Edit: Mimi – Beta: Chi ***** Trong phòng ăn yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng châm rơi, Hạng Viễn ngây ngốc nhìn Diệp Tam gia, chỉ hận không thể nuốt ngược lời vừa buột miệng nói ra trở vào. Mà ánh mắt Diệp Tam gia cũng đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn ấn Hạng Viễn vào tường, trầm giọng hỏi, “Đông Đông, em có biết em vừa nói gì không?” “Tôi, tôi…” “Làm sao em biết chuyện tương lai được?” Diệp Tam gia không chịu buông tha, sắc bén mà truy hỏi. “Tôi…” Dưới ánh nhìn ngay trong gang tấc của Diệp Quân Niên, Hạng Viễn làm sao có thể nói nên lời, cậu nghiêng đầu sang bên, tính giả trang làm đà điểu. “Đông Đông, nói thật với anh.” Diệp Tam gia vươn tay kéo mặt người nọ về, hai chân gắt gao đè lên chân cậu, không cho cậu bất cứ một cơ hội trốn tránh nào. “Tôi, tôi chỉ nằm mơ.” Hạng Viễn thật sự không có cách giải thích chuyện mình trọng sinh, dưới tình huống hỗn loạn đành miễn cưỡng bịa ra một lý do. “Nằm mơ?” Diệp Tam gia ngẩn người, ánh mắt bỗng chốc có phần cổ quái, “Mơ thấy cái gì?” “Thì mơ thấy anh chê tôi suốt ngày rước phiền phức đến nên mới tàn nhẫn vứt bỏ tôi, sau đó anh qua lại với tên họ Mạnh, tôi còn nhìn thấy ảnh chụp chung của hai người nữa kia!” Hạng Viễn càng nghĩ càng tức giận, hung hăng nhéo Diệp Quân Niên một cái, “Tôi vốn tưởng sau khi anh bỏ tôi mới thông đồng với thằng khốn đó, nào ngờ hiện tại các người đã có quan hệ rồi! Cũng quá coi thường người khác đi!” Diệp Tam gia không để ý tới lời oán hận của cậu, khó hiểu hỏi: “Anh sẽ vì em rước phiền toái mà vứt bỏ em sao?” Điều này rõ ràng không hợp với lẽ thường, Đông Đông gây chuyện thị phi cũng chẳng phải ngày một ngày hai, đứa nhỏ hắn nuôi đương nhiên hắn biết, chắc chắn hắn sẽ không vì nguyên nhân như thế mà vứt bỏ Đông Đông. “Nhưng chính anh đã vứt bỏ tôi!” Hạng Viễn tức đến khó thở mà quát lên. “Được được được, anh sai rồi, là lỗi của anh,” Diệp Tam gia kiên nhẫn dỗ dành, “Em nói rõ với anh đi, vì sao anh lại vứt bỏ em, và anh vứt bỏ em khi nào?” “Chuyện này…” Hạng Viễn nghĩ nghĩ, bỗng chốc không vui hỏi ngược lại: “Anh hỏi nhiều như vậy làm chi?” “Bởi vì em nói em đã nằm mơ, ở trong mơ em cho rằng anh sẽ ngoại tình và bỏ rơi em, nhưng mà thân là đương sự anh lại chẳng hiểu ra sao cả, anh không làm thì cớ sao anh lại phải nhận chứ?” Tam gia giữ lấy gương mặt cậu, dẫn dắt từng bước, “Chẳng lẽ người ngoại tình kỳ thực không phải anh, chẳng qua em muốn bỏ anh nên mới đặt điều nói dối?” “Anh nói bậy bạ gì đó! Tôi tự dưng lại bỏ anh để làm chi? Tôi bị anh chiều đến hư người, rời khỏi anh thiếu chút nữa liền không sống nổi. Chắc tôi ăn no rửng mỡ nên mới nghĩ tới chuyện bỏ anh đấy à!” Bị Diệp Tam gia kích động, Hạng Viễn lập tức bùng nổ, “Là anh chê tôi gây chuyện quá lớn, là anh nói anh không gánh nổi nữa rồi!” “Em làm gì mà anh không gánh nổi?” “Tôi tông xe vào Ninh Vân Trạch.” “Ninh Vân Trạch?” Diệp Tam gia nhíu mày, “Là con ma ốm nhà họ Ninh?” “Ừm.” Hạng Viễn không được tự nhiên mà hồi đáp. “Chẳng phải Ninh Vân Trạch ở nước ngoài à? Sao tự nhiên em lại