Lúc này, Phó Nhậm Phi cũng từ ruộng trở về.
Diêu Thị vội vàng lau khóe mắt, nói: "Vẫn chưa tới buổi trưa, sao nay các con về sớm thế?"
"Bọn con dọn xong cỏ ngoài ruộng rồi, nên định lên núi chặt ít củi lửa." Phó Thần Tường vừa nói vừa gọi Phó Nhậm Phi: "Phi Nhi, lấy đao bổ củi đi, chúng ta lên núi."
Phó Nhậm Phi phát hiện nương hình như có điểm là lạ, nhưng lại không thể nói được lạ ở chỗ nào, nên không nghĩ nhiều, chỉ nhìn bà một cái liền mang theo đao bổ củi theo sau Phó Thần Tường lên núi.
Giữa trưa, Tô Khả Phương đang ngủ bù trong không gian thì nghe bà bà gọi cửa, nàng vội từ không gian đi ra mở cửa: "Nương, xảy ra chuyện gì ạ?"
"Phương Nhi, nghe nói Hạo Nhi lại sinh bệnh, ca tẩu con vừa đưa thằng bé lên trấn, con mau đi xem thử xem thế nào đi." Vừa rồi Diêu Thị ra bờ sông rửa rau vô tình nghe được việc này, vội vàng trở về nói cho Tô Khả Phương.
Nghe vậy, Tô Khả Phương biến sắc: "Sao ca tẩu không qua đây nói với con một tiếng chứ?"
"Chắc là đi vội quá." Tình huống cụ thể Diêu Thị không rõ lắm, nhưng nghĩ đến thân thể suy nhược của Hạo Nhi, Diêu Thị cũng cuống cuồng theo.
"Nương, con lên trấn xem sao." Tô Khả Phương vừa nói vừa chạy ra ngoài.
Lúc Tô Khả Phương chạy tới y quán duy nhất trên trấn trời đã gần chạng vạng tối, nàng quen đường dễ dàng tiến vào gian phòng bệnh trong y quán, thấy ca ca đang chăm sóc Hạo Nhi nằm ngủ trên giường nhỏ, vội hỏi: "Ca, Hạo Nhi sao rồi?"
"Lại sốt cao, tẩu tử muội đang ở hậu đường nấu thuốc." Chiếc áo xám nhạt Tô Khả Bân mặc ướt nhẹp mồ hôi, miệng khô nứt.
"Sao đang êm đẹp lại sốt cao?" Tô Khả Phương nhíu mày đi tới.
"Nương nói buổi sáng trời quá nóng nên cho Hạo Nhi rửa mặt nước lạnh, ai ngờ cơm trưa còn chưa nấu xong Hạo Nhi đã phát sốt, Trình đại phu đi vắng, chúng ta đành phải đưa thằng bé lên trấn." Tô Khả Bân cau mày, ánh mắt không dời mặt con trai.
Trong khoảng thời gian này mỗi lần về thăm nhà thấy thân thể nhi tử ngày càng tốt hơn, hắn gần như cho rằng thằng bé sắp loại trừ bệnh căn rồi, ai ngờ rửa mặt nước lạnh một lần liền khiến hi vọng của hắn tan vỡ.
"Ca, đừng quá lo lắng, Hạo Nhi sẽ không sao đâu." Mặt Tô Khả Phương tái nhợt vô lực trấn an.
Rất nhanh, Giả Thị đã nấu xong thuốc bưng tới, Tô Khả Phương vội đỡ Hạo Nhi dậy, gọi thằng bé tỉnh lại, muốn Giả Thị múc từng thìa cho thằng bé, ai ngờ Hạo Nhi nhìn thấy thuốc tự giác nhận lấy, một hơi uống hết.
Tô Khả Phương nhìn mà xót xa không thôi, ra khỏi y quán, mua cho Hạo Nhi một bao mứt hoa quả và hai cái bánh bao.
"Hạo Nhi, ăn mứt hoa quả trước cho miệng khỏi đắng, sau đó ăn bánh bao nhé." Bụng rỗng uống thuốc sẽ đau dạ dày, Tô Khả Phương thật sự lo lắng Hạo Nhi nhiều năm tháng dài uống thuốc, sẽ hỏng dạ dày.
"Cô cô, thuốc này không đắng." Hạo Nhi mỉm cười, khuôn mặt nhỏ bởi vì phát sốt mà mang theo ửng hồng không giống bình thường.
"Hạo Nhi ngoan!"
Tô Khả Phương nặn ra khuôn mặt cười, nhìn Hạo Nhi ăn xong một cái bánh bao, mới ra khỏi y quán lần nữa, mua mấy cái bánh nướng và ít trà cho ca tẩu.
Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ, Hạo Nhi uống thuốc sau đó đổ mồ hôi khắp người, lui sốt rất nhanh.
Mắt thấy trời sắp tối, hỏi qua đại phu y quán chuyện thuốc thang, Tô Khả Phương gọi một chiếc xe bò đưa Hạo Nhi về nhà.
