"Hạng Tử Nhuận, tên hỗn đản huynh muốn hại chết ta sao?" Trên núi nhiều người như vậy, mà hắn dám động tay động chân với nàng, Tô Khả Phương tức giận muốn nổ tung. "Cô không vào núi, ta đành ra đây tìm cô." Hắn ủy khuất nhìn nàng. "Cút!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể không hạ giọng, ngọn lửa tức giận vô hình bốc lên ngùn ngụt. "Muốn cút thì cùng cút!" Khóe môi hắn nở nụ cười trêu cợt, sau đó liền kéo tay nàng chạy sâu vào núi. "Hạng Tử Nhuận, rốt cuộc huynh muốn làm gì?" Hạng Tử Nhuận trực tiếp dẫn nàng dẫn tới thạch động lần trước, Tô Khả Phương tức giận vung tay hắn ra, gầm nhẹ. "Cho cô xem đồ tốt!" Hạng Tử Nhuận bí hiểm nhìn nàng cười khó dò, xoay người từ góc động lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ đưa cho nàng: "Mở ra nhìn thử xem." "Không hứng thú!" Tô Khả Phương cũng không biết tại sao mình vừa nhìn thấy hắn lại tức giận. Có lẽ, bởi hắn luôn không cố kỵ danh dự của nàng mà động tay động chân với nàng sao? Hay có lẽ, bởi nàng từng chờ mong hắn chăng? "Thật sự không hứng thú?" Hạng Tử Nhuận không tức giận, mà vừa nói vừa ung dung thong thả mở hộp, từ trong hộp lấy ra một mặt dây chuyền chạm ngọc, dùng giọng điệu tiếc hận nói: "Vốn định tặng mặt dây chuyền này cho cô, cô đã không hứng thú vậy thì thôi, coi như xong."  Hạng Tử Nhuận nói xong cố ý đem mặt dây chuyền lung lay trước mặt nàng.  Tô Khả Phương hừ lạnh: "Hạng Tử Nhuận, ta lặp lại lần nữa, ta đã lập gia đình, mời huynh tự..." "Tự trọng" chữ "Trọng" còn chưa bật ra khỏi miệng, giọng Tô Khả Phương đã im bặt, đôi mắt hạnh đăm đăm nhìn chằm chằm mặt dây chuyền trong tay Hạng Tử Nhuận. "Cho ta xem thử một chút!" Một khắc sau hành động nhanh hơn tư duy nàng vội vã đoạt lấy mặt dây truyền, đáy mắt tràn đầy ánh sáng nóng bỏng. Chạm ngọc và đao pháp điêu khắc gỗ tương thông, kỹ thuật điêu khắc trên mặt dây chuyện này có phải kỹ thuật điêu khắc cổ đã thất truyền rất lâu mà sư phụ từng nói với nàng hay không? Tô Khả Phương kích động nghiên cứu đao pháp trên mặt dây chuyền. "Vậy ta coi như cô đã nhận mặt dây chuyền này." Hạng Tử Nhuận được như ý cong khóe môi. Hợp ý, phương pháp này cũng không tệ lắm! Nghe giọng hắn, Tô Khả Phương mới phát hiện mình trúng kế rồi. Nhìn mặt dây chuyền trong tay, nàng hơi mím môi, hỏi: "Mặt dây chuyền có thể cho ta mượn mấy ngày không?"  "Nó đã là của cô!". Hạng Tử Nhuận cười giống như hồ ly, hoàn toàn không còn chút lạnh lùng nào của hồi mới gặp. "Ta nói muốn nhận mặt dây chuyền này khi nào?" Tô Khả Phương hung tợn trợn mắt nhìn hắn: "Ta chỉ mượn mấy ngày thôi, được không?" Chậc chậc chậc, đây là thái độ cầu người sao? Nhưng Hạng Tử Nhuận cũng không so đo với nàng. "Đồ của cô, tự cô làm chủ!" Ý tứ của hắn vẫn vậy. "Ta bảo là MƯỢN!" Nàng cũng kiên trì. Hắn cười mê hoặc nhìn nàng, nhắc nhở: "Cô đã nhận!" Nàng dữ dằn nhìn hắn chằm chằm, nội tâm tranh đấu ghê gớm. Nàng không xác định điêu công này có đúng là loại phương pháp điêu khắc mà sư phụ tìm kiếm nhiều năm không, nàng muốn mang về nghiên cứu mấy ngày, nhưng nếu nàng nhận mặt dây chuyền, sau này nàng và tên khốn Hạng Tử Nhuận này càng thêm liên luỵ không rõ. Rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây? Hạng Tử Nhuận thấy trong mắt Tô Khả Phương toát ra sự cuồng nhiệt vô tận với mặt dây chuyền này, hắn cho rằng nàng nhất định sẽ nhận, nên chỉ cười híp mắt nhìn nàng, không mở miệng thúc giục. Nhưng hiển nhiên Hạng Tử Nhuận đoán sai! Cuối cùng, lý trí của nàng chiến thắng xúc động, đem mặt dây chuyền nhét vào tay hắn, dứt khoát xoay người rời đi. Đáy mắt Hạng Tử Nhuận lướt qua một tia kinh ngạc, vừa rồi hắn rõ ràng thấy ánh mắt si mê của nàng khi nhìn mặt dây chuyền này. Hạng Tử Nhuận chỉ kinh ngạc thoáng qua, trước khi Tô Khả Phương đi đến cửa động, hắn mở miệng nói: "Có muốn học phương pháp điêu khắc trên mặt dây chuyền không?" Tô Khả Phương dừng bước chân, đột nhiên quay đầu nhìn hắn: "Huynh biết thợ điêu khắc mặt dây chuyền này?"  