đi tông hắn?” “Hắn trở lại!” Hạng Viễn căm giận nói, “Làm sao tôi biết hắn về nước vì cái gì, hắn chính là con út nhà họ Ninh, chẳng lẽ còn có người ngăn cản được chuyện hắn muốn hồi hương? Anh cũng biết nhà chúng ta và nhà bọn hắn là kẻ thù, hắn hạ chiến thư tôi có thể không ứng chiến sao?” Hạng Viễn thở phì phì mà nói ra một đống, thời điểm Diệp Tam gia nghe cậu nhắc đến mấy tiếng “nhà chúng ta” thì không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng, khóe miệng cũng không khống chế được mà cong lên. “Anh cười cái gì?” Hạng Viễn hoàn toàn không phát hiện mình đã nói sai, dùng lực nhéo lên cánh tay của Diệp Tam gia, cả giận bảo: “Hắn hẹn tôi đi Tây Sơn đua xe, tôi vốn không muốn, kết quả hắn cười nhạo tôi là kẻ nhát gan, chẳng lẽ tôi còn không sánh bằng một con ma ốm? Trong cơn tức giận, tôi liền nhận lời.” “Sau đó?” Diệp Tam gia nhướng mày. “Sau đó liền xảy ra chuyện,” Hạng Viễn nghĩ lại một màn kia, quả thực chỉ thấy kinh hãi vô cùng, “Ngày đó mưa nhỏ, đường rất trơn, hắn còn cố sống cố chết đòi đua xe với tôi. Lúc ấy tôi thực không hiểu tại sao ma ốm ấy lại kiên quyết như vậy, thậm chí đến chặng đua cuối, tôi chạy trước hắn, hắn vẫn không chịu thua, còn đâm vào đít xe tôi, tôi tức quá, liền hung hăng vẩy đuôi xe một cái…” Nói tới đây Hạng Viễn có chút chột dạ, thanh âm cũng nhỏ dần đi, “Cú vẩy đuôi của tôi lại quá đà, trực tiếp hất văng xe hắn xuống vách núi.” “Hắn… chết?” Trừ khi là tai nạn chết người, nếu không Diệp Tam gia thật không nghĩ ra có chuyện gì mà hắn không gánh nổi. “Không phải!” Hạng Viễn giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, cả người lập tức xù lông. “Hửm?” “Lúc đó còn chưa chết.” Nhìn vào bộ dáng chột dạ của đứa nhỏ nhà mình, Diệp Tam gia biết kết cục của con ma ốm nhà họ Ninh khẳng định là không thể nào tốt đẹp. Căn cứ vào những gì cậu nhóc nói lúc trước, Tam gia suy đoán: “Bởi vì em tông vào Ninh Vân Trạch, anh không gánh được, cho nên liền chia tay với em?” “Làm gì có chia tay, anh không cần tôi, trực tiếp sai người buộc tôi về M quốc!” Hạng Viễn nghĩ đến cảm giác tuyệt vọng khi đó, vành mắt thoáng cái đỏ hoe, “Anh một câu cũng không nói với tôi, ngay khi Ninh Vân Trạch vừa được đưa vào bệnh viện anh liền bảo tôi cút, lúc ấy hắn còn chưa chết đâu!” Diệp Tam gia nhìn nước mắt đứa nhỏ cứ như những hạt trân châu rời rạc lăn xuống, đọng lại trên tay hắn trong khoảnh khắc rồi lập tức mạnh mẽ đâm xuyên qua tim hắn. Nhắm mắt, hắn ghì chặt đối phương vào lồng ngực của mình, “Đông Đông, đừng khóc, chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi.” “Không phải mơ! Anh chính là đồ ngụy quân tử khốn nạn, anh nói yêu tôi liền yêu tôi, nói không yêu thì liền không yêu, lúc tốt thì đối đãi tử tế không gì sánh được, lúc không tốt thì liền vứt tôi như một đôi giày rách nát bỏ đi. Thời điểm thảm hại nhất ngay cả tiền ăn cơm tôi cũng không có, khi ấy tôi hận anh chết đi được, anh có hiểu không?!” “Anh hiểu, anh hiểu.” Đứa nhỏ bắt đầu giãy dụa kịch liệt, song Diệp Tam gia vẫn không chịu buông tay, cứ một mực ôm chặt lấy