Edit: Mimi – Beta: Chi ***** Khi đi học, mặt mày Hạng Viễn cau có, nhìn rất khó coi. “Hạng Viễn tới rồi?” Lý Lâm thấy cậu, đứng lên gọi: “Lại đây ngồi này.” Hạng Viễn đảo mắt nhìn đối phương một cái, tuy sắc mặt không tốt, nhưng vẫn cứ đi qua, ngồi xuống. “Hôm nay là tiết của thầy Dư, ông ấy rất thích điểm danh, về sau cậu đừng nên trốn tiết.” Lý Lâm thấy sắc mặt người kia không tốt, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Trước khi ra khỏi cửa còn rất tốt mà?” “Không có gì.” Lớp học không phải chỗ để thảo luận vấn đề riêng, mặc dù trong lòng Hạng Viễn chất đầy tức giận, nhưng cậu vẫn cố nhịn xuống. “Vậy là tốt rồi, nghe giảng đi.” Lý Lâm thấy người kia vẫn luôn xụ mặt, cũng không nói thêm gì. Tuy anh bạn cùng ký túc mới này bộ dáng rất được, song tính cách lại quá lạnh lùng, ngay cả một người hiền lành như Lý Lâm cũng cảm thấy không cách nào thân cận được. Yên lặng nghe xong hai tiết học, Hạng Viễn thu dọn sách vở, xoay người bước đi. “Hạng Viễn…” Lý Lâm đuổi theo ở phía sau, thấy đối phương dừng bước, không khỏi xấu hổ cười cười, nói, “Muốn cùng đi ăn cơm không?” “Không cần, đã hẹn trước với bạn rồi.” Thấy Hạng Viễn mặt không đổi sắc mà xoay người rời đi, Lý Lâm thở dài một hơi, lặng lẽ xách cặp đi về phía canteen. Ngày hôm nay của Hạng Viễn cũng không dễ chịu, sau khi ăn cơm cùng Phương Trác xong cậu liền tùy tiện đi dạo trong trường một lát, rồi mới quay về ký túc. Thời điểm cậu trở về, ba người còn lại đều có mặt trong phòng. Thấy Hạng Viễn tiến vào, Lý Lâm là người đầu tiên mỉm cười chào đón, Cát Bân cùng Lư Vũ đang chơi game, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên dù là một chút. Hạng Viễn cảm thấy thực nhàm chán, quyết định về giường ngủ trưa. Thế nhưng vừa mới trèo lên, cậu đã phát hiện bên giường mình có một cái quần đùi bị vứt chỏng chơ, mà cái quần kia còn chưa giặt sạch, cầm lên có thể ngửi thấy một mùi mồ hôi gay mũi vô cùng. Không muốn nhìn thấy đồ vật dơ bẩn như thế ở trên giường mình, Hạng Viễn lạnh mặt, phủi tay dứt khoát ném mạnh xuống. “Mày làm cái gì đấy!” Cát Bân chơi game chơi đến thực high, thình lình bị người ném đồ vào mặt, một phen kéo quần đùi trên đầu xuống, tức tốc đứng lên, “Muốn ăn đòn không?” “Đây là đồ của ai? Tại sao lại vứt lên giường của tôi?” Từ sáng Hạng Viễn đã nghẹn một trận tức ở trong lòng, vừa thấy Cát Bân hùng hổ xông tới, ngọn lửa kia lập tức không kiềm được nữa, cậu xoay người ngồi dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta. “Của tao thì sao? Chẳng phải chỉ treo trên giường mày một chút thôi à? Cài phòng nhỏ như vậy, quần áo mọi người đều vứt loạn, để ý làm cái rắm gì!” “Đây là giường của tao, không có sự đồng ý của tao thì không được để đồ lên!” “Thôi