Hạng Gia Đại Thiếu
Chương 44
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Làm sao vậy?” Nghe Phương Trác kêu to, Hạng Viễn có chút mờ mịt, vô thức liếc mắt về nơi tập trung nhiều người nhất, sau đó cậu liền thấy một thân ảnh cao gầy đang đi ở cách đó không xa.
“Anh, em không muốn đi H quốc với anh trai của Shirley đâu! Người đàn ông này khủng bố lắm!”
“Cái gì?” Anh trai của Shirley? Chẳng phải đó chính là Tiết Lâm sao? Ánh mắt Hạng Viễn nhất thời ngưng trọng, nhìn kỹ thân ảnh cao gầy kia lần thứ hai. Lúc ấy người xúm lại nhiều lắm, Tiết đại minh tinh đã được vệ sĩ vây quanh để tránh bị đám con gái kích động nhào vào, cho nên dù có ngó nghiêng đủ kiểu, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt bị kính râm che kín gần hết của đối phương thôi, “Mày thật sự đi cùng với Tiết… anh trai của Shirley à? Bị chen chết bẹp chưa?”
“Đậu má, đến bây giờ em còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra đâu!” Phương Trác ủy khuất không gì sánh được. Tuy cậu đồng ý tới H quốc với Shirley, nhưng đơn giản chỉ là đi chơi theo kiểu bè bạn, ấy vậy mà trước khi xuất phát anh trai người ta lại tới nhà đón cậu là thế quái nào? Hơn nữa, ai có thể nói cho cậu biết, tại sao anh trai của Shirley bỗng nhiên lại biến thành một đại minh tinh?
“Anh buông ra!” Phương Trác vừa gọi điện thoại, vừa bị Tiết Lâm ôm vào trong ngực, kéo kéo lôi lôi tiến về phía trước. Rốt cuộc thì cậu đen đủi đến mức nào mới phải chung đường với một đại minh tinh cơ chứ! Nhìn đám fan cuồng kích động hò hét chói tai rồi lại lệ rơi đầy mặt ở trước mắt, Phương Trác cũng sắp nổ tung rồi.
“Buông ra thì cậu sẽ bị chen ngã, đừng nói nữa, tiếp tục tiến về phía trước đi.” Tiết Lâm một mực duy trì phong thái thanh cao lãnh tĩnh, nhưng hành động bảo vệ Phương Trác thì lại kiên định vô cùng.
“Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, tôi không phải minh tinh, sao lại phải chịu khổ thế này?” Phương Trác nhớ rõ, vé cậu mua là khoang hạng nhất, có lối vào riêng, thật không thể hiểu, tại sao một chuyến bay êm êm đẹp đẹp lại bỗng chốc phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn khủng khiếp thế này!
“Hành trình bị lộ, không có cách nào.” Làm ngôi sao cũng có chỗ bất tiện của ngôi sao, thôi thì một khi hành trình đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, vậy cứ để cho nó sáng chói luôn đi, huống hồ, việc được ôm người mình yêu lên máy bay cũng đủ để khiến Tiết đại minh tinh thỏa mãn khao khát ấp ủ lâu ngày.
“Sean! Sean!” Nhóm fan nữ vẫn đang hò hét, thậm chí có người còn che miệng khóc òa lên.
Phương Trác bị bọn họ làm cho đau cả đầu, cầm di động còn chưa cắt đứt cuộc gọi, cầu cứu Hạng Viễn, “Anh, anh có thể mang em đi trước được không?”
Bọn họ đã hẹn sẽ gặp mặt sau khi qua cửa kiểm soát, Hạng Viễn bay, chắc chắn Tam gia sẽ tiễn chân.
“Xin lỗi, lần này anh không giúp được mày rồi.” Hạng Viễn nhìn đám con gái xúm lại bên người Tiết Lâm chỉ thấy đau đầu nhức óc, bản thân cậu còn đang được Tam gia bảo vệ trong lồng ngực đây, sức đâu mà đi cứu Phương Trác nữa. Mặt khác, nhìn tư thế ôm người thật chặt của Tiết Lâm, chỉ e dù vệ sĩ nhà cậu có xông lên thì Tiết đại minh tinh cũng chẳng chịu thả người.
