Lúc này tuy rằng tây phòng không tiếp tục truyền ra động tĩnh, nhưng phu thê hai người không có ngủ, mà nhỏ giọng tâm sự. “Nương tử, ta có chuyện quên nói cho nàng biết." Hạng Tử Nhuận hơi buông mi nhìn người trong ngực. "Chuyện gì cơ?" Tô Khả Phương hơi ngẩng đầu lên trực tiếp đón tầm mắt hắn. "Ta vốn định qua đợt này sẽ đưa Phi Nhi và Đàm Tiểu Liên về Thịnh Kinh, nhưng Phi Nhi sống chết không đồng ý rời đi.” Kiều Nhậm Phi nói hắn ta không phải họ Hạng, Hạng Tử Nhuận không có quyền quản hắn ta, đây cũng là sự thật. Ánh mắt Hạng Tử Nhuận nhìn nàng mang theo áy náy. Kiều Nhậm Phi không phải bào đệ của hắn, hắn không có biện pháp nào cưỡng chế bắt Kiều Nhậm Phi rời đi.  Biết Hạng Tử Nhuận khó xử, Tô Khả Phương hơi mím môi, lạnh lùng nói: ”Hắn ta đã không chịu đi, vậy thì để hắn ta dọn ra ngoài!" Nhà này do cha nàng khi đó phân cho Hạng Gia, đã không nể mặt nhau, vậy Kiều Nhậm Phi không có tư cách ở đây! "Ta cũng có ý này, nương muốn ta tìm miếng đất ở thôn Phong Quả cho Phi Nhi lợp nhà tranh. Nhưng mà Phi Nhi ở thôn Phong Quả ta thật sự không yên tâm. Ta định cho Phi Nhi một khoản tiền, bảo nó đến thôn Lâm An dựng nhà, Đàm Tiểu Liên là thôn dân thôn Lâm An, bọn họ ở thôn Lâm An sẽ không bị người khác bắt nạt.” Hạng Tử Nhuận đem tính toán của mình và nương nói cho Tô Khả Phương. "Hắn ta không bắt nạt người khác là may lắm rồi!" Tô Khả Phương lạnh lùng nói, nhưng không phản đối cách làm của Hạng Tử Nhuận: "Nếu huynh và nương đều có ý này, vậy hãy để hắn ta đến thôn Lâm An ở đi.” Chuyện Kiều Nhậm Phi hãm hại nàng, nàng mãi mãi không quên. Nhưng Kiều Gia vì bị Hạng Gia liên luỵ mà diệt tộc, hơn nữa Kiều Ỷ Nguyệt vì bà bà và Hạng Thần Tường mới mất tích. Dựa vào phần ân tình này, Tô Khả Phương không muốn để Hạng Tử Nhuận khó xử. "Thật xin lỗi, làm cho nàng chịu ủy khuất." Hắn mang theo áy náy khẽ hôn đỉnh đầu nàng. Trong lòng vô cùng cảm động vì nàng thấu hiểu khổ tâm của hắn. Nhưng, chỉ duy nhất lần này! Nếu như Phi Nhi lại làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Phương Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục khinh xuất tha thứ cho hắn ta! "Đúng rồi, ta muốn đợi sau khi qua ngày mùa qua sẽ tìm công tượng đến xây nhà ngói, nàng cảm thấy thế nào?" Hạng Tử Nhuận dùng giọng điệu thương lượng hỏi nàng. Khoé môi Tô Khả Phương khẽ cong: "Tất nhiên là được rồi." Việc nhỏ không quan trọng, xây nhà mới là đại sự thấy Hạng Tử Nhuận có thể hỏi thăm ý kiến của mình, Tô Khả Phương thật sự rất vui vẻ, càng khiến nàng thêm yêu mến ngôi nhà này hơn. Tuy rằng đã uống canh gừng, nhưng ngày hôm sau Tô Khả Phương vẫn bị nhiễm phong hàn. Chẳng những cổ họng đau rát, chảy nước mũi, mà còn bắt đầu sốt cao. Bệnh của nàng ầm ầm kéo đến doạ sợ Hạng Tử Nhuận và Diêu Thị. Hạng Tử Nhuận chẩn mạch cho nàng xong liền vội vàng lên núi hái dược liệu. Trong lòng hắn ảo não cực kỳ, sớm biết thể chất nàng kém tới vậy, thì tối hôm qua hắn đã trực tiếp bảo nàng ngâm thuốc tắm thuốc giải hàn rồi! Hạng Tử Nhuận hái dược liệu xong xuống núi, thì gặp ngay Giả Thị sắc mặt sầu lo ở chân núi. Thấy tay Hạng Tử Nhuận cầm mấy cây dược liệu, mặt Giả Thị càng lộ vẻ lo lắng, vội vã hỏi: ”Muội phu, Phương Nhi cũng bị bệnh?" Cha xấp nhỏ thể chất tốt, tối hôm qua uống canh gừng rồi mà sáng nay còn phát sốt. Cơ thể Phương Nhi sao khoẻ mạnh bằng cha xấp nhỏ được, chỉ sợ cũng bị bệnh? "Đại tẩu, Phương Nhi bị nhiễm phong hàn.” Hạng Tử Nhuận vừa nói xong, Giả Thị liền tức, oán giận nói: "Hai huynh muội nhà này thật không khiến người ta bớt lo. Muốn trở về mà chẳng sẽ nhìn khí trời, đã thế còn hơn nửa đêm mới về!" "Đại tẩu, đệ hái nhiều dược liệu lắm. Tẩu cầm về cho đại ca uống tạm trước, chờ Phương Nhi uống thuốc xong đệ sẽ qua bắt mạch cho đại ca." Hạng Tử