Hàng Long Phục Hổ

Chương 180 : Hắn... quá xấu! (2)

Tư Đồ Bá Tư cười cười, trên mặt cũng không có bất cứ ý tứ khinh thường gì, mười tám tuổi đã trở thành võ giả Chiến Linh, tốc độ này phóng nhãn cả thiên hạ, cũng là rất không tệ, nếu những người này biết Tiêu Hùng mới huyết mạch thức tinh khoảng một năm, e rằng tròng mắt sẽ lồi ra mất. "Ừm, thử đi, dù sao cũng chỉ là luận bàn". Tiêu Hùng gật gật đầu, nhìn trái nhìn phải nói: "Nơi này, e rằng không thích hợp..." "Ra diễn võ tràng bên ngoài đi, nơi đó đủ rộng, ngươi là cung tiễn thủ, nếu cự ly quá gần, với ngươi cũng không công bằng". Tiêu Hùng đương nhiên không có ý kiến, Lạc Tang đối diện khiêu khích nhìn Tiêu Hùng một cái, vác đại kiếm lên vai đi ra ngoài, mấu thanh niên nam tử bên cạnh cũng nhao nhao đi theo, bộ dạng đúng kiểu đi xem trò vui. Tiêu Hùng chậm rãi đi ra, đồng thời nghiêng đầu hỏi: "Lạc Tang đó là thực lực gì?" Thác Bạt Xảo Vân mỉm cười nói: "Chiến Linh tứ trọng, ngươi tự tin chứ?" Tiêu Hùng chớp chớp mắt cười khổ nói: "Cô hình như rất tin vào ta, nếu là phục kích bên ngoài, cơ hội chiến thắng có lẽ rất lớn, nhưng ở nơi trống trải như thế này, một cung tiễn thủ và một võ giả đối diện mà chiến, thực lực còn chênh lệch nhiều như vậy, nàng cho ràng ta có thể thắng sao?" Thác Bạt Xảo Vân thản nhiên cười nói: "Ta tin ngươi, nhất định có thể thắng". Tiêu Hùng bĩu môi bất đắc dĩ, trong lòng đang suy tính xem phải ứng phó thế nào, Chiến Linh tứ trọng thực lực, sau khi mình tấn thăng Chiến Linh nhất trọng, không biết chiến đấu lực thế nào, có thể chính diện tương kháng với hắn hay không... Đáng tiếc không thể thả Bạch Hổ vương Chiến Hồn, nếu không, dựa vào khổ luyện tu hành của mình, cộng thêm ưu thế thiên cấp tâm pháp, và cả song huyết mạch thực lực, khẳng định có thể khiến đối phương tè cả ra quần. Trên diễn võ đài, Tiêu Hùng và Lạc Tang hai người đứng đối diện nhau, Tiêu Hùng lấy ra Hắc Nguyệt cung, Lạc Tang cũng giơ đại kiếm trong tay mình. Tiêu Hùng không có nửa phần ẩn giấu thực lực, Cửu Dực Thiên Long kim hoàng sắc trong tay đã bốc lên, trên hai cánh tay Tiêu Hùng nhanh chóng xuất hiện kim sắc lân phiến nhỏ mà mỹ lệ, lân phiến bao phủ hai tay Tiêu Hùng, khiến Tiêu Hùng có chút hoài nghi, nếu sau này thực lực mỗi lúc một mạnh, vậy cánh tay mình không phải sẽ có một tầng hộ giáp thiên nhiên sao? Trên mặt những người đứng xem đều lộ ra thần sắc kinh ngạc, Cửu Dực Thiên Long huyết mạch, đó là một trong thánh thú huyết mạch, truyền nhân Nguyệt thần tiễn này là huyết mạch Cửu Dực Thiên Long! Nguyệt thần tiễn cường đại, cộng thêm Cửu Dực Thiên Long cường đại, không lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Thánh nữ chọn hắn làm người thủ hộ? Sau lưng Lạc Tang phù hiện một Chiến Hồn Cương Chùy Ngạc Ngư, trên mặt, trên da Lạc Tang tựa như xuất hiện tầng da dầy thường thấy trên người cá sấu, khiến mặt hắn càng trở nên khó coi. Tiêu Hùng vung vẩy tay mình, nghiêng đầu nói với Thác Bạt Xảo Vân cách đó không xa rất huênh hoang triển lộ cánh tay mình: "Giờ ta đã biết tại sao nàng không chọn hắn, hắn so với ta... xấu hơn nhiều." Thác Bạt Xảo Vân không ngờ lúc này rồi mà Tiêu Hùng còn có tâm trạng đùa cợt, không nhịn được, bật cười thành tiếng, nụ cười này như hoa tươi nở rộ, nhất thời thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Tiêu Hùng nói không lớn, nhưng Lạc Tang đối diện vẫn nghe thấy rất rò, khuôn mặt vốn dĩ có chút tối tăm nhất thời càng thêm âm trầm. Một tiếng gầm giận dữ, Chiến Hồn Cương Chùy Ngạc Ngư trên người Lạc Tang đột nhiên bành trướng, Cương Chùy Ngạc Ngư dường như sống lại, đôi mắt bừng bừng sát khí nhìn chằm chằm Tiêu Hùng, cái đuôi bự chảng, quất qua quất lại trong không trung, cái miệng