“Thế em phải làm sao?” Có mấy em gái đã sớm phát hiện Phương Trác được Tiết Lâm ôm vào trong ngực, các cô ấy một bên chụp ảnh một bên nhìn cậu mà hô to gọi nhỏ đủ điều. Phương Trác đau đầu kinh khủng, nếu không nhờ kính râm chống đỡ, có lẽ cậu sẽ mất mặt đến mức chẳng dám ra ngoài gặp ai.
“Nhanh vào cửa kiếm soát đi, vào được rồi thì sẽ không bị đuổi theo nữa!”
“Được, được.”
Giữa những tiếng “Sean! Sean!” vang dội, cuối cùng Phương Trác và Tiết Lâm cũng vào cửa thành công. Nhìn nhóm fan đang gào khóc ở bên ngoài, Phương Trác vô lực mà day day hai bên thái dương. Chẳng phải chỉ là theo đuổi ngôi sao thôi à? Có cần kích động đến vậy không? Quay đầu nhìn đại minh tinh rốt cuộc cũng chịu buông mình ra, Phương Trác không khỏi bĩu môi, chẳng qua là cao một chút, gầy một chút, diện mạo đẹp hơn người một chút, còn lại cũng thực bình cmn thường đi.
Phương Trác không hề phát hiện những điểm tương đồng giữa Shirley và anh trai cô nàng, khi gặp được Hạng Viễn thì liền nhảy bổ vào ngực đối phương, bộ dáng hệt như gặp được thân nhân sau ngàn trùng ly biệt.
Tam gia đã quen với sự động kinh của Phương Trác, tuy trong lòng cũng có bất mãn, nhưng trên mặt vẫn giữ được ý cười. Mà Tiết đại minh tinh ‘hồi nguyên bản thể’ thì lập tức giật giật khóe miệng, hắn biết quan hệ giữa Phương Trác và Hạng Viễn rất tốt, nhưng sao có thể tốt đến mức này?
Tiết Lâm rất muốn duỗi tay lôi Phương Trác ra khỏi ngực Hạng Viễn, nhưng vì cố kỵ người đàn ông thân phận cực cao đứng ở một bên, nên vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ hơi cúi người, lễ phép chào hỏi Tam gia.
Tam gia sờ cằm, phi thường nể mặt mà cười đáp lại.
Giờ phút này, bọn họ đã tới phòng chờ của khoang hạng nhất, trong phòng không có nhiều người nên vô cùng yên tĩnh. Phương Trác chọn một chỗ ngồi rồi lôi kéo ông anh của cậu tới mà bắt đầu kể khổ.
Hạng Viễn nhìn Tiết Lâm tháo kính râm, khí chất thuận lợi chuyển đổi từ đại mỹ nữ thành mỹ nam tử lạnh lùng cao ngạo thì kinh ngạc cực kỳ. Cậu biết hoá trang có một sức mạnh phi thường vi diệu, nhưng lại không biết, hoá trang còn có thể thay đổi khí chất trời sinh của người ta.
Thật sự là quá thần kỳ!
Thời gian cậu nhìn chằm chằm Tiết Lâm có hơi dài, Phương Trác kéo tay áo cậu, bất mãn hỏi, “Anh, anh nhìn cái gì đấy?”
Tam gia ngồi cùng trên một cái sô pha với Hạng Viễn cũng để lộ một chút ghen tuông, thấy người yêu mình nhìn chằm chằm mỹ nam nọ, nhịn không được mà vươn tay chọt chọt thắt lưng cậu một hồi.
“Dừng dừng dừng, đừng giở trò nữa!” Hạng Viễn sợ nhất là bị cù nhột, Tam gia vừa chọt một cái cậu đã cười đến ngả nghiêng. Phương Trác thấy Hạng Viễn và Tam gia thân thân mật mật, không khỏi oán giận nói, “Anh, em đang nói chuyện với anh mà.”