cậu, không ngừng vỗ về an ủi, “Đông Đông, thực xin lỗi, là lỗi của anh, xin em tha thứ cho anh.” “Tôi không tha thứ, tôi hận anh chết đi được!” Hạng Viễn òa khóc lên. “Được, không tha thứ, không tha thứ.” Diệp Tam gia vừa ôm cậu, vừa nhẹ giọng dỗ dành, không ngừng lướt môi lên những sợi tóc bên tai cậu mà khẽ khàng mơn trớn. Hai người duy trì tình trạng ấy thật lâu, đến khi Hạng Viễn khóc mệt, rốt cục cũng chịu để Tam gia dìu tới ghế sa lông nghỉ ngơi một chút. “Khá hơn chưa?” Diệp Tam gia thấy cậu khóc đến phát nấc, cảm xúc dữ dội dường như đã được phát tiết ra thì đau lòng không gì sánh được. Hắn gọi Chu quản gia mang nước tới, lại vò khăn ấm cho cậu lau mặt một phen. Hạng Viễn uống nước xong, vừa nấc vừa cầm khăn lau nước mũi. Tam gia cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ở một bên chờ đợi. Thật vất vả mới đợi được đến khi cảm xúc trong lòng Hạng Viễn dịu đi, Diệp Quân Niên vươn tay, muốn kéo đứa nhỏ yêu thương ngồi lên chân mình. “Anh tránh ra, bẩn chết!” Hạng Viễn vươn tay đẩy người, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ. Trước ngực Diệp Tam gia ướt một mảng lớn, tất cả đều là nước mắt nước mũi Hạng Viễn bôi vào lúc khóc lu loa, quả thực cực kỳ khó coi. Bị kẻ đầu xỏ gây tội ghét bỏ, song Tam gia hoàn toàn không bực bội, hắn cởi nút áo, tùy tiện ném sơmi sang một bên. Trút bỏ trang phục, nửa thân trên rắn chắc của Tam gia liền hiển lộ ra ngoài, hắn là điển hình của loại người mặc quần áo thì gầy mà cởi ra đích thực là có da có thịt. Hạng Viễn đảo mắt qua thớ cơ ngực săn sắc của đối phương, mặt mày lại càng thêm đỏ. “Không biết xấu hổ!” Cậu khinh thường bỏ lại một câu như thế rồi quay đi. Tam gia bị lời vừa rồi của cậu chọc cười, thừa dịp đối phương không chú ý, vươn tay kéo người ngồi xuống đùi mình, “Chỉ vậy mà đã là không biết xấu hổ à? Có muốn không biết xấu hổ hơn nữa hay không?” “Cút cút cút!” Bị người đàn ông dùng cánh tay trần gắt gao ôm chặt, đỉnh đầu Hạng Viễn cũng sắp bốc khói rồi. “Được được được,” Người đàn ông ôn tồn dỗ, thỉnh thoảng lại dùng chóp mũi thân mật mà cọ cọ vào mặt cậu, “Đều tại anh vô dụng, đã khiến Đông Đông nhà chúng ta chịu ủy khuất rồi.” Một câu này, lại khiến đôi mắt Hạng Viễn đỏ hoe. “Ngoan, đừng khóc!” Người đàn ông đau lòng không sao tả xiết, hắn dùng môi cọ lên trán của Hạng Viễn, rồi nhẹ nhàng liếm đi lệ nóng vừa tràn ra bên khóe mắt cậu, ôn nhu an ủi, “Anh xin thề, bất kể chuyện gì xảy ra anh cũng sẽ không rời bỏ em.” Tuy bây giờ hắn vẫn chưa đoán được Đông Đông đã gặp phải vấn đề gì, nhưng kết hợp với cảnh tượng trong mơ của Mạnh Thư Phàm, tương lai nhất định sẽ có một sự kiện nào đó khiến hắn không thể bảo vệ Đông Đông chu toàn. Song, rốt cuộc chuyện gì mà lại nghiêm trọng đến thế? Chỉ một Ninh Vân Trạch, hẳn không đến mức Đông Đông phải đền mạng đâu. Người đàn ông ôm chặt đứa nhỏ thương yêu của mình, suy nghĩ bắt đầu không ngừng xoay chuyển. “Đông Đông, trong mơ, anh đuổi em đi khi nào?” “Sau khi Ninh Vân Trạch gặp sự cố!” “Không, anh muốn hỏi thời gian cụ thể cơ.” “Cái gì?” Hạng Viễn