đi, cũng chỉ ra nước ngoài ở có vài năm, đừng giả vờ khoe mẽ trước mặt bố mày nữa. Tao vứt đồ lên giường mày thì thế nào? Nếu tao muốn, tao còn chiếm luôn cả cái giường của mày cơ, mày làm gì được?” “Mẹ mày! Mày ngứa đòn!” Dứt lời, Hạng Viễn lập tức vung một nắm đấm qua. “Bốp” một tiếng, ấy vậy mà Cát Bân thực sự trúng đòn. Hắn ngẩn người, không dám tin nhìn Hạng Viễn đang từ trên cao trừng mắt xuống, “Thằng ranh con! Hôm nay thế nào ông cũng phải dạy cho mày một bài học!” Nói xong, hắn vươn tay kéo Hạng Viễn, bất chấp tất cả, lôi cậu xuống dưới. “Muốn chết à!” Làm sao Hạng Viễn lại dễ đối phó như thế được, không nói tới hai năm sống trong chật vật ở kiếp trước, chỉ kể đến thời điểm còn hoành hành khắp chốn kinh kỳ, cậu cũng không phải chưa từng đánh nhau. Thân thể cậu thon dài, động tác cũng vô cùng linh hoạt, thỉnh thoảng còn so chiêu với đám vệ sĩ ở nhà, cho nên mặc dù Cát Bân thoạt nhìn cao to vạm vỡ song cũng chưa chắc đã chiếm được thế thượng phong. “Thằng nhãi, mày được lắm!” Cát Bân lại trúng thêm một quyền vào mặt, biểu tình lập tức thay đổi ngay, hắn lạnh lùng cười, bất chấp nắm đấm Hạng Viễn đang vung tới, thật sự dùng cả thân thể khổng lồ của mình để khống chế đối phương. Lư Vũ thấy thế, nhấc chân đá lên người Hạng Viễn, một chọi với hai, hiển nhiên Hạng Viễn bị trúng vài chiêu. “Đừng đánh, đừng đánh!” Lý Lâm hiền lành vừa thấy tình thế không ổn, nhanh chóng xông lên ngăn cản, nhưng lúc bình thường người trong ký túc xá đã chẳng để ý đến cậu ta, cho nên hiện tại cũng là không ai để ý. “Nhanh đi gọi thầy giáo đi!” Vô cớ ăn vài nắm đấm, Lý Lâm cũng không dám xông lên nữa, cậu chạy ra cửa, há họng gào thét bảo bạn học ở phòng bên cạnh đi gọi giáo viên. Thấy phòng ký túc của bọn họ có đánh nhau, sinh viên mấy phòng bên cạnh cũng sôi nổi chạy tới đây xem náo nhiệt. Phát hiện Cát Bân và Lư Vũ đồng thời đè Hạng Viễn xuống mà đánh, có người xông đến can ngăn, cũng có người đứng một bên ồn ào chỉ trỏ. “Nha, sao không đánh nữa? Người này là ai?” “Bân tử, vì sao lại đánh nhau? Có phải thằng nhãi này chọc giận mày không?” “Mau đứng lên đi, thầy giáo sắp đến rồi!” Người vây xem hi hi ha ha nói chuyện, Hạng Viễn nằm trên mặt đất, nhìn Cát Bân cùng Lư Vũ bị kéo ra, trong lòng dâng tràn hận ý, lại vung chân đạp tới. “Này, tao nói, mày bị làm sao vậy!” Thấy Cát Bân và Lư Vũ đã bị kéo ra mà Hạng Viễn vẫn chưa chịu dừng lại, đám bạn của Cát Bân rất không vui lòng, “Mày ngứa đòn đúng không? Nói cho mày biết, nếu còn đánh nữa, chờ khi thầy giáo đến chẳng ai trong chúng mày có kết cục tốt đẹp đâu!” “Thì sao? Có bản lĩnh bảo thằng chó đấy đánh tay đôi với tao đi!” Hạng Viễn thình lình đấm vào mặt Cát Bân, người sau vừa mới bị kéo ra, hỏa