Trên người Lý Trì không có một chút hình bóng nào của thiếu gia ăn chơi, không kiêu ngạo, không gấp gáp, như ánh mặt trời rạng rỡ, luôn giữ uy tín, hợp tác với hắn khiến Tô Khả Phương cảm thấy rất an tâm, nên mỗi khi nàng cảm thấy việc Lý Trì đề ra có lỗ hổng nhất định sẽ đưa ra ý kiếm của mình.
Mà Lý Trì càng tiếp xúc với Tô Khả Phương, càng muốn làm bạn thâm giao với nàng.
Lý Trì nghe xong vài thay đổi của Tô Khả Phương trong phương án trưng bày tiệm đồ chơi thì kích động không thôi: "Tô công tử, không, Khả Phương huynh đệ! Đệ không ngại ta gọi như vậy chứ?"
Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương cứng đờ, cười khan nói: "Nhị thiếu gia tùy ý."
May mắn tên của nàng khá trung tính sẽ không khiến Lý Trì hoài nghi, nếu không để hắn phát hiện ra mình là nữ nhi, thì không biết nên như hợp tác thế nào nữa.
"Khả Phương huynh đệ, đệ đừng gọi ta là nhị thiếu gia nữa, ta lớn hơn đệ một tuổi, đệ kêu tên ta Lý Trí hoặc Trì đại ca đều được."
Nụ cười trên mặt Lý Trì ấm áp lại thân thiết, Tô Khả Phương khẽ cười.
Dù sao nàng cũng là nữ tử, nên không thể quen thân với Lý Trì, nàng đã tính hôm nay sẽ bàn bạc xong hết mọi việc, chờ tiệm đồ chơi khai trương, nàng sẽ giao mọi thứ cho Triệu thúc quản lý, sau này không định gặp lại Lý Trì.
Nhưng Lý Trì không biết dự định của Tô Khả Phương, rất là nhiệt tình hẹn nàng lần sau gặp mặt thì cùng ra ngoài thành du ngoạn, Tô Khả Phương đành phải cười đáp ứng qua loa.
Đảo mắt, Tô Khả Bân đã đến thành Dương Phong Thành được gần một tháng, trong thời gian đó ca ca có gửi về hai phong thư, ngoại trừ hỏi thăm cơ thể Hạo Nhi thì chính là quan tâm đến việc đồng áng.
Hôm nay, Lư Thị đến Phó Gia cùng Diêu Thị tán gẫu lúc nói đến chuyện ngày mai chuẩn bị thu hoạch lúa nước, Tô Khả Phương nghe thấy vội vàng cản trở: "Nương, ngày mai có khả năng trời sẽ mưa, đợi hai ngày nữa hãy thu hoạch."
Lúa nước thu hoạch xong gặp mưa không phơi được sẽ hỏng mất, đến lúc đó thì phí hoài công sức mấy tháng.
Lư Thị giật mình: "Cha con nói mấy ngày tới chắc hẳn thời tiết sẽ tốt đấy!"
Giờ bản lãnh nhìn khí trời xem thời tiết của nữ nhi còn mạnh hơn lão đầu tử nhiều, nữ nhi nói trời sẽ đổ mưa, vậy không sai được!
"Không được, nương phải trở về nói cha con một tiếng!" Lư Thị nói xong vội vàng rời khỏi Phó Gia.
Gần đây Tô Bằng mới biết trước giờ nữ nhi nhìn khí trời rất chuẩn, nên nghe Lư Thị nói liền tính toán ngày mai hoãn chuyện thu hoạch lúa nước lại, dù sao lúa nước trong ruộng để thêm một hai ngày cũng không sao.
Sáng sớm hôm sau Tô Bằng ra ruộng lúa đi dạo, phát hiện đại bộ phận thôn dân đã bắt đầu tại thu hoach lúa nước rồi, vội bảo mọi người dừng lại.
"Hôm nay có khả năng trời sẽ mưa, mọi người đừng vội thu hoạch nữa, đợi hai ngày nữa hãy thu hoạch đi."
"Thôn trưởng, ngài xem sáng sớm mặt trời đã gay gắt như vậy, mưa thế nào được?" Có thôn dân chỉ mặt trời đang dốc sức toả khí nóng nói.
"Đúng vậy thôn trưởng, lúa đều đã chín mọng, không thể trì hoãn!" Một nam tử trung niên nói xong nhìn lên trời, nói: "Ta thấy nay trời rất trong, hai ngày sắp tới chắc sẽ không mưa."
Nam tử trung niên vừa mới nói xong, thôn dân ở ruộng gần đó cũng phụ hoạ, đều cho rằng sẽ không mưa.
Lúc này, một lão thôn dân năm sáu mươi tuổi đột nhiên cau mày nói: "Không đúng, tối qua trời quá nóng ngủ không được, lúc ta chạy ra sân hóng mát hình như mặt trăng đội mũ vàng (*)."
Mọi người kinh hãi, nam tử trung niên vừa rồi vội vàng hỏi: "Đức Thủy thúc, ngài thật sự nhìn thấy?"
Mọi người đều biết, mặt trăng đội mũ vàng chính là trời sẽ mưa.
Nông dân thường ngủ sớm, mặt trời vừa xuống núi đã đi ngủ rồi, vì hôm nay mọi người muốn thu hoạch lúa nên hôm qua mặt trời chưa hoàn toàn xuống núi đã sớm ngủ, nên không ai chú ý mặt trăng có đội mũ vàng hay không.
Tô Đức Thuỷ ngẫm nghĩ, nói: "Hình như có nhìn thấy."
