Yến Quân Tầm nheo mắt lại, tầm mắt vừa hay va vào ánh nhìn của số 01AE86. Cậu cảm giác cái câu “Chào đằng ấy” này đang bò dọc theo mắt cá chân mình như một cái đuôi thám thính của thứ to lớn đằng sau cánh cửa, mang cảm giác đe dọa khiến người ta khó chịu. Khương Liễm nắm chặt súng trong tay đồng thời tắt chuông báo động: “Lập tức tạm dừng nhiệm vụ điều chuyển số 01AE86!” “Bác bỏ tạm dừng,” số 01AE86 có vẻ không hiểu lắm yêu cầu của Khương Liễm, “đừng thế mà, tôi dọa anh rồi à? Tôi chỉ là một…” hắn như muốn tìm một từ thích hợp hơn để hình dung, “một tù nhân đáng thương tay không tấc sắt mà thôi.” Phó Vận còn chưa thôi thở gấp, hắn đứng quá gần số 01AE86, vừa nghe tiếng 01AE86 đã chửi thề một câu. “Sung sức thật đấy, đầu còn nghĩ đến chuyện đệt cha người khác cơ à.” Số 018AE86 nhìn Yến Quân Tầm, biểu cảm thoáng thay đổi, “Tôi có cảm giác mình sắp có bạn mới.” Mồ hôi trên thái dương Phó Vận chảy xuống ướt cả cổ áo sơ mi, hắn nói: “Gọi cho chỉ huy Phó đi, không thể thả thằng điên này ra ngoài được!” Hệ thống im lặng hai giây, xoay xoay camera rồi tiếp tục nói bằng giọng máy móc: “Liên lạc thất bại, chỉ huy Phó từ chối cuộc gọi, xin hãy tiếp tục nhiệm vụ điều chuyển.” “Chú mày chê mày phiền đấy,” số 01AE86 thả cái tay đang bắt lấy Phó Vận ra, buông lời chế giễu qua song sắt, “Phó Vận à mày cũng nên trưởng thành đi, học cách tự đi bằng chân của mình đi.” Phó Vận chật vật lùi về sau, mặt mày xanh mét: “Xích chó vẫn chưa tháo ra đâu, Thời Sơn Diên, đừng có đắc ý quá.” “Phải rồi—” số 01AE86 ghé sát vào cửa, nói vẻ kiên nhẫn, “thế nên mày mới mang chìa khóa đến hử?” *** Bầu trời bên ngoài phòng giam đã tối đen, mưa vẫn đang rơi. Khương Liễm không nhịn được châm một điếu thuốc, anh xoay mặt về phía sân nhà tù, nhìn mấy ngọn đèn đường trơ trọi bên đó, rồi mở đầu vẫn bằng câu cửa miệng như mọi khi: “Khó rồi đây… Tên này quá nguy hiểm, có vẻ không phải người biết hợp tác đâu.” “Lúc anh ta túm lấy Phó Vận không chỉ phản ứng nhanh thôi đâu,” Yến Quân Tầm cụp mắt, nhìn như sắp ngủ gật đến nơi, “mà còn dùng có mỗi một tay, chứng tỏ lúc bị giam anh ta không hề ngừng luyện lực ngón tay. Anh có nhìn thấy ngón trỏ với ngón giữa của anh ta không?” Khương Liễm ngượng ngùng sờ sờ cằm, ý là lúc ấy mình cũng không nhìn rõ. Yên Quân Tầm mở tay mình ra nhìn một lát: “Hai ngón tay đó của anh ta rất linh hoạt, tôi khuyên anh tốt nhất đừng cho anh ta cơ hội đụng vào súng, không thì phiền lắm đấy.” Khương Liễm nghe mà nhức đầu, anh dụi tắt điếu thuốc rồi nói: “Phó Thừa Huy đang làm gì không biết?” Yến Quân Tầm sợ lạnh, cậu kéo cao khóa áo khoác che hết cả cằm, nhìn chằm chằm mấy vũng nước bẩn thỉu trên bậc cầu thang, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nhà