(*) Tránh né, dẫn chuyện xấu từ nơi này đến nơi khác cũng gây họa cho mình. (Google)
"An ca ca ~~ "
Đàm Tiểu Liên thấy Đàm Trọng An rời đi không chút lưu luyến, vừa tức vừa thất vọng, dậm chân đuổi theo.
"Đàm Tiểu Liên, dù sao cũng quen biết ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, An ca ca của ngươi quanh năm suốt tháng ngoại từ ngày mùa và ngày nghỉ công mỗi tháng thì cơ bản đều ngốc ở trong thành, ngươi cũng biết, các tiểu thư trong thành không phải thôn cô như chúng ta có thể so sánh, An ca ca của ngươi tài mạo song toàn, có cô nương gia coi trọng cũng không phải không thể." Tô Khả Phương hướng về phía bóng lưng của Đàm Tiểu Liên cất giọng hô.
Tiếp tục cùng hai mẹ con nhà này dây dưa thì thật sỉ nhục trí thông minh của nàng, chi bằng họa thủy đông dẫn, chắc hẳn Đàm Trọng An cũng không để ý, nhìn sắc mặt vừa rồi của hắn có thể thấy, nhất định hắn cũng không có bao nhiêu yêu thích với vị hôn thê này.
"Ý của ngươi là gì?" Đàm Tiểu Liên đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt giống như đao muốn đâm vào người Tô Khả Phương.
Tô Khả Phương nhún vai, thiên chân vô tà cười nói: "Ý trên mặt chữ!"
"Ý ngươi nói là... cái túi thơm kia là do cô nương trong thành tặng?" Sắc mặt Đàm Tiểu Liên rất khó coi, liều mạng tự nói mình phải tỉnh táo, không nên để ý lời của Tô Khả Phương.
"Ta cũng không nói như vậy." Tô Khả Phương cười vô tội.
"Tiểu Liên, chúng ta đi." Vương Thị sầm mặt, tiến lên kéo nữ nhi nhanh chóng rời đi.
"Nương, ngài nói có phải An ca ca thích cô nương trong thành không, hắn có thể cùng ta từ hôn hay không...?" Nơi xa truyền đến tiếng Đàm Tiểu Liên khóc.
"Sẽ không, sẽ không! Việc hôn nhân này là lúc gia gia các ngươi còn sống định ra, hắn từ hôn chính là bất hiếu!" Trong lòng Vương Thị lúc này cũng tràn đầy kinh hãi.
Bà ta không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng lời nói của Tô Khả Phương có chút đạo lý, An Nhi tuổi trẻ khí thịnh có thể vượt qua được hấp dẫn sao?
Tầm mắt Giả Thị thấy được nụ cười xấu xa thoáng loé lên rồi biến mất của Tô Khả Phương, đợi đến khi mẹ con Vương Thị đi xa, nàng ấy mới "Phốc phốc" cười ra tiếng.
"Muội là cố ý đâm vào trái tim các nàng nha." Giả Thị vừa bực mình vừa buồn cười trêu.
"Đại tẩu, muội nào có?" Tô Khả Phương giảo hoạt trừng mắt nhìn, nghiêm túc nói: "Muội là có lòng tốt nhắc nhở các nàng vài câu, ai ngờ các nàng lại nghĩ sai lệch?"
Giả Thị sửng sốt, tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, vừa đỡ Lư Thị vừa thoải mái nói: "Nương, chúng ta trở về thôi, nha đầu này trước nay đều có lòng tốt làm chuyện xấu, chúng ta đừng để bị dính líu!"
Chuyện ngày hôm nay ngược lại làm cho hai người xóa đi ngăn cách, Lư Thị cũng cao hứng, liền theo Giả Thị giả bộ sợ hãi: "Được, chúng ta mau đi nhanh lên."
"Nương, ngài quá thiên vị!" Tô Khả Phương bĩu bĩu môi, sau đó nhặt giỏ xách từ trên mặt đất lên, cầm vài nhánh dược thảo đưa cho Giả Thị: "Đại tẩu, nương toàn hướng về phía tẩu, cái này để nương xử lý vết thương tất cả giao hết cho tẩu."
Thương thế của nàng đã khiến mẫu thân và ca ca móc rỗng hết vốn liếng, sau khi nàng có thể xuống đất liền kêu mẫu thân không cần đến trấn trên bốc thuốc, mà tự mình lên núi hái thảo dược về đắp.
Nông dân ai cũng nhận biết được chút ít thảo dược, Lư Thị không cản được đành cho nàng đi.
Đưa mắt nhìn mẫu thân và đại tẩu rời đi, Tô Khả Phương mới xoay người lấy rổ, thấy phía trên có một cái túi, rất nhiều đậu nành từ trong túi rơi ra, bây giờ nàng mới hiểu tại sao mẫu thân và đại tẩu lại trùng hợp gặp phải mẹ con Vương Thị đến cửa gây chuyện.
Nhưng Tô Khả Phương có chút hoang mang, từ sau khi nàng tỉnh lại, đại tẩu không hề hỏi thăm đến sức khỏe của nàng, hôm nay tại sao lại cùng mẫu thân tới?
Tô Khả Phương làm sao mà biết thật ra Giản Thị căn bản không phải đến thăm nàng, mà khi nàng ấy từ trong ruộng trở về đi qua cuối thôn thì nhìn thấy Lư Thị cùng mẹ con Vương Thị ở trước cửa nhà cãi lộn, nên mới chạy tới giúp một tay.