“Được, mày nói đi, nói đi.” Sắp tới giờ ly biệt, tâm tình Hạng Viễn cũng trở nên mềm hơn, cậu vòng tay ra sau lén lút nắm lấy bàn tay của Tam gia, rồi mới quay lại nói chuyện cùng Phương Trác, “Tiểu Phương, mày còn chưa giới thiệu với anh vị này là ai đâu đấy?”
Nghe được lời ấy, Phương Trác bỗng chốc ngẩn ra, đúng, cậu còn chưa giới thiệu anh trai của Shirley với ông anh mình.
“Xin chào, tôi là Tiết Lâm, tiếng Anh tên là Sean, là bạn của Phương Trác.” Giọng nói của Tiết Lâm trầm hơn lúc làm Shirley một chút lại còn đặc biệt rất dễ nghe. Tuy nhiên, dù thanh âm cũng được nhưng sắc mặt hắn lại chẳng sáng sủa gì, việc Phương Trác liên tục nhích sang bên Hạng Viễn khiến đại minh tinh đã khôi phụ diện mạo vốn có của mình bắt đầu hoài nghi mị lực của bản thân.
“Chúng ta mới gặp lần đầu nhỉ?” Hạng Viễn nói như thật, “Trước kia chưa từng thấy Tiểu Phương nhắc đến anh nha!”
“Trước kia tôi ở nước ngoài, lần này trở về mới gặp được Tiểu Phương.”
“Anh, anh ta là anh trai của Shirley, Shirley đột nhiên có việc nên không tới được, nên cô ấy bảo anh mình đưa em tới H quốc trước.”
Phương Trác nghiêm túc giải thích, Hạng Viễn thì rất muốn quỳ trước sự ngu xuẩn của cậu ta. Tuy lúc đầu cậu có tâm đùa giỡn, nhưng đã lâu đến vậy rồi, tại sao Phương Trác vẫn không hề phát hiện sự dị thường của Shirley và Tiết Lâm? Cái gì mà có việc không thể tới chứ, H quốc cơ bản không có cái người tên là Shirley này đâu!
Đau lòng nhìn thằng em khờ dại của mình, Hạng Viễn vừa định há miệng nói chân tướng cho cậu ta biết, lại thấy Tiết đại minh tinh thúc giục đứng lên. Từ khi bước vào phòng chờ của khoang hạng nhất, Tiết Lâm liền rơi vào trạng thái khẩn trương cao độ, chỉ sợ Hạng Viễn tiết lộ yếu tố có thể phá hỏng kế hoạch của mình. Trước kia không gặp thì còn có thể khắc chế, nhưng gặp mặt Phương Trác xong, hắn lại càng ngày càng thích tên nhóc này. Tình cảm mỗi lúc một đậm sâu, nếu thật sự không thể bắt Phương Trác tới bên cạnh, có lẽ hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất.
Không có được sẽ chẳng sợ mất đi, ở bên Phương Trác vài ngày, Tiết Lâm liền đem tất cả vấn vương cùng thiện cảm đối với người nọ ghi tạc vào lòng. Mặc dù là một đại minh tinh, nhưng so với người thường, ngoại trừ bộ dạng đẹp hơn chút, có tài hơn chút ra thì hắn không có bất cứ ưu thế nào trên con đường theo đuổi Phương Trác cả, mặt khác, thời gian và không gian chính là trở ngại lớn nhất của hắn.
Vì để có thể chính phục tên nhóc mình yêu thuận lợi hơn, hắn không thể không sử dụng thủ đoạn hèn hạ, dùng thân phận ‘anh vợ’ mà lừa gạt Phương Trác đi H quốc.
Vừa nghĩ tới chuyện đến bây giờ Phương Trác vẫn chưa biết hắn là ai, thậm chí Phương Trác con không rung động trước ‘cô gái’ Shirley, ông – anh – vợ – Tiết – Lâm cũng bắt đầu có phần tuyệt vọng.
“Đến giờ đăng ký rồi.” Tiết Lâm kéo Phương Trác, vội vàng chào hỏi Hạng Viễn và Tam gia rồi quay người bước đi.
“Tôi còn chưa nói chuyện xong với anh tôi đâu!” Phương Trác kháng nghị.
“Đến H quốc rồi thì cậu muốn nói sao cũng được.”
“Này, này… Sao anh lại bá đạo như vậy hả?”