tù Đình Bạc chưa giam được mấy người, vừa cũ vừa nát như vậy, mấy cái hệ thống điện cũng cổ lỗ sĩ lắm rồi.” Khương Liễm chẳng hiểu gì: “Nó vốn nát như thế từ đời nào rồi mà, cậu cũng có ở đây đâu, quan tâm điện đóm làm gì?” Ngọn đèn đường ở đằng xa bỗng chập chờn vài lần, rồi tắt ngóm dưới trận mưa to. “Mấy chuyện kiểu mạch điện cũ làm rò điện hoặc đứt cầu dao này,” giọng Yến Quân Tầm nghe nghèn nghẹt, “đều là mầm họa an ninh hết.” Khương Liễm chép miệng đầy ẩn ý: “Đình Bạc không so được với Quang Đồng, không có hệ thống canh phòng nghiêm ngặt như bên đó, nếu như thằng cha đó nhân cơ hội chạy trốn thì…” Nếu như số 01AE86 có ý định chạy thì khu Đình Bạc chỉ còn nước nhờ Phó Vận đưa hắn về nhà tù Quang Đồng thôi, thậm chí chẳng cần báo ngay cho Phó Thừa Huy. Trước khi điều chuyển cần phải kiểm tra lại một lần, Khương Liễm nhìn về phía Yến Quân Tầm. *** Phòng thẩm vấn của nhà tù Đình Bạc đã được xây từ hồi xưa lắm rồi, trên mặt tường vẫn còn mấy bức vẽ bậy từ cả chục năm trước. Cả bốn vách tường đều không có cửa sổ, đối diện với ghế ngồi chỉ có hệ thống camera giám sát. Vì là phòng kín nên trong một góc phòng còn có cả hệ thống chuông báo cháy cổ lỗ sĩ. Số 01AE86 đang bị còng tay, hắn ngồi trên một cái ghế, do cặp chân dài quá thể đáng nên cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể phạm quy. Tóc hắn đã lâu rồi chưa cắt, buộc thành túm nhỏ sau gáy, trông vừa nham nhở vừa rối bù y chang bờm của một con sư tử mới vừa lăn lộn đã đời xong. “Cậu trông nghiêm túc thế,” số 01AE86 dùng ngón tay đẩy đẩy khóe môi mình, “cười chút không được à?” “Không được,” Yến Quân Tầm chẳng mang gì theo người, cậu ngồi đối diện với hắn, nói vẻ lạnh lùng hết sức, “không có quy định như vậy.” Không ngờ số 01AE86 lại cực kỳ thấu hiểu trẻ con: “Vậy cậu muốn nói chuyện gì với tôi nào? Tôi nói gì cũng được.” Yên Quân Tầm không nghĩ số 01AE86 lại hợp tác như vậy, cậu chỉ chuẩn bị đối phó với tình huống khó nhai thôi. “Không cần phải căng thẳng thế,” mười ngón tay của số 01AE86 đan vào nhau, hắn nhìn Yến Quân Tầm, ánh mắt đằng sau mái tóc đen có vẻ vừa chân thành vừa vô hại, “tôi biết tiếp nhận tôi làm khu bên này gánh nhiều áp lực lắm, Phó Thừa Huy cứ thích làm khó người ta vậy đấy, nhưng mà tôi cam đoan, tôi không hề xấu xa như trong đánh giá của bọn họ đâu. Tôi là người tốt, thật đấy. Cậu tên là gì?” “Yến Quân Tầm.” Yến Quân Tầm kéo khóa áo khoác xuống một chút, vậy dễ nói chuyện hơn. “Quân Tầm, Quân — Tầm,” giọng số 01AE86 có vẻ đầy hâm mộ, “bố mẹ cậu biết đặt tên thật, đây là cái tên tình cảm nhất tôi từng nghe đấy.” Hai chữ “tình cảm” này thoát ra từ giữa hai hàm răng của số 01AE86 cứ như được ngâm trong