đầy răng nhọn, càng khiến người ta có cảm giác không rét mà run. Thấy Lạc Tang đã rơi vào trạng thái bùng nổ, Tiêu Hùng cũng không dám phân tâm, toàn thân chiến khí điên cuồng khởi động, thực lực đã hoàn toàn triển hiện ra ngoài. Đối chiến với đối thủ Chiến Linh tứ trọng, Tiêu Hùng không dám có nửa phần sơ ý. Đây cũng là lần chiến đấu đầu tiên sau khi Tiêu Hùng tấn thăng võ giả Chiến Linh, đối với thực lực mình rốt cuộc có thể bạo phát ra chiến đấu lực mạnh đến đâu, bản thân Tiêu Hùng cũng không chắc chắn. Hắc Nguyệt cung đã được kéo thành hình trăng tròn, Tiêu Hùng nhíu mày, Hắc Nguyệt cung là một hồn binh, bản thân bây giờ đã tấn thăng thành võ giả Chiến Linh, hồn binh đã có không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình, xem ra phải tìm cơ hội đổi một món linh binh cung khác mới được. Thiết tiễn vẫn chưa xuất cung, nhưng đã như mãnh hổ dữ tợn nhe nanh múa vuốt, lập lòe sát cơ đáng sợ. Lạc Tang nhìn chằm chằm cung tiễn trong tay hắn, thần tình đề phòng, cùng cung tiễn thủ chiến đầu, phải kéo gần khoảng cách, một khi kéo gần được khoảng cách, sự tình tiếp theo sẽ rất đơn giản. Một Chiến Linh nhất trọng cung tiễn thủ bị một Chiến Linh tứ trọng võ giả tiếp cận, còn có dư lực phản kháng hay không? Lạc Tang chạy thật nhanh, thân hình hiện ra theo hình chữ chi, tiếp cận Tiêu Hùng, thân thể lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng, chuẩn bị tránh né tiễn kĩ mà Tiêu Hùng bắn ra. Tiêu Hùng nhíu mày, Lạc Tang này thân hình du động rất nhanh, bước chân nhẹ nhàng, hành tẩu như nước chảy mây trôi, muốn một tiễn trúng đích, đúng là có chút khó khắn, dù sao Nguyệt thần tiễn của mình mới tu hành đến giai đoạn thứ ba Sát tiễn. Tiêu Hùng mở mắt thật to, nhìn chằm chằm thân hình Lạc Tang, trong những động tác liên tục của hắn, tìm kiếm cơ hội bắn ra tiễn kĩ. Tiễn, uy lực mạnh nhất, là lúc vẫn nằm trên cung chưa được bắn ra. Lạc Tang đã tới gần Tiêu Hùng rất nhiều, Tiêu Hùng vẫn chưa bắn ra tiễn trong tay, cung trong tay vững như bàn thạch, không hề run rẩy chút nào, dây cung kéo căng như trăng rằm cũng không chút nhúc nhích, chỉ có tay trái Tiêu Hùng, là đang điều chinh phương hướng, ngắm chuẩn Lạc Tang. Trên mặt Lạc Tang cũng vô cùng ngưng trọng, bởi vì cự ly càng gần, uy lực một tiễn của Tiêu Hùng càng lớn, càng khó tránh né. Khoảnh khắc cơ thể Lạc Tang đột nhiên một lần nữa lệch trọng tâm, thân thể một lần nữa nhào đến, tay Tiêu Hùng đột nhiên buông lòng, thiết tiễn trong nháy mắt xuất hiện trước người Lạc Tang. Lạc Tang giật mình, mình đã cẩn thận như vậy mà vẫn bị đối phương nắm được lộ tuyến hành động, tiểu tử này đúng là lợi hại! Mọi người xung quanh, ánh mắt đều có chút thay đổi, trong ánh mắt nhìn Tiêu Hùng có thêm vài phần tán thưởng, một tiễn này của Tiêu Hùng bắn ra thời cơ vô cùng chuẩn, không chỉ vừa hay nắm bắt được lộ tuyến của Lạc Tang, mà còn vì khống chế khoảng cách của Tiêu Hùng, vừa hay ở vị trí thích hợp nhất. Nếu gần hơn chút nữa, uy hiếp của cung tiễn ngược lại sẽ nhỏ đi, nếu cự ly xa hơn một chút, uy lực một tiễn này lại yếu đi vài phần. Giờ này, vừa hay không sớm không muộn. Nguyệt thần tiễn, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ có điều, muốn dựa vào một tiễn này đánh bại Chiến Linh tứ trọng Lạc Tang, rõ ràng là không thể, không biết Tiêu Hùng tiếp theo sẽ dùng thủ đoạn gì, du tẩu công kích? Cung tiễn thủ kị nhất là bị người ta kéo gần khoảng cách, Tiêu Hùng sau khi bắn ra một tiễn, theo như suy đoán của mọi người, đáng ra phải lùi sau, thì Tiêu Hùng lại không lùi. Chỉ trong chớp mắt, trên tay Tiêu Hùng đã có thêm một mũi tên nữa, không cần suy nghĩ, thậm chí nói ngắm cũng không ngắm, trực tiếp kéo căng dây cung, sau đó bắn ra.