Hàng Ma Tháp

Chương 14

Tiểu đạo sĩ ngã ngồi trên ghế đá, cúi đầu không để hắn nhìn thấy sắc mặt mình, “Điện hạ yêu cầu quá đáng rồi. Bần đạo là người tu đạo.” Sau này ngẫm lại mới thấy, lúc trước mình quả thực là tuổi trẻ khí thịnh. Mãnh liệt bá đạo đến thế. Nếu ta thích ngươi, ngươi cũng nên thích ta, mặc kệ trời có sập đất có nứt, thần phật không dung chúng tiên không nhận, tất cả đều không cần để ý. Trời đất bao la, duy ngã độc tôn. Kỳ thực, quen với cuộc sống tung hoành thiên địa oai phong một cõi, làm sao hiểu được khi thích thì nên làm gì ? Trăng năm ấy, rạng soi bốn biển, thiên hạ thái bình. Ngoài Nam Thiên Môn vô tình gặp Hi Di, Ngao Khâm vội vàng đi ra, Hi Di thong thả bước vào. Ai ngờ vị thượng tiên ánh mắt chưa bao giờ biết nhìn xuống kia lại bước sang một bước chặn đường Ngao Khâm, “Điện hạ có biết vị thủ quan mới đến Thiên Hà không ?” Y hỏi như vậy, vẻ mặt lại như đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện rồi. Ngao Khâm hừ lạnh một tiếng coi như trả lời. Nghe Hi Di nói tiếp, “Con đường tu đạo của Vô Nhai đạo trưởng từ trước đến giờ tiến bộ rất nhanh, không hiểu vì sao gần đây có chút lơ là. Quyển sách đưa từ đầu tháng mà đến tận cuối tháng hắn vẫn chưa hiểu tường tận.” Thì ra đống sách tiểu đạo sĩ đọc mãi không thấy hết là do người này đưa cho ! Ngao Khâm cuối cùng cũng chịu quay mặt nhìn thẳng vào mắt y, “Tay của thượng tiên cũng thật là dài, vươn từ Linh Đài sơn đến tận Thiên Hà cơ đấy.” “Từ Đông Sơn đến Thiên Hà cũng không coi là gần.” Hi di phe phẩy quạt lông thong thả đáp lại, “Đạo gia tu luyện cần thanh tĩnh, nếu không có chuyện gì quan trong thì đừng quấy rầy là hơn.” Hắn ghét nhất chính là cái bản mặt nghiêm chỉnh như tượng vàng trong thần miếu này của Hi Di, cứ như tất cả mọi người đều phải quỳ lạy cúng bái dưới chân y. “Chuyện của bản quân, bản quân tự có cách, thượng tiên đã là người tu đạo thì nên quay về đông phủ mà tự tu hành cho tốt đi. Việc nhà của người khác không tiện quấy rầy ngài.” Ngao Khâm tránh ra một bước, muốn bỏ đi. Hi Di cũng không buông tha, bước một bước đuổi theo, vừa vặn lại chặn trước mặt hắn,“Điện hạ mặc dù trời sinh phi phàm, cũng biết được phàm nhân tu hành không dễ, như Vô Nhai đạo trưởng được bước vào thiên cung lại càng thêm khó khăn. Nếu chỉ vì một phút tùy hứng mà hủy đi toàn bộ tu vi của y, sợ là không phải chuyện tốt.” Người kia vẻ mặt nghiêm túc lời nói trịnh trọng, Ngao Khâm không khỏi dừng bước, “Ngươi có ý gì ?” “Vô Nhai không thể động tình cũng không được phép động tình, điện hạ nhất định phải ghi nhớ.” Từ khi quen biết tới nay, đây là lần thứ hai Hi Di dùng gương mặt nghiêm khắc như vậy nói chuyện với hắn, lần đầu tiên là khi hắn hi hi ha ha tiến vào sư môn. Hắn mặc kệ, đuôi mày nhướn cao cứ thế mà già mồm át lẽ phải, “Nếu y mất tu vi, chỗ bản quân ta đây nhiều, cùng lắm ta đền cho y một nửa, tiểu đạo sĩ nên mừng thầm mới đúng. Có cần phải hỏi ý kiến ngài trước không ?” “Thanh Long Thần Quân.” Hi Di từng chữ từng chữ gọi phong hào của hắn, Chẳng những không hề lùi bước mà bắt đầu thực sự tức giận, nét mặt xơ xác tiêu điều,“Chỉ sợ chuyện trước mắt sẽ không đơn giản như ngươi nghĩ.” “Hửm ? Vậy xin được lắng