Tô Khả Phương trợn mắt há mồm, hóa ra trong rừng này còn có ngự thú sư?
"Cô tới nơi này làm gì?"
Thời điểm Tô Khả Phương còn đang kinh ngạc và nghi hoặc, tiếng sáo bỗng dừng lại, phía sau đột ngột vang lên tiếng quát đầy tức giận.
Tô Khả Phương giật nảy mình, nhìn lại, thấy phía sau mình là một nam nhân khoảng chừng hai mươi tuổi chẳng biết đứng đấy từ lúc nào, dáng người cao to, khuôn mặt lạnh lùng nam tính, đôi mắt lệ của hắn đang chăm chú nhìn nàng chằm chằm.
Tô Khả Phương bị hơi thở lạnh lẽo phát ra từ trên người hắn làm cho sợ run cả người, nhưng đôi mắt lại không tự chủ được rơi trên người hắn.
Tiếng sáo vừa rồi là do hắn thổi?
Tô Khả Phương buông mi nhìn sáo ngọc trong tay hắn, rồi nhìn về phương hướng gấu chó biến mất, không quá chắc chắn suy đoán của mình, bởi vì vừa rồi tiếng địch nàng nghe thấy rõ ràng là từ bên kia truyền đến.
"Ta hỏi cô tới nơi này làm gì?" Nam tử thấy nàng chỉ nhìn hắn chằm chằm, đối với lời hắn nói coi như không thấy nghe thấy, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong mắt thoáng loé lên tia chán ghét rồi biến mất, giọng điệu không tự giác chìm xuống mấy phần.
Hắn vừa trở về tới gần cánh rừng liền cảm ứng được A Ngốc cùng người chống đối, vì không để nó tổn thương người vô tội, hắn nửa khắc cũng không dám trì hoãn vội vàng chạy tới, không nghĩ đến lại là nữ nhân này.
"Hả? Ta, ta là tới tìm đồ." Tô Khả Phương cuối cùng cũng từ hoang mang kinh hãi khi nhìn thấy nam tử này từ trên giáng xuống lấy lại tinh thần.
"Cô không muốn sống nữa sao?" Nam tử cắn răng khiển trách quát mắng.
Thôn dân phụ cận ai mà chẳng biết tiến vào sâu trong rừng sẽ gặp nguy hiểm? Vậy mà nữ nhân này dám một mình vào núi, thật không hiểu nàng là không biết sợ hay là ngu.
Tô Khả Phương không phải là người xấu tính, nhưng mới vừa nhận một phen kinh hãi, còn chưa hiểu đầu đuôi thế nào, dù nói là nam tử này ra tay giúp nàng, nhưng ai mà biết được con gấu chó kia có phải do hắn nuôi không, cho nên hắn vừa quở trách, tính khí của nàng cũng nổi lên, nắm chặt tay thành nắm đấm quát lại: "Nếu như ta không muốn sống thì dứt khoát ở nhà chờ chết đói, còn phải phí tinh thần, thể lực lên núi làm gì?"
Nếu không phải trong nhà nghèo đói, hắn nghĩ nàng tình nguyện đến thâm sơn mạo hiểm?
Nam tử hiển nhiên không ngờ tới nàng sẽ nổi giận, ngẩn người, rồi mới lạnh lùng nói: "Không cần vì sự ngu xuẩn của mình kiếm cớ."
"Kiếm cớ?" Tô Khả Phương giận quá mà cười: "Chúng ta không thân chẳng quen, ngươi cũng xứng để cho ta vì ngươi kiếm cớ?"
Không thân chẳng quen?
Nam tử mắt lệ như ưng hơi hơi nheo lại, một lát sau cười lạnh: "Chỉ hi vọng như thế."
"Con gấu chó kia là do ngươi nuôi dưỡng?" Hắn châm chọc khiêu khích vô cớ khiến cho Tô Khả Phương cảm thấy khó hiểu, nhưng nàng cũng không có hứng thú biết nguyên nhân, nàng chỉ muốn biết rõ mãnh thú trong miệng các hương thân có phải do hắn nuôi không, để nàng sớm tính toán cho tốt.
"Không phải!" Nam tử trầm giọng nói.
Trong mắt Tô Khả Phương chợt loé tinh quang thử thăm dò: "Vậy vì sao nó nghe thấy tiếng sáo của ngươi liền chạy? Chẳng lẽ... ngươi có thể dùng tiếng địch khống chế bất cứ loại động vật nào?"
Nghe vậy, đồng tử của nam tử đột nhiên co rút lại, ánh mắt lạnh như băng rơi vào khuôn mặt nàng.
Tô Khả Phương thoáng thấy sát khí chợt loé lên trong mắt nam tử, nàng theo bản năng rụt đầu, giả vờ chê cười nói: "Ta chính là nghe mọi người kể chuyện, thuận miệng hỏi một chút, không phải thì thôi, cần gì phải sinh khí."
Tô Khả Phương không ngốc, vừa thấy liền biết người này bị nàng không cẩn thận bị vạch trần bí mật, nhưng nàng không muốn bởi vì mình vô ý mà dẫn tới hoạ sát thân, dứt khoát giả ngốc.
Hắn biết nữ nhân giỏi thay đổi, nhưng không ngờ có thể thay đổi nhanh đến mức này.