Nhuận chia một nửa dược liệu cầm trên tay ra, đưa cho Giả Thị mang về. Giả Thị không từ chối, nhận dược liệu rồi vội vội vàng vàng trở về. Tô Khả Phương nghe ca ca cũng bị bệnh, uống thuốc xong liền vội để Hạng Tử Nhuận qua xem bệnh cho ca ca. Tô Khả Bân bị bệnh nhẹ hơn Tô Khả Phương, ngoại trừ phát sốt thì không có những bệnh trạng khác. Thấy bệnh tình của Tô Khả Bân không có gì đáng ngại, Hạng Tử Nhuận liền trở về Hạng Gia. Tô Khả Phương uống thuốc không thấy đỡ. Hạng Tử Nhuận đành phải thi châm cho nàng, sau đó để nàng ngâm thuốc tắm, kèm theo uống thuốc đều đặn. Ba thứ kết hợp, hai ngày sau bệnh của nàng mới khỏi hẳn. "Giờ ta cuối cùng cũng thấm thía hết ý nghĩa của câu “Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ”.” Tô Khả Phương vừa uống cháo hoa, vừa may mắn nói. Ở triều đại này kỹ thuật y học lạc hậu, cho dù là bệnh phong hàn nho nhỏ cái cũng có thể mất mạng. Lần này nàng bệnh nặng hai ngày liền khỏi hẳn, xem như là nhặt về một cái mạng. "Nói nàng thể chất kém, nàng còn không tin!" Hạng Tử Nhuận nghiêm mặt khẽ mắng, giọng hắn có chút khàn khàn. Hai ngày này vì chăm sóc cho nàng, mà hắn gần như không chợp mắt. May mà chỉ là sợ bóng sợ gió một trận. Hắn quyết định, qua mấy ngày nữa sẽ bắt đầu điều trị cơ thể cho nàng. Nhìn mắt Hạng Tư Nhuận giăng đầy tơ máu, Tô Khả Phương hơi đau lòng: "Hai ngày nay huynh cũng mệt muốn chết rồi, mau về phòng ngủ bù một giấc đi." "Được, nàng bồi ta." Khóe môi hắn khẽ cong, kéo nàng về phòng ngủ. Thấy phu thê hai người hình như đã gỡ bỏ hết khúc mắc, dính ngấy cực kỳ. Mặt Diêu Thị mang đầy ý cười, xem ra bà sẽ sớm được ẵm chắt thôi. Có lẽ do vừa khỏi bệnh, tinh thần vẫn mệt mỏi, hoặc có lẽ vì Hạng Tử Nhuận nằm bên cạnh làm nàng yên tâm. Tô Khả Phương vừa dính vào giường liền ngủ thiếp đi. Im lặng, chăm chú nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của nàng một hồi, Hạng Tử Nhuận mới khẽ cong khoé môi, nhắm mắt. Hai người đang ngủ say, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng Lư Thị lòng nóng như lửa đốt gọi to: "Thần Hoằng, Phương Nhi —— " "Bà thông gia, bà sao vậy?” Thấy Lư Thị bên gọi bên rơi nước mắt, tim Diêu Thị cũng treo ngược lên theo. Lúc Lư Thị gọi câu đầu tiên Hạng Tử Nhuận đã tỉnh, không đánh thức Tô Khả Phương đang ngủ mà nhẹ nhàng ngồi dậy, ra khỏi phòng. Nhìn thấy Hạng Tử Nhuận, Lư Thị không đoái hoài tới Diêu Thị nữa, xông về phía trước cầm chặt cánh tay hắn, nước mắt ào ào rơi xuống, run giọng nói: "Thần Hoằng, nhanh, con mau qua khám cho Hạo Nhi, Hạo Nhi sắp không trụ được rồi!" Nghe vậy, Hạng Tử Nhuận cảm thấy lòng xiết chặt, còn chưa kịp mở miệng, Tô Khả Phương đã từ trong phòng chạy ra, mặt trắng bệch hỏi: "Nương, nương vừa nói gì, Hạo Nhi bị làm sao ạ?” "Vừa đi vừa nói!" Hạng Tử Nhuận dẫn đầu ra ngoài, nhanh chóng tới Tô Gia. Lư Thị đi phía sau vừa khóc vừa không mạch lạc nói với nữ nhi: "Chắc Hạo Nhi lây bệnh của ca ca con nên phát bệnh... Giờ cứ liên tục sốt cao co giật... Trình đại phu cũng bó tay, ca ca con bảo nương đi gọi con và Thần Hoằng qua nghĩ biện pháp, xem nên đưa Hạo Nhi đến y quán trên trấn... Hay đến huyện thành...” "Nương đừng gấp, y thuật của Tử Nhuận cao minh hơn Trình đại phu, sẽ có biện pháp chữa khỏi cho Hạo Nhi." Tô Khả Phương miệng an ủi nương, trong lòng lại vì mình tùy hứng mà hối hận tự trách. Nương nói Hạo Nhi vì bị lây bệnh của ca ca nên mới phát bệnh! Nàng chỉ muốn gặp Hạng Tử Nhuận, không ngờ chẳng những làm mình và ca ca bị bệnh, giờ cả Hạo Nhi cũng liên luỵ. Nếu Hạo Nhi có gì nguy hiểm, vậy nàng và nguyên chủ thiếu thông minh khác biệt chỗ nào chứ? Hạng Tử Nhuận vào Tô Gia, thấy Giả Thị đang ôm chặt Hạo Nhi co giật, còn Tô Khả Bân thì nhét cổ tay trái vào miệng Hạo Nhi, bị Hạo Nhi cho cắn chảy máu.