nghe.” Ngao Khâm ra vẻ nghiêm nghị chắp tay lãnh giáo, cười mỉm chi chờ người kia buông lời. Nét mặt của thượng tiên càng thêm cứng lại, khuôn mặt như quan ngọc bắt đầu ngả sang sắc đỏ tía, dường như lửa giận đang cực lực đè nén trong lòng bắt đầu dâng lên, “Ngươi làm cái gì còn cần phải hỏi ta nữa sao ?” Ngao Khâm thật sự khó hiểu, chậm rãi hỏi lại, “Ta làm cái gì ?” “Đóa bàn nhược hoa năm đó có được thế nào, ngươi rõ hơn ta.” Người kia không chỉ lôi cái chuyện cũ rích từ cả trăm năm trước ra mà còn từng câu từng chữ tỏ ra tiếc hận,“Ngươi tưởng con đường cầu đạo dễ dàng vậy sao ? Chín kiếp khổ tu đời đời thanh tâm đời đời vô dục, con đường nhân duyên của thế gian, nên nói thì nói, không nên nói thì không nói, không hề có một chút sai lầm. Năm đó y vốn có thể sống hết tuổi thọ yên ổn chết tại nhà rồi thành chính quả nhập vào thiên cung, chỉ vì một đóa bàn nhược hoa của ngươi, không tiếc tự tổn hại đến tu vi của mình mà tiết lộ thiên cơ, dẫn đến cắt bớt dương thọ, tuổi còn tráng niên, chưa đến thọ đã qua đời. Sau này còn phải hao tâm tổn sức tu thêm trăm năm mới có được cơ duyên. Ngươi nói xem có phải ngươi làm lỡ dở y không ?” Không ngờ trong đó còn có những rối rắm phức tạp mà hắn không biết. Ngao Khâm buột miệng kêu lên, “Đó là y tự đòi tính cho ta.” “Vì sao y phải làm vậy ?” Ngao Khâm giật mình , vì ...... Vì thoát khỏi ta, hay là ...... Hi Di nhường đường tiếp tục chậm rãi đi về phía Nam Thiên Môn, bỏ mặc hắn đứng ngây ra tự mình tìm câu trả lời, “Nếu ngươi thấy mình có thể đền lại được, vậy cứ hủy y thử xem. Ta chỉ sợ cho dù có thêm một ngươi nữa cũng không đủ để thu dọn tàn cục.” Đền được hay không hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn biết, “Y không động tình hay không thể động tình ?“ Hi Di vốn định đi lại không khỏi quay đầu, suy tư một lát rồi nhìn vào mắt Ngao Khâm, đầu mày khóe mắt chứa đầy thương hại, “Ngươi không hợp với y.” Ý là, y sẽ không thích ngươi. Như một thanh kiếm sắc xuyên vào tâm can vốn đã chất đầy phiền muộn của hắn. Nếu vậy, người như thế nào mới thích hợp ? Ngày ấy là yến hội của thái tử Đông Hải, nhịn không được mượn rượu mà lôi vấn đề trong lòng ra nói, “Các ngươi nói xem, người như thế nào mới đáng để thích ?” Kết quả là khiến ai ai cũng kinh ngạc, “Thanh Long thần quân như ngài mà cũng bị vấn đề này làm khó sao ?” Bốn phía ồ lên. Hắn ngồi sau bàn rượu, nét mặt tĩnh lặng không đáp lại. Tiên chúng thần tộc hứng trí bừng bừng nghị luận sôi nổi, đứng đầu tất nhiên là thân phận danh vọng, sau đó hẳn là phú quý vinh hoa, nếu ngoại hình đặc sắc một chút, được thế thì hiển nhiên là lý tưởng, người như vậy mà thả vào tam giới thì không khác gì thịt Đường Tăng, đảm bảo nhân quỷ xà thần sẽ tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu. Ngao Khâm cười nhạt, “Toàn nói bậy.” Bên cạnh có người nói, “Kiểu gì cũng phải biết ăn nói.” Là Bạch Hổ thần quân danh tiếng trăng hoa vang dội khắp tam giới. Lại có người nói, “Phải có một bụng học vấn sâu xa.” “Phải có một thân tuấn tú võ nghệ tài giỏi.” “Không đúng không đúng, phải có tuyệt học độc nhất vô nhị mới là tốt nhất.” Càng nói càng quá lời, một đám công tử ăn chơi phóng đãng am hiểu trăng gió