Lúc Tô Khả Phương nhặt đậu nành, đột nhiên dưới chân giẫm vào thứ gì đó. Nhấc chân ra khỏi thì nhìn thấy một nửa chiếc mộc trâm (trâm gỗ) bị gãy, còn một nửa thì lẳng lặng nằm cách đó mấy bước.
Chiếc mộc trâm này rất quen thuộc với Tố Khả Phương, đây là tín vật đính hôn năm đó ca ca đưa cho đại tẩu, là tự tay ca ca làm bao năm nay đại tẩu luôn đeo trên đầu, chắc là vừa rồi khi cùng Vương Thị đánh nhau rơi ra bị đạp gãy.
Ai, nếu đại tẩu biết chiếc mộc trâm này bị gãy có lẽ sẽ đau lòng lắm, dù sao chiếc trâm này đối với đại tẩu có ý nghĩa rất đặc biệt.
Có lẽ, nàng nên giúp đại tẩu đem hai đoạn mộc trâm này sửa lại.
Khiếp trước nàng là một bậc thầy điêu khắc gỗ, cái khác không thông thạo, nhưng điêu khắc và sửa chữa các loại đồ vật bằng gỗ đối với nàng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghĩ tới đây, Tô Khả Phương không khỏi ảo não vỗ vỗ trán, hai ngày nay nàng còn đang vì cuộc sống sau này phát sầu, sao lại không nghĩ đến việc dùng chính tay nghề điêu khắc gỗ của mình để nuôi sống gia đình chứ?
Muốn dùng tay nghề điêu khắc gỗ để nuôi sống gia đình trước hết cần một bộ dao khắc, trước mắt không có dao khắc, nàng chỉ có thể miễn cưỡng dùng dao thường để thay thế thôi, chờ nàng kiếm được tiền, chuyện đầu tiên cần làm là mua một bộ dao khắc hợp tay.
Trong lòng có kế hoạch, Tô Khả Phương cao hứng bừng bừng ôm túi tiến vào trong sân, bất ngờ nhìn thấy bà bà Diêu Thị đang ngồi trên ghế đẩu chỗ mái hiên, Tô Khả Phương cảm giác cả người như bị dội chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.
Khi nãy, mẫu thân và đại tẩu nàng cùng mẹ con Vương Thị ầm ĩ động tính không nhỏ, bà bà nàng ở nhà cũng không ra nhìn một cái.
"Nương, vừa rồi mẹ và đại tẩu con cùng mẹ con Vương Thị đánh nhau." Ánh mắt Tô Khả Phương rơi vào mặt Diêu Thị, nhàn nhạt trần thuật chuyện vừa mới phát sinh.
Nàng không phải là người hành động theo cảm tính, mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng muốn biết rõ vì sao bà bà lại muốn khoanh tay đứng nhìn?
Diêu Thị chậm rãi đứng lên, ưu nhã sửa sang lại góc áo cũ nát trên người, nhìn Tô Khả Phương chậm rãi mở miệng: "Hương thân thôn Phong Quả tâm tư đơn thuần ngươi dễ lừa gạt, nhưng ta còn chưa già lẩm cẩm."
Thanh âm Diêu Thị rất nhẹ, lại làm cho người ta có một loại áp lực vô hình, khuôn mặt dãi dầu sương gió lộ ra vẻ uể oải: "Ta biết lão đại có lỗi với ngươi, nhưng ngươi đã gả vào Phó Gia chúng ta, chính là tức phụ Phó Gia, chuyện trước kia của ngươi ta có thể không so đo, nhưng ta hi vọng ngươi từ nay về sau đừng có làm ra những chuyện làm nhục môn phong Phó Gia."
Diêu Thị lạnh nhạt nói xong, xoay người vào phòng.
Tô Khả Phương há miệng muốn giải thích vài câu, cuối cùng hóa thành một tiếng cười khổ.
Việc này có thể trách ai đây? Gặp phải một người con dâu giống như nguyên chủ, Diêu Thị cũng là người câm ăn hoàng liên đi!
Chỉ là không nghĩ tới vừa rồi nàng đem các hương thân lừa dối cho qua, bà bà ngồi ở trong viện lòng lại sáng tựa như gương.
Chỉ có thể nói, có bà bà quá thông minh cũng không phải chuyện tốt gì.
Tô Khả Phương đem đậu nành ôm vào phòng bếp, múc ra hai cân đậu nành rửa ráy sạch sẽ, dùng hơn nửa canh giờ để nấu một nồi canh đậu nành. Nhìn canh sữa màu ngà, Tô Khả Phương nuốt một ngụm nước bọt.
Từ khi đến đây, nàng gần như chưa từng được ăn một bữa cơm no, bữa giữa trưa ăn canh đậu nành này được coi là phong phú nhất.
Tô Khả Phương chia canh đậu nành thành bốn bát bưng đến sảnh phòng, đặt chiếc trướng cũ nát không chịu nổi lên trên bàn bát tiên, Diêu Thị cùng lão nhị Phó Gia Phó Thần Tường và lão tam Phó Gia Phó Nhậm Phi mới từ trong nhà đi ra.
Vì thế Tô Khả Phương mới biết hóa ra ngoài bà bà, hai chú em chồng đều luôn ở trong phòng.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
47 chương
72 chương