“Được, được, bây giờ chúng ta đi về ngay, cha ngàn vạn lần đừng nóng giận, tức giận hại thân đó.” Điền thị vội vàng trấn an nói.
“Dạ, ông ngoại, chúng ta đi về với người, người đừng nóng giận.” Trình Ngọc Thụ cũng bị bộ dáng này của ông ngoại dọa cho sợ, vội nói.
Điền Xương tổ tôn ba người trở về nhà, mà giờ phút này Trình thợ mộc chạy vòng quanh đường cái của huyện thành Hoài Đường, còn vừa chạy vừa hô to: “Ta đê tiện vô sỉ bỉ ổi, ta không phải người, ta không phải người, ta đê tiện vô sỉ bỉ ổi……”
Từ ngữ như vậy vừa nghe là biết xuất xứ từ Lâm Chiêu Hoành.
Cho đến khi hắn chạy đủ hai vòng đương cái trong huyện Hoài Đường, Trình thợ mộc lúc này mới trở lại tiệm đồ chơi nhà mình, hổn hển cầu xin với người đang uống trà mua từ trà lâu đối diện: “Vị phu nhân này, là ta có mắt không tròng, ta không nên sai người vây đánh các ngài, ta không nên có ý đồ xấu, ta không nên mạo phạm ngài, ta biết sai rồi, cầu xin đại nhân ngài rộng lượng tha thứ cho ta đi?”
“Được, lần này ta tha cho ngươi!” Tô Khả Phương sảng khoái đáp ứng, đưa chén trà cho một gia đinh Lâm phủ, cười hờn dỗi nói với nam nhân bên cạnh mình: “Phu quân, ta mệt mỏi rồi ~~”
“Vậy thì về nhà nghỉ ngơi!”
Hạng Tử Nhuận cười cười, nâng nàng dậy, còn muốn bế ngang nàng lên.
Tô Khả Phương vội vàng trừng mắt liếc hắn, người vây xem trên đường cái nnhiều như vậy, da mặt nàng còn chưa dày đến như vậy đâu.
“Tức phụ, diễn trò thì phải làm tới cùng nha!” Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, cười mị hoặc, không đợi nàng phản ứng đã bế ngang nàng lên.
Tô Khả Phương bị tươi cười của hắn chói mắt ngẩn ngơ, khi nghe tiếng kinh hô của quần chúng vây xem ở phố mới lấy lại tinh thần, liền vùi đầu vào ngực hắn.
Bây giờ nàng không muốn nổi bật cũng không được rồi!
Lâm Chiêu Hoành đi theo phía sau khóe mắt giật giật, hai vợ chồng này thật là không biết xấu hổ!
Trình thợ mộc nghĩ cũng không dám nghĩ Tô Khả Phương sẽ thống khoái buông tha hắn như vậy, nhất thời ngốc tại đó, mãi đến khi đoàn người Tô Khả Phương biến mất khỏi phố Tân Hưng, tiểu nhị của tiệm đồ chơi tiến lên nói khẽ, hắn mới phản ứng lại.
Tuy rằng nữ nhân kia đã tha cho mình, không biết tại sao trong lòng Trình thợ mộc vẫn không cảm thấy vững bụng, loại cảm giác không yên ổn này mãi đến khi về đến nhà gặp được nhạc phụ, tức phụ và nhi tử của mình mới biến mất.
“Cha hài tử, cửa hàng không còn thì thôi, chúng ta làm lại một lần nữa.” Điền thị cười khẽ an ủi nam nhân mình, nhưng rũ mắt xuống giấu đi cỗ hận ý tê tái muốn xé nát hắn.
Nghĩ đến cái tên súc sinh này lại dùng tiền của nhà nàng đi nuôi nữ nhân và hài tử khác, nàng hận không thể một đao giết chết hắn.
Nhưng nghĩ đến phụ thân và nhi tử của mình, còn có tâm huyết cả đời của phụ thân, nàng chỉ có thể nghiến răng nuốt vào bụng.
Điền xương ở một bên cũng hát đệm nói: “Cũng không sao, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt, trên tay chúng ta không phải vẫn còn tiền tích góp sao? Đó mới là quan trọng nhất.”
Lúc Điền Xương nói lời này rồi bình tĩnh nhìn đồ đệ và nữ tế (con rể) mình yêu thương, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.
Nghe sư phụ mình nói lời này, Trình thợ mộc chớp mắt, chột dạ nói: “Cha nói đúng.”
Hắn là người chưởng quản tài chính trong nhà, nhưng hắn đã đem phần lớn tiền đi nuôi hai ngoại thất và con của ngoại that, còn dư lại trong tay cũng chỉ có một ít ruộng đất và một cái thôn trang.
Muốn Đông Sơn tái khởi (1), cũng chỉ thể bán ruộng đất và thôn trang, nhưng việc bán ruộng đất và thôn trang này hắn chỉ có thể ngấm ngầm làm, vì rốt cuộc nếu hắn muốn Đông Sơn tái khởi cũng phải dựa vào nhân mạch(2) của nhạc phụ hắn. Việc này mà bị ông biết thì đến lúc đó mới thật sự là cái gì cũng không có.