Tiếng cãi nhau của hai người càng lúc càng trôi xa, Hạng Viễn nhìn bóng dáng dần biến mất của bọn họ, trên mặt không khỏi lộ ra một tia lo lắng, “Tiểu Phương sẽ không phải chịu thiệt thòi chứ?”
Tam gia ôm lấy thắt lưng cậu, ôn nhu nở nụ cười, “Ai yêu trước người đó thua, so với việc bận tâm đến Tiểu Phương, không bằng em hãy lo cho Tiết Lâm một chút.” Chỉ nhìn vào bộ dáng ngờ nghệch chậm tiêu của Phương Trác đã có thể dự liệu được, hành trình theo đuổi tình yêu của Tiết Lâm có bao nhiêu gian khổ.
Tiễn chân Phương Trác cùng Tiết Lâm xong, thời gian lên máy bay của Hạng Viễn cũng đến.
Trước đây không phải chưa từng trải qua ly biệt, nhưng cuộc chia ly này lại khiến Hạng Viễn cực kỳ bịn rịn luyến lưu. Mặc dù trong phòng chờ vẫn có người ngoài, song Hạng Viễn hoàn toàn không cố kỵ, một phen kéo tay Tam gia, huyên thuyên căn dặn hồi lâu, nào là đừng thức đêm, nào là phải uống canh bổ đúng giờ, nào là không nên uống trà đặc linh tinh này nọ… Nhìn Hạng Viễn càng ngày càng giống một bà vợ đảm quan tâm săn sóc cho chồng, nhu tình nơi đáy mắt Tam gia cơ hồ sắp sửa tràn ra.
“Được, anh biết rồi.” Tam gia sờ sờ đầu cậu, phi thường lưu luyến, “Vào đi thôi.”
“Vâng.” Hạng Viễn vươn tay ôm lấy Tam gia, cúi đầu, che giấu giọt lệ không giữ được mà tràn ra nơi khóe mắt, đầu cũng không quay lại lập tức chạy vào cửa sân bay.
Nhìn bảo bối tâm ái càng chạy càng xa, Tam gia buồn bã thở dài.
“Tam gia, phải đi thôi.” Cát Kiện hảo tâm nhắc nhở.
“Ừm.” Bất kể về thân thể hay là tâm linh, Diệp Tam gia đều là một người đàn ông cường đại, hắn cũng chỉ buồn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi, thời điểm xoay người đã hoàn toàn khôi phục vẻ lãnh tĩnh cùng phong thái cao ngạo thường ngày.
Đứa nhỏ yêu thương đang lớn dần, vòng tay hắn cũng phải thêm rộng lớn và vững chắc, như vậy mới có khả năng bảo vệ đối phương bình an mạnh khỏe cả đời.
Chuyến bay kéo dài cho nên vô cùng nhàm chán, Hạng Viễn xem mấy bộ phim rồi lại ngủ một giấc, rốt cục thông báo máy bay chuẩn bị hạ cánh cũng đã vang lên.
M quốc là nơi cậu cư trú lâu nhất, gọi nó là quê thương thứ hai cũng chẳng ngoa. Trước khi rời khỏi nơi này cậu vẫn là thiên chi kiêu tử trong đám sinh viên du học, nhưng lần này trở về, tâm tư cậu đã thay đổi thật nhiều. Theo quá trình máy bay hạ cánh, những nhục nhã đói khổ phải chịu trước lúc trọng sinh liền tựa như một đám ma quỷ, điên cuồng chui vào trong óc cậu.
Máy bay hạ cánh, Hạng Viễn xách hành lý ra khỏi sân bay. Ngay sau đó cậu bắt gặp mấy người trẻ tuổi đang vừa vui vẻ cười đùa vừa giơ bảng chữ.
“Anh Hạng! Andy!”
“Andy trở lại rồi!”
Nhìn thấy Hạng Viễn, bọn họ sáng bừng con mắt.
Mà thời điểm bắt gặp những gương mặt thân quen này, Hạng đại thiếu gia không khỏi nhếch khóe môi một cách đầy quái dị.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
41 chương
115 chương
18 chương
73 chương
202 chương