tình trường, lại không biết chút gì về cái gọi là chân tình của nhân gian. Mỗi người một ý, cuối cùng vào tai chỉ có một câu nghe như tùy ý của tam công chúa quá lứa lỡ thì vẫn chưa chịu rời Long cung, “Cái gì là thích hợp ? Chỉ có người được rập khuôn tạo ra theo tâm ý của mình mới là thích hợp.” “A, người tạo ra theo ý mình ? Tìm ở đâu được ?” Long cung đại thái tử thò vào cướp lời nàng,“Chả trách ngươi mãi vẫn không gả đi được.” Nàng công chúa kiêu căng dậm chân, hất đổ chiếc chén đòi đi tìm mẫu thân mách tội. Ngao Khâm ngồi yên lặng nghe xong lại thương tâm. Người được tạo ra theo ý ngươi, biết ngươi lạnh, biết ngươi nóng, biết ngươi muốn tĩnh lặng, biết ngươi thích phồn hoa, làm chuyện ngươi muốn làm, nói lời ngươi muốn nghe, không gì không hợp ý ngươi, không gì không vừa lòng người, nếu người đó ở đây, Ngươi có thể không thích không ? Ngươi có thể không động tình không ? Có lẽ đã uống quá nhiều, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra một ý niệm cổ quái, rất cổ quái, đến khi tỉnh rượu lại quay quay trong đầu nhớ mãi không quên. Nhân gian thoáng cái đã qua dăm ba ngày, Hi Di chậm chạp chưa thấy về. Tinh thần của tiểu đạo sĩ cũng không thấy tốt lên, nằm bệnh trên giường ngủ gà ngủ gật. Ngao Khâm ngày ngày bưng canh hạt sen đến bên giường, từng ngụm từng ngụm đút cho y. Đạo giả trong lòng biết rõ chén canh hạt sen kia nhưng lại không từ chối, mơ mơ màng màng uống hết quá nửa. Ngao Khâm hỏi y, “Ngươi không sợ ta độc chết ngươi sao ?” Y mở mắt chậm rì, trì độn nghiêng đầu suy nghĩ, “Một cái mạng thôi mà, có gì đáng tiếc đâu ?” Chọc Ngao Khâm nhịn không nổi mà hôn lên mặt y, “Ngươi không quý, nhưng mà ta quý.” Tiểu đạo sĩ nâng mí mắt lười biếng liếc hắn một cái, “Nói hươu nói vượn.” Lộ ra vài phần đáng yêu hiếm thấy. Ngay sau đó lại ngủ, mặc cho Ngao Khâm lắc lư thế nào cũng không tỉnh. Khi trời quang đãng, Ngao Khâm sẽ dắt y ra vườn ngắm hoa. Lúc trước không để ý, thuận tay reo vài hạt giống hoa, đến bây giờ, một thảm muôn hồng nghìn tía, dù lộn xộn nhưng cũng rực rỡ tưng bừng. Tiểu đạo sĩ mệt đến không đi nổi, nằm trên tháp nói ở bên trong nhìn ra cửa sổ là được rồi, Ngao Khâm không thèm lên tiếng cứ thế đến bên ôm y ra khỏi phòng. Tiểu đạo sĩ cố lên tinh thần để bồi hắn, về sau nghĩ lại mà ôm một bụng chán nản. Khi mưa xuống lại muốn cùng ngồi bên song cửa ngắm mưa. Tiểu đạo sĩ mệt đến không chịu nổi, hắn lại hứng chí bừng bừng ôm vào phòng mang cổ cầm ra đinh đinh đang đang gẩy, đêm đó đạo giả ho cả đêm, có lẽ do lúc ngồi bên cửa sổ không cẩn thận bị dính mưa. Có lẽ năm đó Hi Di nói không sai, bọn họ không thích hợp, hắn quá độc đoán quá bá đạo, cá tính nói một là một chỉ sợ đến chết cũng không đổi thay. Lúc chán nản nằm dài trên giường bệnh, hai người cùng nhau chuyện trò miên man. Câu được câu chăng, đạo giả mơ mơ tỉnh tỉnh nghe câu được câu mất, một hỏi một trả lời, lắm khi ông nói gà bà nói vịt. Ngao Khâm cũng chẳng buồn để ý, trời lên trăng xuống vẫn luôn túc trực bên giường, tới nhìn khuôn mặt ngủ say rầu rĩ của y mà cười đến run rẩy. Tiểu đạo sĩ vẫn mơ mơ hồ hồ, chỉ riêng hai chữ “Đông Viên” là không hề nhắc đến, thường vừa tán chuyện với Ngao Khâm