hiển nhiên không thể đưa ra đáp án, “Làm sao tôi biết là ngày bao nhiêu?” Vốn dĩ ngày đó đã đủ thảm hại rồi, chẳng lẽ còn muốn cậu tổ chức kỷ niệm nữa à? “Vậy đổi một phương thức khác,” Tam gia xoa xoa đầu cậu, trấn an nói: “Em còn nhớ trước khi gặp chuyện không may, nhà chúng ta hoặc là thủ đô có đại sự gì không?” Nếu sự tình nghiêm trọng đến mức ngay cả hắn cũng không gánh nổi, vậy thì chắc chắn không chỉ là một vụ án đâm xe đơn giản, hẳn là phải có ẩn tình. “Ừm, khi đó hình như…” Hạng Viễn vốn không định để ý tới Tam gia, nhưng thấy biểu tình của hắn phi thường nghiêm túc, đành cố gắng nhớ lại, “Hình như là Diệp đại ca muốn tranh cử, bầu không khí ở thủ đô có chút khẩn trương, tôi nghe nói Ninh gia nhiều lần ngáng chân Diệp đại ca, nhưng đều không thành công.” Diệp đại ca chính là anh cả của Diệp Tam gia – Diệp Khang Niên, tuy Hạng Viễn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng học theo Tam gia gọi người nọ là ‘đại ca’. “Sau đó Ninh Vân Trạch tới khiêu khích em?” “Ừm, tôi vốn không muốn để ý đến hắn.” Dù có ngu ngốc hơn đi chăng nữa thì Hạng Viễn cũng vẫn là đứa nhỏ Diệp Quân Niên nuôi lớn, quan hệ giữa Diệp gia và Ninh gia vẫn luôn trong tình trạng bất hòa, cậu sẽ không ngốc đến mức rước cái phiền này về cho Diệp Quân Niên. Nhưng lúc ấy danh tiếng trong giới công tử bột của cậu quá lớn, Ninh Vân Trạch tới cửa hạ chiến thư, nếu cậu không ứng chiến thì chẳng phải chính là tự nhận mình yếu thế sao? Huống hồ lúc đó Ninh gia cùng Diệp gia đang đấu tranh gay gắt, tuy cậu không giúp được gì trên phương diện chính trường, song cũng không thể làm tổn hại mặt mũi Diệp gia được, đúng không? Cuối cùng Hạng Viễn bất chấp tất cả, hùng hổ đi đua xe, sau đó… Hạng Viễn đau xót trong lòng, nước mắt lại lách tách mà rơi xuống. Những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, dù chỉ là thoáng qua cậu cũng không bao giờ muốn nhớ lại, bởi vì nó quá thống khổ, quá khó tiếp thu. Mỗi lần nghĩ tới sự ngu xuẩn không gì sánh được của bản thân, cậu chỉ hận không thể làm lại từ đầu, lần này, cho dù phải quỳ xuống đất nhận thua, cậu cũng sẽ không đua xe cùng Ninh Vân Trạch nữa. Song, tất cả đều là chuyện đã rồi, mặc cho cậu có cơ hội trọng sinh, nhưng những ký ức thống khổ ấy vẫn chẳng hề nhòa đi dù là một chút. “Đông Đông, ngoan, là anh không bảo vệ tốt cho em, không phải lỗi của em.” “Là lỗi của em, nếu em không hung hăng ngạo mạn thì mọi chuyện đã khác, nếu em không đua xe với người nhà họ Ninh anh cũng sẽ không vứt bỏ em.” “Không, sẽ không đâu,” Tam gia lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Anh vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không rời bỏ Đông Đông.” “Anh là tên lừa đảo!” Hạng Viễn hung hăng đập vào lồng ngực Diệp Tam gia, nắm tay nện vào cơ bắp, phát ra những tiếng ‘bộp bộp’ trầm đục. Tam gia im lặng chịu đựng, mãi đến khi Hạng Viễn đập mệt, mới bất chấp mọi đớn đau, gắt gao ôm người vào trong ngực. “Đông Đông, ngoan nào, có gì không hài lòng cứ phát tiết ra là được,” Tam gia ghé vào lỗ tai cậu, ôn nhu nói, “Nếu chưa hả