một chén đường, lặng lẽ hòa tan lớp phòng ngự của Yến Quân Tầm. Ánh mắt, biểu cảm và cả ngữ điệu của số 01AE86 đều đang làm nền cho từng câu chữ của hắn, khiến mỗi câu hắn thốt ra đều có vẻ vô cùng thành khẩn. “Tôi tên Thời Sơn Diên,” số 01AE86 mở bàn tay ra, viết cho Yến Quân Tầm xem, “thời gian, núi cao, tiếp diễn… Đều là những từ tôi thích, tên này cũng không tệ lắm phải không?” Chỉ có một ngọn đèn được bật trong phòng thẩm vấn, nó được treo ở giữa hai người họ, khiến cái bóng của cả hai đều có vẻ im lìm. Yến Quân Tầm không thích quá sáng, cậu lùi về sau một chút, tấm lưng gầy gò dán lên thành ghế, chỉ có cái cằm là bị lộ ra dưới ánh đèn. “Trong hồ sơ không có ghi quê quán của anh.” “Người gia nhập Báo Đen không cần có quê quán.” Thời Sơn Diên đã thôi nhìn Yến Quân Tầm, hắn bắt đầu quan sát phòng thẩm vấn, “Nơi này nát quá, bọn họ không trả lương cho cậu à?” “Tôi không được trả lương.” Ánh mắt Thời Sơn Diên lại vòng về: “Mạo muội hỏi một câu, thế tôi có lương không?” “Tôi không biết,” Yến Quân Tầm nói chẳng thèm nghĩ, “mấy chuyện này anh có thể hỏi Khương Liễm.” “Ở đây tôi chẳng quen ai cả,” Thời Sơn Diên chậm rãi ghé người qua, chống tay đỡ cả người, giờ hắn đang thấp hơn Yến Quân Tầm một cái đầu, “bây giờ tôi chỉ biết mỗi cậu thôi, Quân Tầm.” Có mấy sợi tóc che khuất vầng trán của hắn khiến cho ánh mắt sâu thăm thẳm cũng bớt vài phần công kích, thản nhiên phát tín hiệu cầu cứu cho Yến Quân Tầm. “Cậu có thể giúp tôi một chút không? Chỉ một chút thôi, sẽ không làm trái bất kỳ quy tắc nào cả. Cậu biết tôi đã ở nhà tù Quang Đồng bốn năm rồi đấy, hệ thống giám sát từng giây làm tôi thở cũng không nổi. Lũ thẩm tra của Báo Đen rặt toàn bọn khốn nạn, bọn chúng vốn đâu có cho tôi được ấm cúng như ở nhà. Tôi quá uất ức, cũng quá mệt mỏi rồi, nên tôi rất trân trọng cơ hội lần này, tôi chỉ là…” Thời Sơn Diên giơ ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ giọng cầu xin, “chỉ là muốn hút một điếu thôi.” Ánh mắt Yến Quân tầm dừng lại trên hai ngón tay của hắn hai giây, rồi cậu nhíu mày: “Một điếu thuốc?” “Cậu đang cai thuốc phải không,” đôi mắt của Thời Sơn Diên chìm trong ánh sáng tù mù, “trên người cậu có mùi kẹo ngọt lắm, tôi có thể giúp cậu giải quyết mấy điếu thuốc kia. Trong quy định cũng đâu có cấm cậu cho tôi hút thuốc, tôi tin bọn họ sẽ thông cảm thôi.” Yến Quân Tầm hơi thả lỏng: “Tôi không mang bật lửa.” “Tôi có,” Thời Sơn Diên hơi hếch cằm, ra hiệu Yến Quân Tầm thò tay qua, “trong túi quần tôi ấy, nó là bảo bối duy nhất còn lại của tôi.” Chiếc đèn treo nhỏ hơi chao đảo, khiến cái bóng của Thời Sơn Diên lặng lẽ trườn ra từ dưới ghế. Nhưng hắn lại chủ động nâng hai tay, bại lộ tất cả điểm yếu của mình, dáng