Nghĩ tới Hạo Nhi bị bệnh, tối Tô Khả Phương ngủ không ngon, nhưng vừa rạng sáng ngày thứ hai vẫn cố gắng dậy sớm nấu một nồi cháo gà táo đỏ lớn.
Tô Khả Phương mang một bát lớn cháo gà táo đỏ cho Hạo Nhi, lại dùng một cái nồi khác lấy nửa chỗ cháo còn lại mang lên thạch động.
"Vết thương của huynh sao rồi?" Tô Khả Phương một bên múc cháo, một bên hỏi Hạng Tử Nhuận.
"Tốt hơn nhiều rồi." Hắn nhìn nàng chằm chằm, đánh giá một hồi, nhíu mày hỏi: "Sao sắc mặt nàng xấu thế?"
Tô Khả Phương nhướn mày liễu: "Vậy sao?"
"Nàng múc chậu nước soi xem mặt mình tiều tuỵ ra sao." Hắn nhíu chặt mày kiếm, hỏi: "Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?"
"Không có." Tô Khả Phương đưa cháo trong tay cho hắn, không ôm hi vọng quá lớn hỏi: "Tử Nhuận, huynh biết nơi nào có đại phu y thuật giỏi không?"
Thật ra Tô Khả Phương chỉ thuận miệng hỏi một chút, bây giờ hắn là thích khách quan phủ lùng bắt, cho dù hắn thật sự biết đại phu y thuật cao minh, dựa vào tình cảnh trước mắt cũng không có khả năng giúp nàng mời đại phu đến, chỉ là nghĩ tới cơ thể của Hạo Nhi, nàng nhịn không được liền hỏi ra lời.
Chính Tô Khả Phương cũng không phát hiện ra, mình đã bắt đầu ỷ lại hắn.
"Trong nhà có ai bị bệnh sao?" Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, giọng nói mang theo lo lắng nhỏ không thể thấy.
"Là nhi tử của ca ca, sau khi rơi xuống nước lưu lại bệnh căn, đại phu nói không thể bình an lớn lên." Đáy mắt Tô Khả Phương thoáng loé tia ảm đạm rồi biến mất, sau đó lại kiên định nói: "Nhưng gần đây cơ thể thằng bé đã khá hơn nhiều, ta cảm thấy nếu như có thể tìm được đại phu y thuật cao minh, cơ thể thằng bé hẳn có thể dưỡng tốt!"
"Nghiêm trọng vậy sao?" Hạng Tử Nhuận sửng sốt.
Triều đại này thiết bị y học lạc hậu, dù đại hộ hay nông gia, đứa nhỏ chết yểu ở đâu cũng có, gặp phải chuyện như vậy nhiều khi chỉ có thể thuận theo ý trời.
Hạng Tử Nhuận cân nhắc: "Nàng đừng quá lo lắng, để ta nhờ người tìm thử xem có đại phu nào am hiểu phương diện này không."
Tô Khả Phương không yên lòng gật đầu.
Hạng Tử Nhuận ăn cháo xong, để bát vào trong giỏ xách, nhân lúc nàng không chú ý, đem ngân phiếu 200 lượng nhét vào đáy giỏ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ tiều tuỵ, Hạng Tử Nhuận nhịn không được mở miệng khuyên nhủ: "Trong nhà không thiếu ăn thiếu mặc, sau này nàng đừng liều mạng vậy nữa."
Tô Khả Phương ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta không cảm thấy vậy."
Nàng toàn làm những chuyện mình yêu thích, nên thật sự không thấy mệt chút nào.
"Đã gầy đi trông thấy rồi, còn nói không mệt?" Giọng hắn bất mãn đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Tô Khả Phương đẩy tay hắn ra, lườm: "Nói bậy!"
Nàng thấy người mình dạo này đã nhiều thêm mấy cân thịt rồi.
Hạng Tử Nhuận nhìn nàng chằm chằm, không nói gì, đôi mắt vốn thâm thúy mang theo vài phần sắc bén giờ phút này không gợn sóng, lại như ẩn chứa vô số tình cảm không thể nói ra thành lời.
"Phương Nhi!"
Đột nhiên hắn gọi tên của nàng, giọng nói mang chút nặng nề.
Tô Khả Phương đột nhiên ngẩng đầu, không hiểu sao lại hơi hoảng hốt.
"Hả?" Ánh mắt nàng né tránh, không cách nào nhìn thẳng đôi mắt khiến người khác muốn hãm sâu vào của hắn.
"Ta phải đi!" Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
"Đi?" Tô Khả Phương giật mình.
Hắn muốn rời đi?
Đúng thế, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn, không phải nàng sớm dự liệu sẽ có một ngày như vậy sao?
Nhưng chính tai nghe được hắn muốn rời khỏi, tại sao lòng nàng lại cảm thấy vắng vẻ đến thế?
Qua nửa ngày, nàng quay đầu nhìn xung quanh thạch động một vòng, giả bộ nhẹ nhàng cười nói: "Thạch động này dùng để nghỉ mát còn tạm được, chứ để cư trú lâu dài chắc chắn không thích hợp."
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
47 chương
72 chương