Mới vừa đi tới cửa nhà Thủy Sinh, Tô Khả Phương liền nghe được tiếng Đại Trụ kinh hoàng luống cuống gọi nương hắn: "Nương, hình như Tú Nhi bị trẹo chân!" Tú Nhi là nương tử của Đại Trụ đang có thai, khoảng hai ba tháng nữa sẽ lâm bồn, cơn bão này kéo tới, khiến cả nhà đều lo lắng. "Tại sao tự nhiên lại vậy?" Nương tử Thủy Sinh sắc hốt hoảng từ trong nhà vọt ra, không hề nghĩ ngợi mà khom lưng xuống kiểm tra chân cho nhi tức nhà mình. "Nương, con không có việc gì, do con đi nhanh quá nên hơi trẹo chân. Con không đau lắm đâu, nương đừng nghe lời Đại Trụ rồi sốt ruột thêm!” Tú Nhi nói xong liền giận hờn liếc mắt lườm Đại Trụ một cái, trách hắn chuyện bé xé ra to. "Con không bị thương thật chứ?" "Nương, con thật sự không bị thương." Tú Nhi bất đắc dĩ nói. Nương tử Thủy Sinh nửa tin nửa ngờ dùng tay đè lên mu bàn chân của Tú Nhi, thấy nàng ấy không kêu đau, mới yên lòng. "Tú Nhi, ta đã bảo nàng ngoan ngoãn ngồi yên bất động, nàng cứ không nghe, làm ta sợ muốn chết." Đại Trụ tuy ngoài miệng oán trách, nhưng kỳ thật trong lòng hắn biết rõ người căng thẳng nhiều nhất chính là nương tử mình. "Đúng vậy, Tú Nhi, con cứ ở trong sân, cái gì nên thu dọn nương đã thu dọn xong hết. Đợi một lát rồi chúng ta chuẩn bị ra ngoài thôi." Nương tử Thuỷ Sinh nói xong liền vào nhà xách hai bọc đồ, Thủy Sinh cũng xách đồ đi theo phía sau. Đại Trụ và hai đệ đệ thì ôm mấy cái bình, bên trong chắc hẳn là chứa một ít thức ăn. "Thủy Sinh thẩm, nương con đang ở đầu ngõ, Tú Nhi có thai, mọi người cũng chuyển ghế đến đầu ngõ ngồi đi ạ." Tô Khả Phương nhìn cái bụng trong vo của Tú Nhi nói. Ở nông thôn tốt ở điểm từng nhà xây độc lập, hai nhà nói gần cũng cách nhau mấy mét. Mỗi đầu ngõ đều có một khoảng đất trống lớn để làm nơi thường ngày nhàn hạ các hương thân kéo nhau ra đó tán ngẫu. Hiện tại trời còn chưa mưa, đầu ngõ tạm thời có thể cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người. Giờ điều khiến Tô Khả Phương lo lắng nhất là lát nữa trời mưa, mọi người phải trú ở nơi nào? "Đúng vậy, Đại Trụ, con mau về nhà chuyển băng ghế ra cho Tú Nhi ngồi!" Nghe Tô Khả Phương nhắc nhở, nương tử Thủy Sinh nói gấp. "Thủy Sinh thẩm, mọi người đừng quá khẩn trương, sẽ không sao đâu." Tô Khả Phương trấn an vài câu rồi tiếp tục đi về phía trước. Lúc đi ngang qua từ đường Tô Thị của thôn Phong Quả, nàng nhìn thấy cha mình cùng mấy vị tộc lão trong thôn đang chỉ huy đám tiểu tử chuyển bài vị tổ tiên ở trong từ đường ra ngoài. Hôm qua chưa xác định bão có chắc chắn kéo tới đây thật không, nên không ai dám động đến đồ trong đường. Do vậy mới kéo dài đến bây giờ chuyển. Bài vị tổ tiên trong từ đường Tô Thị thật sự không ít, Tô Khả Phương thấy đám tiểu tử chạy vài chuyến cũng không chuyển hết. Lúc Tô Khả Phương đi ngang qua, vừa vặn nghe được một tiểu tử hỏi phụ thân nàng định đem những bài vị tổ tiên này dời đi đâu. Nếu bão lớn nổi lên, thì bài vị dù chuyển đến chỗ nào cũng sẽ khó được bảo toàn, nên Tô Bằng cảm thấy vô cùng khó xử. "Thúc, mọi người nói xem chúng ta nên làm sao cho phải?" Tô Bằng hướng mấy vị tộc lão hỏi. Thấy vẻ mặt của mấy vị tộc lão đều phát sầu, tiểu tử kia thăm dò hỏi: "Nếu không, cháu đem bài vị tổ tiên cất vào bình rồi chôn xuống đất, chờ bão tố qua đi lại đào... Aaa—— " Tiểu tử kia còn chưa nói hết lời, một tộc lão lớn tuổi đã dùng cây ba tong cầm trên tay vụt vào đùi hắn, nổi giận quát: "Đây là bài vị tổ tiên, tiểu tử nhà ngươi lại dám bảo chôn xuống bùn đất à? Con cháu như ngươi xứng đáng nhìn các vị tổ tiên sao?" "Tộc lão gia gia, không chôn xuống đất thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ để mặc cho gió lớn quét đi?" Tiểu tử kia không phục nói. Cất vào trong bình rồi mới chôn xuống, thì sẽ không bị dính bùn đất hoặc thứ bẩn thỉu gì khác, sao lại không được chứ? Tiểu tử kia vừa mới dứt lời, đùi lại bị đánh thêm một gậy. "Tộc lão gia gia, tại sao người lại đánh cháu nữa, rất đau đó người