Đêm qua trời nóng quá nên ông khó ngủ, sau đó ngồi trên ghế ở sân mơ màng thiếp đi, ông không dám xác định mình nằm mơ hay thật sự thấy mặt trăng đội mũ vàng.
Lời Tô Đức Thuỷ vừa ra khỏi miệng, mọi người đều chần chờ.
"Trời thật sự sẽ mưa sao?"
Nhỡ may lúa thu hoạch một nửa thì trời mưa, vậy chỗ lúa đó sẽ bị hỏng hết.
Tô Bằng dừng một chút, nói: "Mọi người không cảm thấy hai ngày này trời nóng nực không giống bình thường sao?"
Bởi vì lúa nước trong ruộng đều chín mọng, mọi người lại thấy mấy hôm nay mặt nóng hừng hực nên vội vã thu hoạch lúa nước, căn bản không chú ý hai ngày nay thời tiết nóng bức khác mấy hôm trước, còn mang theo chút nặng nề.
Được Tô Bằng nhắc nhở như vậy, có người đột nhiên vỗ đùi: "Đúng vậy hai ngày nay không khí oi nóng có chút khác thường."
Thời tiết khác thường, nói không chừng trời thật sự muốn mưa.
"Nay lúa đều chín mọng, nếu mưa bảy tám ngày, lúa ở ruộng cũng sẽ hỏng mất!" Mọi người nhìn bông lúa trĩu nặng lòng đầy âu lo.
Nhà nông đều dựa vào trời ăn cơm, nếu thiên lão gia không nể mặt, mọi người đều đói bụng.
Đột nhiên, có người không thèm đếm xỉa hô: "Ta mặc kệ, thừa dịp bây giờ chưa mưa, gặt gấp trước rồi tính."
"Đúng vậy, suy tính nhiều ít làm gì, dù sao so với việc đợi mưa xuống toàn bộ ngâm nước còn tốt hơn."
Làm thôn trưởng, đương nhiên Tô Bằng hi vọng các hương thân có thể có một thu hoạch tốt, thấy mọi người vội vàng gặt lúa gấp, vội cản trở: "Mọi người đừng lo lắng, Phương Nhi nói hai ngày nay sẽ mưa, ngày kia trời bắt đầu trong xanh, mọi người đợi thêm hai ngày đi."
"Phương Nhi?" Mọi người sửng sốt: "Là Phương Nhi nói trời sẽ đổ mưa?"
Nếu như lời này là lão nhân trong thôn nói, mọi người có lẽ sẽ tin tưởng, nhưng nghe lời do Phương Nhi nói, hầu hết mọi người đều ôm thái độ chất vấn.
"Phương Nhi trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, sao có thể kết luận hai ngày sau sẽ tạnh?"
Lão nhân trong thôn cũng không dám nói lời chắc chắn như vậy đâu.
Các hương thân rất cảm kích Tô Khả Phương dẫn mọi người cùng kiếm tiền, nhưng việc này liên quan đến đại sự khẩu phần lương thực nửa năm của cả nhà, mọi người đều rất thận trọng, ôm tâm tình hy vọng có thể gặt gấp, bắt đầu làm việc.
Tô Bằng khuyên bảo không có kết quả đành ủ rũ cúi đầu trở về nhà, cũng may chưa tới giữa trưa, thời tiết liền bắt đầu trầm xuống, giống như muốn mưa to.
Không đến thời gian nửa ngày, lúa nước các hương thân thu hoạch được cũng không nhiều, các hương thân trong ruộng đang loay hoay khí thế ngất trời vội nhanh chân đem lúa xách về nhà cất, không tiếp tục thu lúa nữa.
Trận mưa lớn này đến rất nhanh, vài hương thân còn chưa kịp xách lúa về nhà, mưa liền đổ xuống như trút nước.
Có hương thân tin lời Tô Bằng nói thấy trời quả thật đổ mưa, không khỏi âm thầm may mắn vì lúa nhà mình được bảo vệ.
Trận mưa lớn này kéo dài đến chạng vạng tối mới ngừng, tới nửa đêm lại mưa nhỏ, kéo dài đến giữa trưa ngày thứ hai.
Các hương thân vì trận mưa này mà tâm đều níu chặt, vài lão nhân cứ đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn trới, giống như làm vậy mưa có thể sớm dừng lại.
Đến chiều ngày thứ hai mưa tạnh, lúc này nỗi lo lắng trong lòng mọi người mới tan đi.
"Thật sự tạnh!"
"Đúng vậy trời trong xanh rồi, ngày mai có thể thu lúa!"
Mọi người hò reo.
"Không ngờ Phương Nhi thật sự biết nhìn khí trời, đoán thời tiết như thần!" Mọi người không dám tin.
(*) Em không tìm thấy nghĩa chính xác của cụm từ "Mặt trăng đội mũ vàng" nhưng theo em:
Mặt trăng đội mũ vàng là hiện tượng xuất hiện vòng tròn xung quanh mặt trăng, vòng trong này sinh ra do ánh sáng chiếu xuyên qua các đám mây ti tầng, vốn có liên hệ với các mạc giáp khí ấm và độ ẩm cao trong không khí, có thể cho biết trời sắp mưa trong ba ngày tới.
Nếu mặt mặt trăng sáng vàng rực rỡ và sắc nét thì có thể áp suất thấp đã làm sạch bụi trong không khí, mà áp suất thấp cũng có nghĩa sắp mưa. (Tổng hợp từ Google)
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
47 chương
72 chương