vẻ như muốn giao phó hết thảy cho Yến Quân Tầm. Yến Quân Tầm tìm trong túi quần ra một bao thuốc lá bị bẹp dúm dó, rút ra một điếu thuốc đưa cho Thời Sơn Diên. Thời Sơn Diên không dùng tay, hắn trực tiếp há miệng ra cắn. Yến Quân Tầm nhìn trong bao thuốc vẫn còn một cây đã gãy, cậu không do dự ngậm nó giữa hai môi mình. Lúc làm động tác này cậu có thể cảm giác được ánh mắt của Thời Sơn Diên. “Đừng nói cho Khương Liễm,” Yến Quân Tầm xòe tay ra, lần tìm bên chân Thời Sơn Diên, “anh ta lải nhải lắm.” “Vâng thưa sếp,” Thời Sơn Diên nhắc nhở, “bên trái.” Ngón tay của Yến Quân Tầm mò vào, kẹp lấy bật lửa, châm cho mình trước rồi mới ném cho Thời Sơn Diên. “Cậu có nốt ruồi lệ kìa,” Thời Sơn Diên hút thuốc, tham lam rít vài hơi, sau khi thở ra còn liếm môi một cái, “tự chấm à?” Yến Quân Tầm thành thật lắc đầu, cậu nhìn điếu thuốc trong tay, có vẻ đang tính thử xem còn hút được mấy hơi. Thời Sơn Diên cẩn thận ngắm Yến Quân Tầm, lời ra khỏi miệng lại là: “Đẹp thật, tôi cũng muốn có một nốt.” Yến Quân Tầm không ngẩng đầu nhìn hắn, cậu chỉ chăm chú hút thuốc, nói: “Phó Thừa Huy đã nói cho anh tình hình khu Đình Bạc chưa? Chỗ này không giống khu Quang Quỹ đâu.” “Phó Thừa Huy một ngày bận cả trăm công nghìn việc, ngay cả cháu mình mà ông ta còn chẳng muốn gặp, hơi đâu mà để ý tôi.” Thời Sơn Diên dựng thẳng điếu thuốc, nghịch nghịch đống tàn thuốc lá, “Tôi biết bây giờ khu Đình Bạc là trạm trung chuyển cho tàu chở hàng cỡ lớn, trước kia nơi này dùng để luyện thép. Nghe nói có nhiều nhà máy bỏ hoang lắm? Nhìn ảnh chụp cứ như đất chết rồi ấy, tình hình phủ xanh chỗ này có vẻ tệ nhỉ.” “Đình Bạc là ngôi nhà ấm áp,” Yến Quân Tầm nhìn Thời Sơn Diên, đọc khẩu hiệu của khu Đình Bạc, “bạn và tôi cùng nhau xây dựng.” Thời Sơn Diên “Quào” một tiếng, thán phục từ tận đáy lòng: “Nghe hay đấy.” Thuốc lá đã hút gần hết, đèn treo trên đỉnh đầu đột nhiên chớp tắt hai lần. “Cảm ơn thuốc của cậu nhé,” Thời Sơn Diên nói đầy ẩn ý, hắn thở ra một luồng khói nhẹ, cười với Yến Quân Tầm, “rất hân hạnh được quen cậu.” Hệ thống báo cháy ở trong góc cuối cùng cũng nhận ra mùi khói, nó kêu ré lên, ngay sau đó đèn treo trên đầu hai người chợt tắt sau một tiếng “phụt”. Cầu dao đứt đột ngột làm hệ thống camera giám sát uể oải gục xuống. Nhưng bất ngờ là, hai người trong phòng thẩm vấn vẫn bất động. Điếu thuốc của Thời Sơn Diên trong bóng tối chớp sáng, lóe ra ánh lửa nhỏ xíu. Dường như hắn đã lường trước được hết thảy, vẫn bình tĩnh hút xong hơi cuối cùng: “Tôi biết tại sao Phó Thừa Huy lại tìm cậu rồi, chà… Thú vị, thú vị lắm.” Yến Quân Tầm vẩy tàn thuốc, mặt vẫn không đổi sắc: “Không muốn ra ngoài xem sao à?” “Muốn chứ,” Thời Sơn Diên dập tắt điếu thuốc, để