Hạng Tử Nhuận thấy sự vội vàng trong mắt nàng, ý vị thâm trường cong khoé môi: "Có thể nói vậy." Tô Khả Phương chần chờ, hỏi: "Huynh có thể dẫn ta đến gặp vị đại sư này sao?" Đại sư? Hạng Tử Nhuận ý vị sâu xa cười: "Cô đáp ứng đưa cơm cho ta, ta sẽ dẫn cô đi." "Huynh là quỷ chết đói đầu thai sao?" Tô Khả Phương tức giận trừng hắn. Mở miệng ngậm miệng đều là cơm, giống như mấy đời chưa ăn cơm vậy! "Là cô hứa sẽ đưa cơm cho ta trước, là cô lật lọng mà!" Hạng Tử Nhuận nhàn nhạt trần thuật sự thật, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy lên án. Sau khi nghe xong lời này, Tô Khả Phương buồn nôn muốn chết. Không sai, chuyện đưa cơm là nàng nói trước, nhưng khi đó cũng do nàng nhất thời xúc động được không? Giờ nàng hối hận rồi không được sao? Nửa ngày sau, Tô Khả Phương mới dữ dằn nhả ra vài chữ: "Mấy ngày tới ta không rảnh!" Mắt Hạng Tử Nhuận lấp lánh: "Nói vậy, cô đồng ý rồi sao?" Tô Khả Phương hừ lạnh, nhưng không phủ nhận. Nhận mặt dây chuyền của hắn đó là trao nhận đồ riêng, chuyện như vậy nàng sẽ kiên quyết không làm. Nhưng nếu hắn dẫn nàng đến gặp vị đại sư chạm ngọc kia, nàng coi như thiếu hắn một nhân tình, đưa cơm cho hắn mấy ngày coi như trả lại hắn nhân tình này đi. "Vừa vặn, ta cũng muốn rời khỏi đây khoảng nửa tháng, nửa tháng sau cô đến đây đưa cơm cho ta nhé, được không?" Hạng Tử Nhuận tính tình tốt trưng cầu ý kiến của nàng. Tô Khả Phương hung hăng trừng mắt nhìn hắn, xoay người ra khỏi động. Lần này Hạng Tử Nhuận không ngăn cản nàng, mà buồn cười lẩm bẩm: "Thật là một nha đầu khó hiểu!" Tô Khả Phương ra ngoài núi chặt mấy cây gỗ kéo xuống núi, dùng thời gian một buổi chiều và nửa buổi tối điêu khắc ra hơn mười loại khuôn hình dạng khác nhau. Lúc chạng vạng tối xảy ra một việc nhỏ, mấy phụ nhân trong thôn vội vàng chạy tới Phó Gia, hỏi Tô Khả Phương có mua khoai lang nữa không, sẽ bán rẻ cho nàng, bởi các nàng nghe nói Tô Phả Phương mua của Tô Đông Minh hơn 20 sọt khoai lang. Tô Khả Phương không từ chối ngay, chỉ cười nói qua vài ngày lại xem sao. Hôm sau, sáng sớm Tô Khả Phương đã gọi Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi dậy, kêu hai người hỗ trợ đem khoai lang đến bờ sông rửa ráy sạch sẽ, sau đó chia ra cho vào nồi chưng chín. Khoai lang chưng chín rồi để nguội, Tô Khả Phương nhờ Diêu Thị và Ngọc Nhi đến từ sớm hỗ trợ lột vỏ khoai lang, sau đó cắt thành phiến mỏng, còn mình, Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi thì phụ trách dùng khuôn mẫu ép, cắt các phiến khoai lang thành hình dạng khác nhau. Các phiến khoai lang hình dạng khác nhau phơi khô làm đồ ăn vặt mùi vị không tệ, nàng tin tưởng sẽ có không ít người ưa thích. Lúc mới bắt đầu cắt Ngọc Nhi và Diêu Thị chưa có kinh nghiệm, không phải cắt quá mỏng làm nát khoai thì chính là cắt quá dày. "Lại lãng phí nửa củ khoai lang." Ngọc Nhi ảo não nói. "Ai mới bắt đầu cũng đều như vậy, khoai lang bị nát có thể mang tới nông trại cho gà vịt và heo ăn, không lãng phí." Tô Khả Phương cười nói. Đến giờ cơm trưa mà mọi người vẫn không làm được bao nhiêu khoai lang phiến thành phẩm, nhưng đến chiều tốc độ rõ ràng nhanh hơn, hết ngày cuối cùng cắt được ước chừng ba sọt khoai lang. Tới ngày hôm sau, Giả Thị và Lư Thị dắt theo Hạo Nhi đến giúp đỡ, nhiều người phân công hợp tác, động tác liền nhanh hơn.