Hàn thiếu, tha cho tôi đi!
Chương 120 : Manh Mối Về Cô
Mặt trời vừa ửng hồng lên ở một góc trời, những tia đầu tiên loe qua tấm màn trắng của căn phòng.
Hàn Hứa Phong tỉnh dậy, tay khẽ đưa lên trán.
Hắn ngáp ngáp vài cái rồi ngồi dậy, một làn hương hoa nhẹ tỏa ra từ người hắn, rất đỗi quen thuộc.
Hàn Hứa Phong khẽ nhíu mày, chút kí ức mơ hồ về buổi tối hôm qua hiện về, mơ hồ và kì ảo.
Hình như hôm qua hắn mơ thấy Thanh Trà nhưng lại giống như là chân thật, giống như cô thật sự đã từng ở lại nơi này vậy.
Hắn nhấc điện thoại nội bộ khách sạn lên gọi rồi đi vào phòng tắm, chừng mười mấy phút sau có một nhân viên mang đồ ăn sáng đến.
“Hôm qua là cậu đã đưa tôi về phòng ư?" “Thưa Hàn thiếu, hôm qua cậu say quá nên ngất đi ở hành lang, có một cô gái và một cậu thanh niên đã giúp tôi đưa cậu về
Hàn Hứa Phong chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho người nhân viên ra khỏi phòng.
Nhàn nhã ngồi thưởng thức bữa sáng, hắn đăm chiêu suy nghĩ về chuyện tối qua.
Trong lòng Hàn Hứa Phong đột nhiên có một cảm giác lạ, trái tim hắn mách bảo rằng chuyện này không phải là trùng hợp.
Hàn Hứa Phong đi đến phòng giám sát của khách sạn, với quyền lực của hắn, để kiểm tra lại những hình ảnh trong camera không phải là chuyện khó khăn gì.
Hắn xem đi xem lại đoạn phim ở ngoài hành lang tối hôm qua, lồng ngực bỗng trở nên co thắt mạnh.
Dù không nhìn rõ khuôn mặt của cô gái ngồi trên chiếc xe lăn ấy nhưng bằng linh cảm của mình, hắn đoán chắc đó chính là Thanh Trà, hơn nữa người đi bên cạnh không ai khác chính là Hàn Thẩm Quân.
Hàn Hứa Phong nhớ lại chuyện của ba năm trước, khi hắn tỉnh dậy thì nghe Trần Vĩ nói Hàn Thẩm Quân quay về bên Mỹ.
Với tình cách của anh, chắc chắn sẽ ngăn cậu ta lại nhưng Trần Vĩ lại rất thản nhiên, chắc hẳn anh biết nội tình bên trong.
Hàn Hứa Phong không suy nghĩ nhiều, hắn lái xe một mạch đến Trần gia.
"Trần Vĩ
Hắn không quản phép tắc gì mà xông thẳng vào Trần gia, cũng may Trần lão gia cùng phu nhân đã ra ngoài từ sớm, chỉ còn vợ chồng Trần Vĩ ở nhà.
Anh bước xuống lầu, bộ dạng còn ngái ngủ.
Hàn Hứa Phong đang đứng giữa phòng khách thấy anh đi xuống liền vội vã bước đến "Hàn Thẩm Quân đang ở đâu?”
Trần Vĩ nghe thấy tên cậu ta từ miệng hắn, phản xạ tự nhiên khẽ giật mình.
Anh đánh hơi được Hàn Hứa Phong dường như đã biết điều gì, nhưng rồi cố điều chỉnh lại nhịp điệu, cố làm cho ra vẻ tự nhiên nhất: “Không phải lúc trước đã nói với cậu rồi sao? Cậu ta quay trở lại Mỹ rồi.” “Không phải.
Cậu đang nói dối tôi.
Trần Vĩ cứng miệng, rõ là anh không hề nói dối hắn song nhất thời lại không thể phản bác lại được.
Dẫu sao anh cũng là người biết hết tường tận mọi chuyện, lại chỉ có thể giấu nhẹm đi, lấp lửng nói với hắn một nửa.
“Hàn Hứa Phong, tôi nói dối cậu để làm gì chứ.
Hôm nay cậu sao thế, đột nhiên lại quan tâm đến Hàn Thẩm Quân?" “Tôi hỏi lại một lần nữa, Hàn Thẩm Quân giấu Thanh Trà ở đâu?"
Sắc mặt Trấn Vĩ tái đi, bàn tay vô thức đưa lên véo nhẹ sống mùi, ánh mắt anh lăng đi nơi khác, "Cậu nói gì thế Hàn Hứa Phong, có phải đầu cầu đập vào đâu đến mức thần trí bất ổn không?" “Tôi rất ổn, rất tỉnh táo.
Người tôi gặp hôm qua rõ ràng là cô ấy.
Trần Vĩ, tôi biết cậu biết Thanh Trà đang ở đâu, xin cậu nói cho tôi biết có được không?"
Anh ôm mặt, tựa người hẳn vào tay vịn của cầu thang.
Hóa ra là Hàn Hứa Phong đã phát hiện Thanh Trà đến hôn lễ của anh.
Nếu như bây giờ anh không nói, với tính cách của hắn khi đã biết cô vẫn còn tồn tại trên đời. không sớm thì muộn cũng lần ra cô.
“Hứa Phong, cậu đừng tìm Thanh Trà nữa.
Để em ấy yên ổn đi, khó khăn lắm sao." “Anh thôi đi Hàn Hứa Phong, anh giày vò Thanh Trà như vậy còn chưa đủ sao.
Tìm thấy cậu ấy rồi thì sao? Anh lại muốn biến người ta thành bộ dạng như thế nào nữa mới hài lòng hả?" Sam Tổ từ trên phòng đi xuống. cô không kiêng nễ gì mà quát thẳng vào mặt hắn.
Hắn khẽ cười, ra là Thanh Trà vẫn còn sống thật, hơn nữa mọi người đều biết đến sự hiện diện của cô trừ hắn, Ai nấy đều ra sức giấu diếm cô đi khỏi hẳn, như để bảo vệ một sinh linh yếu ớt khỏi tay con quỷ dữ.
Hàn Hứa Phong quỳ xuống đất, đôi mắt hắn khép lại, khuôn mặt cúi thấp xuống "Cầu xin hai người, nói cho tôi biết Thanh Trà ở đâu có được không?"
Hắn rủ bỏ hết sự tôn nghiêm của mình chỉ mong biết được chút thông tin về cô gái nhỏ.
Trần Vĩ bắt đầu khó xử, anh không nghĩ Hàn Hứa Phong sẽ làm đến mức này.
Sam Tổ đứng bên mặt vẫn lạnh như tiền, nghĩ về những đau đớn mà Thanh Trà đã từng chịu đựng, cô không thể có chút đồng cảm nào với Hàn Hứa Phong được.
“Anh về đi, chúng tôi không hề biết Thanh Trà ở đâu cả."
Hàn Hứa Phong vẫn lặng thinh, hắn quỳ nguyên ở đấy.
Trần Vĩ khẽ thở dài, biết hắn sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế.
Trong tình yêu, chỉ cần một người không chịu từ bỏ thì cả hai sẽ không có cách nào thoát ra được, có lẽ chỉ có người thắt nút mới gỡ mớ hỗn độn này ra được, cũng giống như chỉ có Thanh Trà mới có thể làm Hàn Hứa Phong thật sự chết tâm vậy.
“Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu biết chỗ của Thanh Trà...".
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
202 chương
126 chương
8 chương