vừa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay lại nghiêm trang nói với Ngao Khâm, “Ta cảm thấy tòa tháp kia sắp đổ rồi.” Ngao Khâm theo tầm mắt của y nhìn ra bên ngoài, Hàng Ma Tháp xa xa ngoài song cửa sổ, thân tháp như kiếm chĩa thẳng lên trời, nhuệ khí hừng hực, “Sao vậy được ?” Đạo giả nhíu mày nói, “Tháp kia hình như hơi lệch sang bên cạnh một chút.” “Ngươi ngủ đến mơ hồ rồi.” Ngao Khâm cười ha ha vỗ lên mặt y, hỏi đến trôi chảy “Ngươi có biết bên trong giam giữ cái gì không ?” Tiểu đạo sĩ bắt chước khẩu khí thần thần bí bí của Ngao Khâm đêm lần đầu gặp gỡ, “Ma” “Ngươi đoán là ma gì ?” Không biết vì sao, hắn nổi lên hứng trí nói chuyện. Nhìn đạo giả bối rối, Ngao Khâm nhếch đuôi lông mày, đột nhiên ra tay như chớp, đầu ngón tay ấn mạnh lên ngực đạo giả, “Là tâm ma.” Tiểu đạo sĩ bị giật mình, đôi đồng tử đen như mực lóe lên, thấp giọng hỏi, “Của ai ?” “Của ngươi.” Đầu ngón tay đổi hướng chỉ lên ngực mình, tầm mắt của Ngao Khâm khóa chặt ánh mắt của đạo giả, “Cũng là của ta.” “Ta vốn tưởng sẽ là hắn.” Tựa như cảm thấy âm điệu của đạo giả quá nhẹ, Ngao Khâm nghiêng người tiến đến trước mặt y, “Ngươi đã đi vào ?” Tiểu đạo sĩ mi mục thanh triệt nhẹ nhàng khép mắt, chỉ trong chốc lát lại đắm chìm trong mộng đẹp gọi sao cũng không tỉnh. Sau khi Hi Di đi không lâu, Ngao Cẩm lại tới, người anh em tính tình trái ngược lần này lại hành trang giản tiện mà đến, chỉ là thần thái và khí thế đã mạnh hơn không ít, vừa bước vào cửa đã nổi giận đùng đùng cắt ngang tiếng đàn của Ngao Khâm, “Huynh hạ độc y !” Thật không có gia giáo. Ngao Khâm chậm rãi thu tay, nhắm mắt thưởng thức mùi huân hương như có như không trong phòng, “Ta nói rồi, nếu sớm biết y đến, ta sẽ độc chết y không chừng.” Thần quân đương nhiệm khoanh tay mà đứng, “Huynh muốn thế nào ?” Thần quân tiền nhiệm cúi đầu nhìn đàn rồi lại nhìn vườn hoa đắm mình trong đêm, “Ta muốn y.” Hiển nhiên như chỉ cần vươn tay là có thể hái xuống vầng trăng nơi chân trời. Ngao Cẩm vốn được coi là người biết kiềm chế nhất thiên cung rốt cuộc cũng không ẩn nhẫn nổi nữa, mũi nhọn từng chút từng chút bị bức ra, “Vì sao nhất định phải là y ? Không phải huynh thống hận Hi Di sao ? Bọn họ, bọn họ rõ ràng là giống nhau.” “Giống nhau chỗ nào ? Y là y, Hi Di là Hi Di.” Trong mắt Ngao Khâm tràn đầy kinh ngạc, giống như lần đầu tiên phát hiện thì ra người em trai này cũng có thể làm phép, “Ta muốn Hi Di làm gì ? Dát vàng rồi đưa lên miếu thờ chắc ? Vô lý.” Người anh em ruột thịt kia tức khắc chán nản, “Là huynh quá vô lý !” Vô lý cũng được, hồ đồ cũng được, cái gì cũng được hết, cái gì cũng có thể quăng đi, chỉ có sự tồn tại của người nọ là mặc cho thiên đao vạn quả ngũ lôi oánh đính đều không thể bỏ qua, đây là chấp niệm và khát vọng của hắn. Ngàn năm vạn năm, cho dù luân hồi không còn thiên địa tan biến, sinh mệnh của tiểu đạo sĩ cố chấp ngốc nghếch kia cũng phải nằm trong tay hắn, thời khắc tan thành tro bụi, cũng là lúc hắn cầm tay y cùng nhau mà chết. “Ta thích hắn.” Ngao Khâm nói với Ngao Cẩm. Thần quân trẻ tuổi vô lực ngã ngồi xuống ghế, thở dài thật lâu rồi mới chậm rãi mở miệng, “Huynh định giải thích với y thế nào về chuyện Đông Viên ?” Hết chương 14