khí còn chưa tiêu, sao có thể để yên cho cậu đánh, vừa không giữ chặt một chút, hai người lại hùng hổ xô đẩy lẫn nhau. “Mau dừng lại! Các cậu làm gì đấy!” Thầy phụ trách ký túc xá chạy tới, thấy hai sinh viên nọ còn đang hăng máu như trâu đực chuẩn bị húc nhau thì trầm mặt xuống, giận dữ quát: “Đừng đánh nữa, theo tôi tới phòng trực ban!” Hạng Viễn và Cát Bân đồng thời tránh khỏi kiềm chế của đối phương, hừ lạnh một tiếng, một trước một sau đi ra khỏi cửa, tới phòng trực ban ở dưới lầu. “Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Thầy giáo nhìn hai sinh viên mặt mũi tím xanh ở trước mặt, có chút đau đầu, nam sinh ở tuổi trưởng thành thường hay nóng nảy, thỉnh thoảng động tay động chân một chút thì ông cũng mắt nhắm mắt mở là xong. Thế nhưng náo loạn đến mức cả tầng nhào tới vây xem như ngày hôm nay, cũng không phải chuyện nhỏ chỉ răn dạy hai câu là có thể giải quyết. “Thầy, em oan uổng quá,” Cát Bân ác nhân cáo trạng trước, nói, “Em còn đang chơi game, tự nhiên bạn này ném quần đùi lên đầu em, em nhất thời nổi nóng lý luận với cậu ta, cậu ta lại vung tay đánh người. Thầy à, thầy nói đi, nếu còn nhịn thì em có phải đàn ông không?” Thầy phụ trách nhíu mày, chuyển rời tầm mắt lên người Hạng Viễn. “Cái quần bẩn kia là của hắn, dựa vào cái gì hắn lại ném lên giường em? Em ném lại cho hắn thì có gì sai?” Hạng Viễn không biết diễn kịch giống Cát Bân, nhìn thẳng vào mắt thầy phụ trách, lạnh lùng nói, “Hắn mắng em, em ra tay thì có gì không đúng nào?” “Tao chửi mày, mày liền động thủ, thế tao hôn mày một cái có phải mày sẽ nhảy tới cưỡng bức tao không?” Cát Bân phì cười một tiếng, đùa cợt mà nhìn Hạng Viễn. Hạng Viễn nhướng mày, nắm tay lại xiết chặt hơn. “Được rồi, đừng làm loạn, đến góc tường ngồi cả đi,” Thầy phụ trách đau đầu nói, “Tôi sẽ gọi điện cho thầy chủ nhiệm của các cậu, có gì cứ để ông ấy giải quyết.” Tuy nguyên nhân đánh nhau chỉ là một việc nhỏ không đáng kể, nhưng thái độ nhận lỗi của hai người kia rất tệ, thầy phụ trách ký túc xá dứt khoát mặc kệ bọn họ, chờ giáo viên chủ nhiệm đến rồi lại nói tiếp. Bất kể trung học hay là đại học, nam sinh đánh nhau đều là chuyện rất đỗi bình thường, nghe nói thân thể hai người đều không có vấn đề gì, giáo viên chủ nhiệm cũng nhẹ nhàng thở ra. “Nói đi, các cậu muốn giải quyết như thế nào?” Thầy chủ nhiệm vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đang trong thời kỳ khảo sát, nên cũng không muốn làm lớn chuyện. “Thầy, việc này thật sự không phải lỗi của em, em cũng không biết anh bạn từ bên kia đại dương trở về này lại khó chơi như vậy! Chẳng qua em chỉ tiện tay vắt quần áo lên giường cậu ta thôi mà cậu ta đã hung ác đánh em rồi, về sau, nếu không cẩn thận phạm vào kiêng kị