễm lệ, kết quả thành quả lại cực kỳ xấu xí, hái xuống chế thành cao, thêm một ít lá cây bỏ vào ống khói, mùi hương của nó có thể khiến cho người ta nghiện ngập, đến chết cũng không thoát ra được. Với hắn mà nói, tiểu đạo sĩ đó cũng là một loại độc như vậy.
Nhìn mây mưa dưới chân núi tan dần khiến hắn cấp bách muốn rời cung, Ngao Cẩm đứng sau lưng nói, “Có lẽ người ta đã sớm đi rồi, không thể trêu vào huynh, y không trốn được sao ?”
Nếu không xuống núi, hắn thực sự sẽ chán đến chết.
Tiểu đạo sĩ cũng chưa đi, thậm chí vẫn ngồi đó xem quẻ. Vì câu nói lần trước khi rời đi của Ngao Khâm, thấy Ngao Khâm tới, y mặt mày trấn định không chút dao động, “Công tử lại đến xem quẻ ?”
Ngao Khâm cảm thấy khẩu khí của y có vài phần giống Ngao Cẩm, cúi người cẩn thận nhìn vào mắt y, đen huyền như mực, trong vắt không chút dao động. Ngao Khâm chậm rãi nói, “Bọn họ nói, ngươi lớn lên cực kỳ giống kẻ thù của ta.”
Tiểu đạo sĩ trong nháy mắt, con người tinh lượng thẳng thắn nhìn lại, “Vô Lượng thiên tôn, bần đạo quả thực tội ác tày trời.”
Không để ý tới lời châm biếm trong miệng y, Ngao Khâm hai tay chống bàn, ghé về phía trước càng lúc càng gần, chóp mũi cơ hồ cũng chạm vào nhau, “Theo ta thấy, cũng không giống.” Khẩu khí yêu dị đến gần như mê hoặc. Vừa lòng nhìn y hơi ngả về sau né tránh, Ngao Khâm nhất thời cảm thấy được u ám bao phủ trong lòng mấy ngày qua đang dần tan biến.
“Thì ra đây mới là lỗi của bần đạo.” Tiểu đạo sĩ làm bộ như bừng tỉnh, áp chế cảm giác xấu hổ cùng giận dữ để trả lời một cách mỉa mai, dáng vẻ cố gắng chống đỡ này so với dáng vẻ suy sụp hai lần trước lại càng đáng xem.
Ngao Khâm thấp giọng cười, bàn tay giữ lấy bả vai đơn bạc, “Hôm trước mưa to, không biết đạo trưởng có bị ướt không ?”
“Tạ ơn thí chủ quan tâm.” Y trả lời cứng ngắc.
Đạo sĩ thú vị, cứ tưởng là người ngoài không thể nhìn ra, kỳ thực trên mặt viết đầy hai chữ cảnh giác, toàn thân căng thẳng như cánh cung đã giương lên.
“Ta đã đứng ở đây suốt một ngày.”
Y nhất thời kinh ngạc, cảnh giới cũng mất đi, hơi hé miệng, bộ dáng kinh hãi.
Ngao Khâm tinh tế thưởng thức, lòng bàn tay nhân cơ hội đó vuốt nhẹ gò má hơi nóng lên của y, “Ta đã chờ ngươi ba ngày.” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, ý vị mê hoặc nồng nàn, tựa như màn sương vô sắc vô hình vây lấy đạo sĩ không hề phòng bị, , dụ y từ từ bước vào cạm bẫy.
Y chấn động, đôi mắt như mực dần hoang mang, gò má càng nóng bỏng, “Ngươi muốn làm gì ?”
“Hỏi quẻ.”
“Quẻ gì ?”
“Tên của ngươi.” Ngươi không phải Hi Di chán ngắt, ngươi cũng không phải Hi Di khiến người ta muốn bỏ mà không được, ngươi không phải Hi Di. Cho nên ta muốn biết, ngươi là ai ? “Tiểu đạo sĩ, nói cho ta biết.”
“Ta ?” Y hoàn toàn rơi vào mờ mịt. Ngốc nghếch tự hỏi, đôi môi thản nhiên lộ ra sắc hồng nhè nhẹ, là loại kịch độc trí mạng không gì so được trên thế gian.
“Ưm ?” Gần thêm một chút nữa, hơi thở nóng rực trên môi gần như làm đau đối phương.
Không cách nào thừa nhận, tiểu đạo sĩ mở miệng, trong mắt tràn đầy mê hoặc, “Vô Nhai, bần đạo…… đạo hào Vô Nhai.”
Ngô sinh dã hữu nhai nhi học dã vô nhai. Thật hợp với tính cách của y.
“Vô Nhai.” Ngao Khâm gọi y, sợi dây mê hoặc như truyền đến tận đáy lòng.
Y mở to mắt, cắn môi không chịu lên tiếng trả lời. Bàn quẻ nho nhỏ không biết từ bao giờ đã bị đẩy qua một bên, ở giữa không còn gì ngăn cách. Ngao Khâm tiến sát từng bước, y lại tiếp tục lùi về phía sau, cho đến sát chân tường, không còn đường lui nữa.
“Đạo trưởng có biết, liễu rủ bên bờ sông có bao nhiêu lá ?” Ngao Khâm cười nhẹ một tiếng, đột nhiên lùi hẳn về sau, thẳng lưng như chưa hề xảy ra chuyện gì.
“Ân ?”
Kinh ngạc trong nháy mắt, tiểu đạo sĩ không tự chủ ngẩng đầu, hắn nhanh chóng khom lưng, nụ hôn nhẹ như lông hồng dừng trên mi tâm không nhiễm một hạt bụi.
Bên đường dòng người qua lại như thoi đưa, nụ hôn vừa rồi nhanh đến mức người qua đường không ai kịp để ý.
“Tiểu đạo sĩ, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.” Ghé vào tai y nhẹ giọng thì thầm, phía dưới ôn nhu tiền tàng vô vàn hiểm ác.
Thân thể gần trong gang tấc đột nhiên run lên.
Lúc đó thật sự là rất náo loạn rất hoang đường, cười to mà đi, lại không hề nghĩ đến, những thăng trầm sau này đều từ đó mà ra.
Hết chương 4
-----------------
Chú thích
Trù trang : hiệu vài
Dược phô: hiệu thuốc
Kiêu hoành : Ngang tàng kiêu ngạo.
Cổn bào mãng đới : áo long bào + thắt lưng rắn
Dập vân ngoa : Có lẽ nên hiểu là cưỡi mây. hô phong khứ uế bất khán vũ tảo trần : Đại loại là hô mưa gọi gió tẩy rửa bụi bặm, hiểu nôm na vậy đi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
114 chương
60 chương
14 chương
18 chương
18 chương