giận, lại đánh thêm mấy quyền nữa đi.” “Da dày thịt béo, ai mà thèm!” Đứa nhỏ ngạo kiều hừ một tiếng, sau rồi cũng chịu an tĩnh lại. Nghĩ đến những chật vật mà Đông Đông gặp phải, nhu tình trong mắt Diệp Tam gia dần dần biến thành đau đớn xót xa, nếu cái mà Đông Đông gọi là “mộng” kia là thật, vậy đại biểu rằng lúc ấy không phải hắn không muốn che chở Đông Đông, mà căn bản là hắn không thể che chở được. Hắn đã sớm dự liệu Diệp gia cùng Ninh gia sẽ có một trận chiến sống còn, tuy không biết cụ thể lúc nào, nhưng thời điểm Ninh Vân Trạch tìm tới Đông Đông, trận đại chiến ấy hẳn là đã chính thức mở màn. Mặc dù Ninh Vân Trạch là con út nhà họ Ninh, nhưng từ nhỏ thân thể đã không tốt, vẫn luôn dưỡng bệnh ở L quốc, ở Ninh gia căn bản không khác gì đứa con bị vứt bỏ. Về phần Đông Đông, tuy đã dược Dẫn Phượng hạng thừa nhận, nhưng hai người vẫn không thể kết hôn, vô hình trung, thân phận vẫn là không đủ để mang ra đặt cược. Tam gia nuông chiều cậu, dung túng cậu, cũng vì trong lòng tồn tại phần áy náy này. Hai người kể trên đều không thể giúp ích gì cho đại nghiệp của gia tộc, nhưng thời điểm hai gia tộc khai chiến lại trở thành mắt xích công phá tuyệt vời. Vì thế cho nên khi Ninh Vân Trạch khiêu khích Đông Đông, Đông Đông chỉ cảm thấy bực bội mà không ngờ tới nguyên nhân tiềm ẩn sâu xa. Ninh Vân Trạch căn bản không phải đến để đua xe, mục đích hắn tới chỉ có một, hắn muốn cược mạng với Đông Đông. Cược mạng, cũng giống như “đổi quân” trong một ván cờ, chính là dùng một quân cờ đổi lấy một quân cờ khác của đối thủ. Diệp Tam gia không thể nào đoán nổi, thế cục cuối cùng cam go tới mức nào mà Ninh gia lại không tiếc tính mạng một hậu duệ chính tông để kéo Đông Đông xuống nước. Đông Đông chết, Diệp gia nhất định sẽ loạn. Người yêu không từ mà biệt, bản thân hắn nhất định sẽ thần kinh. Ninh Vân Trạch chết, Ninh gia nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, mà sự kiện này, sẽ thành cái cớ tốt nhất để bọn họ phát động tấn công đối với Diệp gia. Trong toàn vụ việc, mặc dù Đông Đông có sai, nhưng cũng không thể trách cậu được, kể cả có thoát lần này thì chắc gì đã bình yên qua được những lần tiếp theo. Mục tiêu của Ninh gia là toàn bộ Diệp gia, chỉ cần Đông Đông còn là một phần của nhà họ Diệp, em ấy nhất định không thể thoát khỏi tất cả những âm mưu ám toán được. Có lẽ bởi ý thức được điểm này, nên mình mới tiễn bước Đông Đông ngay lúc nửa đêm. Bởi vì nếu không làm như vậy, thật chẳng biết khi nào thì Đông Đông sẽ phải chết oan chết uổng. Đưa Đông Đông đến M quốc, chính là biến tướng yếu điểm của mình, cắt đứt liên hệ, là vì muốn bảo vệ Đông Đông. Tam gia tin, bất cứ lúc nào, hắn cũng đều hy vọng Đông Đông của mình có thể sống sót, khỏe mạnh và an khang. Thế nhưng, hắn không ngờ Đông Đông lại phải chịu nhiều ủy khuất như vậy. Nghĩ tới cảnh tượng trong mơ của Mạnh Thư Phàm, Đông Đông bị người bắt nạt lại không thể chống trả, trái tim Diệp Tam gia như bị ngàn mũi kim châm. Hắn vuốt mặt đứa nhỏ của mình, khàn khàn hỏi: “Đông Đông, có phải anh đã sai rồi hay không?”