gì gì đó, có phải cậu ta sẽ lặng lẽ giết chết em không?” Cát Bân bày ra bộ mặt nhăn nhó, ủy khuất nói, “Hiện tại an toàn học đường đang là một vấn đề nghiêm trọng, thầy cũng không thể vì cậu ta là sinh viên trao đổi của nước ngoài mà thiên vị đâu.” “Đều là bạn học, cậu có thể đừng suy diễn lung tung không?” Giáo viên chủ nhiệm cau mày, nói. “Thầy ơi, có một số việc, thà rằng tin là có chứ không thể tưởng rằng không, nếu không, ngộ nhỡ ngày sau xảy ra chuyện, hối hận cũng đã muộn rồi.” Dù không biết tình trạng giáo dục trong nước, Hạng Viễn cũng biết Cát Bân đang gạt mình, sắc mặt cậu trầm xuống, cả giận hỏi: “Mày đang nói về ai đấy?” “Tao đang thảo luận với thầy giáo về vấn đề an ninh học đường, liên quan cái rắm gì đến mày?” Mắt thấy hai sinh viên trước mặt lại muốn làm căng, giáo viên cũng thực bất đắc dĩ. Phòng ký túc của hai người này vốn là phòng khó xơi nhất trong khu ký túc nam sinh, bằng không một sinh viên cùng phòng đã chẳng cố ý cậy nhờ quan hệ để dọn ra ngoài. Về phần sinh viên trao đổi mới tới, giáo viên lại càng khó xử, rõ ràng phòng ở dành cho lưu học sinh vẫn có chỗ, thế nhưng cậu ta lại cố tình đòi vào ký túc xá phổ thông, hơn nữa vừa ở ngày đầu tiên đã đánh nhau với Cát Bân rồi. “Các cậu còn làm loạn nữa, tôi sẽ phải báo lên lãnh đạo trường!” Thầy chủ nhiệm đau đầu, hù dọa. “Thầy, việc này thật sự không phải lỗi của em…” Cát Bân lại định kêu oan, thế nhưng lời còn chưa dứt đã nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng bị người một cước đá văng. “Anh, anh không sao chứ?” Phương Trác lo lắng vọt vào. “Cậu là ai? Tại sao lại thiếu lễ phép như vậy?” Giáo viên cau mày nói. “Anh, mặt anh làm sao vậy? Ai đánh?” Phương Trác nhìn thấy vết bầm xanh tím trên khóe miệng Hạng Viễn, mặt mũi cũng lập tức tái đi rồi. Vị đại thiếu gia này chính là đối tượng trọng điểm cậu cần bảo hộ, tại sao mới nửa ngày không gặp đã bị người khác bắt nạt rồi? Nghĩ đến Tam gia nhà họ Diệp, Phương Trác cảm thấy ruột gan mình đều nhất loạt run lên. “Anh không sao.” Hạng Viễn lắc lắc đầu. “Nha, còn gọi người đến giúp?” Cát Bân trào phúng mà quét mắt nhìn Hạng Viễn một cái, cười nhạo, nói: “Cũng có phải trẻ con ba tuổi nữa đâu, sao chỉ như vậy đã không chịu được rồi? Để tao xem mày tìm ai… A, a… Tiêu, Tiêu, Tiêu hội trưởng?” Khi Cát Bân nhìn thấy mặt mũi người đứng sau lưng Phương Trác thì nhất thời lắp bắp hẳn lên. Biết sao được, Phương Trác thì hắn không biết, nhưng hai người đi cùng cậu ta hắn lại chẳng xa lạ gì, bọn họ chính là hội trưởng và hội phó hội sinh viên của trường này. Nghe nói bối cảnh gia đình của hội trưởng Tiêu đặc biệt vững, cho dù Cát Bân có thể xem như một bá vương ở trong ký túc xá nam sinh, nhưng nếu đứng trước Tiêu