Nữ nhân này một khắc trước còn rống hắn, đảo mắt một cái công phu liền thay đổi thành bộ dạng nịnh nọt, làm cho hắn không bội phục không được.
Nhưng, nữ nhân này cùng với những gì trước đây hắn nghe được là cùng một người?
Hơn nữa, lời nàng nói vừa rồi thật sự chỉ là thuận miệng?
Nam tử tráng khí quá mạnh mẽ, cộng thêm tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn làm cho người ta có một loại áp lực vô hình, Tô Khả Phương giật mình, hình như mình chọc phải người không nên chọc.
Thời điểm Tô Khả Phương chuẩn bị kiếm cớ rời đi, nam tử đột nhiên mở miệng hỏi: "Trong nhà thật sự khó khăn như vậy?"
"Có thể nói là ba bữa không đủ ăn." Mặc dù không biết ý đồ của hắn, Tô Khả Phương vẫn nói đúng sự thật, bởi nàng cảm thấy điều này cũng chẳng có gì tốt mà cần phải giấu diếm.
"Ba bữa cơm không đủ ăn?"
Nam tử kinh ngạc giây lát lại nheo mắt lệ nhìn nàng chằm chằm, muốn từ thần sắc của nàng phân biệt xem trong lời nàng có bao nhiêu chân thật.
"Đúng vậy, đợt trước ta bị thương kéo sụp gia sản rồi, bất đắc dĩ mới vào thâm sơn tìm kiếm đồ ăn." Tô Khả Phương cố gắng coi nhẹ sự lạnh lẽo từ trên người hắn phát ra, vờ ngây thơ nói.
Chống lại cặp mắt với đôi con ngươi trong trẻo sạch sẽ kia của nàng, nam tử vội vàng cúi đầu che đi tia khó xử dấu trong đôi mắt tàn khốc.
Việc này giống với tin tức hắn nhận được, chắc hẳn nàng không nói dối.
Nam tử trầm mặc nửa ngày mới nói: "Ngày mai giờ này cô lại vào núi một chuyến, đứng ở chỗ này chờ ta."
Không đợi Tô Khả Phương đáp lại, bóng dáng nam tử đã theo thanh âm của hắn biến mất.
Hai mắt Tô Khả Phương trừng lớn, cuối cùng nàng xác định người nọ thật sự có võ công, may mắn vừa rồi không bị hắn nhìn ra nàng đã biết bí mật của hắn.
Trực giác mách bảo nàng, nam nhân này là một nhân vật nguy hiểm, nếu như có thể nàng thật sự không muốn cùng người này tiếp xúc, ngày mai nàng còn phải quay lại lấy nhựa cây, đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến.
Thân thể này không đủ khoẻ mạnh, vừa rồi ép buộc một phen đã muốn mệt đến sắp hư nhược rồi, nàng đã không còn tinh lực đi tìm đồ ăn nữa, thu thập rổ và đao bổ củi liền đi ra khỏi núi.
Lúc đi tới bờ sông ở chân núi, Tô Khả Phương thật sự không đi nổi nữa, qua cầu độc mộc liền ngồi xuống bờ sông nghỉ ngơi.
Giữa trưa chỉ uống một chút canh đậu nành, Tô Khả Phương ngoại trừ mệt còn cảm thấy bụng đói kêu vang.
Nhìn mặt sông trong trẻo, đầu nàng liền nghĩ tới cá béo.
"Khi nào mới có thể ăn cơm no đây?" Tô Khả Phương chép miệng nói một mình.
Nàng vừa dứt lời xong, cảnh vật trước mắt chợt biến đổi, Tô Khả Phương ngây dại.
Đây là nơi nào?
Tô Khả Phương phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, đập vào mắt là một bãi cỏ xanh mơn mởn rộng chừng ngàn mét vuông, cuối bãi cỏ là một mảng đất nông nghiệp lớn đã khai khẩn tốt nhưng chưa gieo trồng, ít nhất cũng trên trăm mẫu.
Ánh mắt nhìn về nơi xa hơn, lúc này Tô Khả Phương phát hiện mảnh đất nông nghiệp nằm dưới chân một ngọn núi lớn.
Vị trí Tô Khả Phương đứng cách ngọn núi không xa, nàng nhìn thấy trên đỉnh núi trụi lủi chỉ có duy nhất một cây đại thụ hình dạng quái dị.
Tô Khả Phương híp mắt, sau đó chạy như điên về phía đỉnh núi.
Cách gốc đại thụ càng gần, sắc mặt Tô Khả Phương càng ngưng trọng, tới khi đến trước cây đại thụ, trong đôi mắt hạnh của Tô Khả Phương chỉ còn lại khiếp sợ.
Trước khi nàng xuyên không đã từng cùng sư phụ đến Việt Nam thâm lâm, ở nơi đó nàng và sư phụ từng trông thấy một gốc cây Hoàng Hoa Lê (cây sưa) hình dạng quái dị giống cây đại thụ này như đúc.
Chẳng lẽ là cùng một cây?
Nếu vậy, vì sao cây Hoàng Hoa Lê lại xuất hiện ở đây?
Việc nàng đến triều đại này cùng gốc cây Hoàng Hoa Lê phải chăng có sự liên quan đến nhau?
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
47 chương
72 chương