cả hai hoàn toàn chìm trong bóng tối, “nhưng tôi không vội, lúc ở trong tù tôi cũng khá vui, hết ăn rồi ngủ rồi xem phim, không có việc gì làm thì đi làm đề thẩm tra, chỉ là mấy cái băng phát lại của Phó Vận quá ồn ào quá ngu xuẩn. Cậu có thể mang tôi ra ngoài nhỉ? Cậu có thể. Để tôi đoán nhé… Kỳ kiểm tra Báo Đen rất đơn giản với cậu phải không? Óc quan sát tốt lắm, là con báo nhỏ mà Phó Thừa Huy yêu thích nhỉ, ông ta nhất định sẽ tuyển cậu, dù sao thì trông cậu cũng ngoan vậy mà.” Hắn gằn chữ cuối cùng. “Cậu quan sát ngón tay của tôi rất kỹ, muốn xác định xem tôi có phải một tay bắn tỉa hay không,” Thời Sơn Diên nói vẻ khoe khoang, “đúng rồi đấy.” Đèn lại chớp mấy lần, rồi lại sáng trở lại. Yến Quân Tầm đứng thẳng người lên, kéo khóa đến tận cằm, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại thẹn thùng cười với Thời Sơn Diên: “Vậy cơ, nhưng mà phải là bắn tỉa tiền nhiệm chứ ông anh? Diễn đạt phải chính xác nhé.” Dứt lời cũng không đợi Thời Sơn Diên đáp lại, đã đóng cửa “sầm” một tiếng. Khương Liễm đứng ở hành lang, anh dang tay với Yến Quân Tầm ra chiều bất lực. Họ đã rút hết người đi, nhưng số 01AE86 vẫn bất động. Yến Quân Tầm nắm chặt bao thuốc lá trong túi, cứ như là vừa diễn xong một vở kịch vô cùng nực cười, đến cậu cũng phải phì cười vì sự ngu xuẩn của mình. Khương Liễm và Phó Vận đang nói chuyện gì đó, Yến Quân Tầm chờ họ đi xa, tự vào phòng vệ sinh rửa tay. Sau khi xa ngoài lại đợi thêm nửa tiếng, vẫn chưa thấy Khương Liễm ra, cậu bèn lấy máy liên lạc ID báo tin về nhà. Chờ đến lúc Yến Quân Tầm ngồi lại vào xe, cậu mới phát hiện lưng áo mình đã ướt đẫm. Đánh giá nhiệm vụ của đội đặc nhiệm không sai, Thời Sơn Diên có khuynh hướng khống chế, hắn vừa ngồi xuống đã theo thói quen khống chế bầu không khí, Yến Quân Tầm cũng bị hắn dẫn dắt. Hắn thậm chí còn hiểu hết tinh tuý của trò ngụy trang, mỗi một ánh mắt đều đặt vừa chuẩn, trước lúc đèn tắt, Yến Quân Tầm suýt nữa đã cho rằng hắn sẽ lợi dụng cơ hội này để chạy trốn. Con rồng cam nhỏ lại “ting” một cái xuất hiện, nó vẫy vẫy đuôi thông báo: “Hệ thống lái đã vào vị trí, ngay lập tức sẽ đưa cậu Yến về nhà.” Xong đứng lên và giơ một cái bảng đèn, “Kiểm tra cho thấy bốn mươi phút trước cậu Yến đã hút thuốc, mong cậu Yến tự giác tuân thủ lời tuyên thệ cai thuốc.” “Nhắn cho cục Thanh tra Đặc biệt,” Yến Quân Tầm không thèm để ý đến nó, “mấy ngày này nếu không có vụ án thì đừng có tìm tao.” “Vâng.” (duongtuukhanhvn.wordpress.com) Rồng cam nhỏ buông bảng xuống, trong xe bỗng vang lên tiếng ghi âm của Yến Quân Tầm. “Tôi xin thề, từ nay về sau sẽ không hút thuốc nữa, nếu như có hành vi lén hút…” Yến Quân Tầm quay xe, ngoan cố biện bạch: “Tao có lén hút đâu.”.