Nhạc Hằng cũng chỉ có thể úp mặt vào tường né tránh. “Có phải mày đánh anh tao không?” Thấy ánh mắt Cát Bân lóe lên, Phương Trác nổi giận, một tay túm cổ áo hắn. Cát Bân không dám chống trả, vừa rụt cổ, vừa trộm liếc sắc mặt Tiêu Nhạc Hằng. “Được rồi, Phương Trác,” Tiêu Nhạc Hằng ngăn Phương Trác lại, khuyên nhủ, “Bây giờ không phải lúc so đo vấn đề này, sắc mặt anh cậu không được tốt, trước cứ dẫn người đi xem xét vết thương đi.” Tiêu Nhạc Hằng nói chắc chắn Phương Trác sẽ nghe, cậu oán hận mà đạp Cát Bân một cú, hung hăng hăm dọa: “Tao sẽ tính sổ với mày sau!” Hạng Viễn rời đi trong sự vây bọc của đám người Phương Trác, giáo viên chủ nhiệm thấy Tiêu Nhạc Hằng ra mặt, cũng không dám ngăn trở, để mặc bọn họ nghênh ngang rời đi. “Anh, chúng ta tới bệnh viện nhé?” Phương Trác đỡ Hạng Viễn, cẩn thận đề nghị. Hạng Viễn gạt tay đối phương ra, như chẳng có gì mà đáp: “Anh thật sự không sao, không cần đi viện, mày theo anh về ký túc thu dọn đồ đạc đi.” “Anh, anh không ở ký túc xá nữa hả?” Đã náo loạn thành như vậy, còn ở cái cục cớt à! Có bọn Tiêu Nhạc Hằng ở đây, Hạng Viễn cảm thấy mặt mình vô cùng nóng rát, không phải vì hưng phấn đâu, ngược lại, là vì mất thể diện thôi. Đều là thiếu gia công tử, tại sao người khác ai cũng trăng sáng trời quang, còn cậu, chen vào ký túc xá phổ thông không tính, đã thế ngay ngày đầu tiên liền đem mọi chuyện quậy đến hỏng bét rồi. Giai cấp ấy à, có thể bạn không tin, nhưng nó thực sự vẫn luôn tồn tại. Giống như Hạng Viễn, rõ ràng là một nhân vật trong đám thiên nga, nhưng lại cố tình chui rúc vào giữa đàn gà, đến cuối cùng, gà không vui, mà những con thiên nga khác cũng xem thường cậu, tội gì đâu? Hạng Viễn mang theo vẻ mặt buồn bực trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, lúc đánh nhau còn không có cảm giác, hiện tại bị đám người Tiêu Nhạc Hằng vây xem lại thấy xấu hổ cực kỳ, giống như bản thân đã làm cả đám thiên nga bị hạ giá đi vậy. Thấy cậu đem cái ví có in dấu hình con phượng vào ba lô, ánh mắt Tiêu Nhạc Hằng bỗng chốc lóe lên, thời điểm nhìn lại, trong mắt hắn liền có thêm vài phần suy ngẫm. Dọn tất cả vật phẩm tùy thân vào ba lô xong, Hạng Viễn ủ rũ đi ra ngoài. Phương Trác thấy tâm tình cậu không tốt cũng chẳng dám nói nhiều, chỉ im lặng mà bước theo. Một đường ra khỏi vườn trường, Hạng Viễn vẫn còn đắm chìm trong mớ cảm xúc chán ghét bản thân, bỗng phát hiện cánh tay lại bị Phương Trác kéo kéo một chút. “Gì vậy?” Cậu không hiểu, hỏi. Phương Trác không nói chuyện mà chỉ chỉ về phía bên kia đường. Hạng Viễn ngẩng đầu, chỉ thấy ở phía đối diện có một chiếc xe VIP màu đen, mà người đàn ông cậu vẫn luôn muốn cất giấu thì đang lẳng lặng đứng trước đầu xe, mỉm cười mở rộng vòng tay với cậu.