(1) làm lại từ đầu, trở lại như ngày xưa, thua keo này ta bày keo khác
(2) nhân mạch: quan hệ, quen biết (nhân mạch tốt – quan hệ tốt, quen biết rộng với mọi người
Cha con Điền Xương có thể tự mình che giấu hận ý, nhưng Trình Ngọc Thụ người kiêu ngạo, mà người kiêu ngạo thương không che dấu tốt cảm xúc của mình, huống chi hắn chỉ mới là hài tử choai choai, từ lúc Trình thợ mộc vừa vào cửa, mắt hắn đã lộ ra hận ý nhìn chằm chằm ông.
Đối mặt với ánh mắt bất mãn của nhi tử, Trình thợ mộc còn tưởng rằng nhi tử đang trách hắn không có xem trọng tiệm đồ chơi, nói với hắn: “Ngọc Thụ, chờ cha kiếm tiền rồi sẽ mở lại tiềm đồ chơi còn lớn hơn tiệm này cho con.”
Trình Ngọc Thụ nắm chặt nắm tay, xoay người chạy ra ngoài.
Trình Ngọc Thụ lo lắng nếu mình còn nhìn ông một cái nào nữa sẽ nhịn không được mà giết ông mất.
“Đừng để ý đến nó, đứa nhỏ này bị chàng chiều cho hư rồi.” Điền thị lo lắng hắn nhìn ra manh mối, vội mở miệng nói: “Chàng hôm nay cũng quá mệt rồi, nhanh về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Bỏ qua chuyện cha con Điền Xương và Trình thợ mộc đấu đá lẫn nhau, Hạng Tử Nhuận và Tô Khả Phương bên kia chia tay với đám người Lâm Chiêu Hoành, hai vợ chồng đi về tiệm ruốc cá.
Mới vừa đi vào đầu phố thì thấy một lão hán hơn sáu mươi tuổi cầm trongs tay một tờ báo, dùng sức lấy báo đập vào cửa xưởng báo.
Hạng Tử Nhuận vàTô Khả Phương nhìn nhau, đi vào tiệm ruốc cá.
Vợ chồng hai người đi vào mật đạo, đứng yên trong mật đạo của xưởng báo chí, nghe được tiếng nói lễ phép của Húc Đông từ trong xưởng báo truyền đến: “Lão bá, không biết ngài tìm chưởng quản của xưởng báo chúng ta có chuyện gì?”
“Tiểu tử, ngươi chính là quản sự của xưởng báo này?” Giọng của lão hán lớn, Tô Khả Phương ở trong mật đạo không cần lắng tai nghe cũng có thể nghe ông nói rõ ràng, Hạng Tử Nhuận thì càng không cần phải nói.
“Cũng gần như vậy.” Húc Đông nói.
“Tiểu tử, ngươi là quản sự nơi này, ta sẽ nói rõ với ngươi.” Giọng lão hán nghe như vẻ không nói rõ thì không bỏ qua.
“Mời lão bá nói.” Húc Đông liếc tờ báo trong tay ông, đoán được ý đồ của ông đến nhất định có quan hệ với tờ báo này, nên rất thận trọng.
“Tiểu tử, ngươi nhìn xem tờ báo này của cách ngươi, đây là tờ báo người dân thôn chúng ta mua mất mười lăm văn tiền, ai ngờ ta vừa đọc báo, thấy căn bản là không chuẩn xác, ta phát hiện không thích hợp nên vội vàng chạy từ trấn Ô Lan tới đây!” Lão hán nhíu mày nói.
Thấy lão hán đúng là có vẻ phong trần mệt mỏi, Húc Đông giật mình hỏi: “Lão bá, ngài đi từ trấn Ô Lan đến tận đây sao?”
Từ trấn Ô Lan đi bộ đến Hoài Đường huyện mất tới vài ngày, chẳng lẽ lão bá này ngay trong ngày phát hành đã chạy đi huyện Hoài Đường rồi?
“Lão bá, trang báo này chẳng qua chỉ có mười lăm văn tiền, ngài từ thật xa chạy tới như vậy không đáng đâu, lãng phí không ít công phu của ngài rồi?”
Thời gian đối với nông dân rất quý giá, trồng lúa hay thu hoạch lúa đều là giành giật từng giây, lão bá này lại bỏ được nhiều thời gian như vậy vì hương thân cùng thôn đi chuyến này, Húc Đông trong lòng bội phục.
Chẳng qua, lão bá này nói báo không chuẩn xác, ông dựa vào đâu mà nói vậy?
“Tiểu tử, ta cũng không phải là vì này mười lăm văn tiền mới chạy lên đây, ta lo lắng báo này của các ngươi sẽ đưa tin sai cho các hương thân, làm các hương thân bỏ lỡ thời cơ tốt để canh tác nên mới tự chạy lên đây một chuyến.”
Húc Đông sửng sốt, rồi lại nghe lão hán nghiêm túc nói: “Lúc này không phải là lúc cày bừa vụ xuân hay thu hoạch vụ thu cho nên liên lụy không lớn, nhưng tới lúc đó dự báo thời tiết sai thì sẽ hại chết các hương thân!”
(Lời tác giả) P/S: Biên tập cho giá truyện này 20 tệ một chương, đọc hơn mười vạn chữ sẽ bắt đầu thu phí, Ôn Phong là sống dựa vào viết văn, truyện này đã miễn phí hơn 50 vạn chữ, bây giờ cũng đến lúc phải thu phí rồi. Cuối cùng, không cần biết mọi người có tiếp tục ủng hộ Ôn Phong hay không, Ôn Pjhong cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ và làm bạn với Ô Phong cho tới nay, cám ơn mọi người, moah moah ~~
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
11 chương
47 chương
72 chương