biết không?" Mặt tiểu tử kia đưa đám nói. "Ai bảo tiểu tử nhà ngươi nói lời hỗn trướng? Dám hi vọng bài vị tổ tiên bị gió lớn quét đi?!" Tộc lão lớn tuổi tức đến mức phùng má trợn mắt. Kỳ thật Tô Khả Phương cảm thấy phương pháp tiểu tử kia vừa nói rất tốt, dưới tình huống này có thể khiến bài vị tổ tiên không bị hao tổn đã là không tệ rồi. Bản thân các tổ tiên cũng đều đã hoá thành đất vàng hết rồi, sao bài vị chôn xuống đất lại thành có lỗi với tổ tiên chứ? Tô Khả Phương thật lòng không thể hiểu được tư duy đường vòng cổ hủ của các tộc lão. Nhìn biểu tình của cha mình và các tộc lão, Tô Khả Phương đại khái cũng hiểu, nếu không an bài được nơi để bài vị tổ tiên, bọn họ nhất định sẽ không an tâm. "Cha, các vị tộc lão gia gia, nếu như mọi người tin tưởng con vậy hãy đem bài vị tổ tiên giao cho con đi. Con hứa sẽ bảo vệ tốt những bài vị này, không để cho các vị tổ tiên nhận bất kỳ tổn hại nào.” Thấy một đám người vì mấy cái bài vị mà xoắn xuýt, đem sức người lãng phí ở chỗ những vật chết, mà không thèm tuần sát vòng quanh thôn một chút. Tô Khả Phương đành bất đắc dĩ đứng ra giúp bọn họ giải quyết việc này. "Phương Nhi, cháu nói thật chứ? Nhưng cháu phải nói cho chúng ta biết trước, cháu định chuyển những bài vị tổ tiên này đến nơi nào?” Các vị tộc trưởng không quá yên tâm mà hỏi. "Đưa đến một nơi non xanh nước biếc ạ." Tô Khả Phương nở nụ cười: "Nhưng đây là bí mật của cháu, cháu không thể nói cho các vị tộc lão gia gia biết vị trí cụ thể." Không gian của nàng chẳng phải nơi non xanh nước biếc sao? "Phương Nhi, đây chính là bài vị tổ tiên đó. Cháu tuyệt đối đừng làm chuyện gì bất kính với tổ tiên biết không.” Tộc lão lớn tuổi thực thích Tô Khả Phương, nghe lời nàng nói đã có chút động lòng. Dứt lời còn trừng mắt liếc tiểu tử kia, giống như hắn đã làm điều gì tội ác tày trời vậy. "Phương Nhi là nữ nhân, sao có thể chạm vào bài vị tổ tiên?" Một vị tộc lão buông lời chất vấn. "Không sai, Phương Nhi đã là nữ nhân Phó Gia, không còn là người thuộc gia tộc Tô Thị chúng ta nữa rồi. Hơn nữa Phương Nhi còn phụ nhân, nếu để cho nàng chạm vào bài vị tổ tiên cũng là đại bất kính." Một vị tộc lão khác cũng nói thêm. Nghe bọn họ mở miệng ngậm miệng đều là "Đại bất kính", Tô Khả Phương cạn lời. Nếu không phải vì mặt mũi trưởng thôn thôn Phong Quả của cha mình, nàng đã sớm quay đầu bỏ đi luôn rồi. Người sống thì không lo, ở đây lo lắng cho mấy cái bài vị người chết! "Ta nghĩ ra một biện pháp!" Tộc lão lớn tuổi đột nhiên thông suốt, vì mình có thể nghĩ ra biện pháp mà đắc chí đứng lên: "Phương Nhi dùng khăn bao tay lại rồi mới chuyển bài vị đi, như vậy chẳng phải sẽ không chạm vào sao?" "Ừm, biện pháp này không tệ!" Các vị tộc lão khác vậy mà lại nhất trí đồng ý, Tô Khả Phương ngây ra như phỗng. Một lát sau, Tô Khả Phương mới phản ứng kịp, mấy lão già này rõ ràng đã hết cách rồi, nhưng vẫn chết vì sĩ diện. Thật ra cho dù nàng không chịu bao tay bọn họ cũng sẽ để nàng hỗ trợ an trí cho những bài vị này. Tô Khả Phương đen mặt dùng khăn bao tay lại, rồi tiếp nhận sọt chứa tất cả bài vị tổ tiên từ tay một tiểu tử. Sau đó nàng đi về hướng cuối thôn, đến nơi không người, nàng mới động ý niệm chuyển sọt bài vị vào không gian. Gió càng lúc càng lớn, còn kèm theo mưa nhỏ. Ô giấy dễ bị thổi bay, đại bộ phận hương thân sau khi nghe Tô Khả Phương phân tích đều khoác áo tơi, tụ tập ở khu đất trống đầu ngõ nhà mình. Trên mặt ai ai cũng luống cuống và bất an. Còn một số ít hương thân sống chết không chịu rời khỏi nhà mình, liền bị Tô Bằng phái người cưỡng ép kéo ra ngoài. “Tẩu tử à, đợi khi bão tới, dù tẩu cố thủ trong nhà đi nữa thì nhà vẫn sẽ đổ. Đến lúc đó đừng nói đến nhà cửa mà ngay cả mạng người cũng không đảm bảo được, vậy không phải tổn thất lớn hơn sao? Dù tẩu không vì bản thân, cũng nên vì hai đứa bé mà ngẫm lại, đúng không?”  Tô Khả Bân bất đắc dĩ khuyên nhủ một phụ nhân dù bị kéo nhiều lần vẫn cố chạy về nhà.