Hãn Thê Hộ Gia
Chương 22
Bố Ngự Đình cười lạnh nhìn Bố Nhậm Vũ, đời trước người đệ đệ này ngược lại rất có tình nghĩa huynh đệ, không chỉ tiếp nhận sản nghiệp của hắn, ngay cả tiểu thiếp của hắn cũng thu về, hắn dám làm như vậy cũng là bởi vì sớm biết hai người không có quan hệ huyết thống!
Thật ra nghĩ kỹ lại, thái độ người trong nhà đối với hắn, phần lớn là lợi dụng thật lòng chỉ như thoáng qua, mà hắn cứ như vậy bị che hai mắt, không hề nhận ra, còn tưởng rằng bởi vì bản thân hắn không hay ở nhà, thế nên mọi người mới không thân với hắn, còn thỉnh thoảng đi lấy lòng bọn họ, muốn gần gũi hơn.
Hiện giờ xem ra, chính mình đời trước thật sự là ngu ngốc.
Vốn không muốn nghĩ đến, nhưng mà bọn họ đã nhắc đến chuyện cũ, vậy thì hắn cũng nên tính toán lại một chút!
"Nếu mẫu thân và đệ đệ đều nhắc đến chuyện cũ, vậy ta đây cũng tính toán một chút! Từ nhỏ nhà chúng ta cũng không phải là nghèo, kết quả mỗi ngày ta ăn khoai lang nhiều hơn ăn gạo, ngươi cùng Yến Tây đều được ăn gạo tẻ, có đôi khi ta chỉ ăn rau muối cùng cháo loãng rồi lại phải ra ngoài làm việc, nhưng các ngươi ngoài bánh bao trắng lớn còn có thịt rang trứng xào rau xanh."
"Không nói đến cái ăn, năm ta chính tuổi bị mang đến thông trên làm người học việc, kết quả nếu không phải là ta ở trường học được vài chữ, còn không biết đó căn bản không phải là học nghề mà là giấy bán làm đầy tớ, thiếu chút nữa là bị bán mà không biết gì, nếu không phải bản thân ta trốn thoát lại tìm công việc khác, chỉ sợ hiện giờ ta vẫn còn đang ngồi mài đậu. A, đúng rồi, khi ngươi đến tuổi đi học, ta chiều nào cũng phải ra ruộng làm nông, từ lúc bắt đầu lớn một chút ta đã phải làm việc, ngươi đã từng thử xuống ruộng bao giờ chưa? Chắc là chưa đi?"
Bố Nhậm Vũ không biết vì sao hắn lại nhớ rõ những việc này như vậy, chậm chạp không nói được tiếng nào. Khi hắn chưa biết đại ca không phải ruột thịt nhà mình, hắn còn đắc chí là mình được thiên vị, về sau biết rõ, càng cho rằng bản thân được sủng ái là điều đương nhiên, đại ca không phải ruột thịt thì có thể sống tốt như vậy còn đòi gì nữa? Có thể có ăn có uống, bình an lớn lên cũng đã không làm...hắn thất vọng rồi.
Trương Vi Vi yên lặng nghe, không nghĩ tới Bố Ngự Đình trước đây lại khổ như vậy, cảm thấy xót xa cho hắn rất nhiều, cảm thấy hắn thật ngốc, nếu phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, sao còn có thể trả giá vì cái nhà này như vậy, thậm chí đời trước cũng bởi vậy mà sau khi chết sớm rơi vào cảnh thê ly tử tán, tài sản bị cướp lấy, thật sự khiến cho người ta không biết phải nói gì.
"Ngươi làm đại ca còn không biết xấu hổ mà so đo với đệ muội? Hơn nữa, hiện giờ ngươi nói những lời này là có ý gì, chẳng lẽ muốn nói là chúng ta đối với ngươi không tốt, cho nên giờ ngươi định không hiếu thuận với ta và phụ thân ngươi sao? Được rồi, ngươi đã nói như vậy, chúng ta cũng tính xem những gì ngươi đã dùng hết bao nhiêu lượng bạc, chẳng lẽ những thứ đó không phải là tiền sao..."
Triệu thị thẹn quá hóa giận, đành phải đánh đòn phủ đầu, muốn ỷ vào những thứ này để bản thân không thấy chột dạ.
Bố Ngự Đình cũng không vội mà phản bác, chỉ nhàn nhạt nói:"Hai trăm lượng."
Triệu thị đột nhiên dừng nói, vẻ mặt chấn kinh nhìn hắn, lắp bắp nói: "Ngươi...ngươi vừa nói cái gì?"
Bố Ngự Đình cười lạnh, chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Triệu thị.
"Ta nói là hai trăm lượng, hai trăm lượng năm đó, dù là để ta ăn uống, rồi cả đi học, hiện giờ phải còn không ít đi?"
Triệu thị đột nhiên luống cuống, chột dạ không dám nhìn thẳng Bố Ngự Đình.
Hai trăm lượng năm đó, ngoài bà và chồng bà, không nên có người khác biết, hắn làm sao biết được?
Bố Ngự Đình thu hết vẻ mặt của bà vào trong mắt, tự nhiên càng thêm hoài nghi chân tướng lúc trước chính mình rời khỏi phụ mẫu thân sinh.
Mà Bố Nhậm Vũ nghe vậy, trong lòng dâng lên sự cảm bất an.
Người trong nhà có lẽ không biết, nhưng hắn ở ngoài lêu lổng, biết thanh danh bên ngoài của Bố Ngự Đình.
Hắn là người thủ đoạn ngoan độc, đối với người khác rất tàn nhẫn, đối với chính mình càng ác hơn, lúc trước hắn một mình bảo vệ thuyền hàng, thà rằng nửa đêm vượt qua cửa bên, tích lũy được tiền vốn, mà năm đó nghe nói hắn vừa mới mười một tuổi, một tên đầy tớ tự mình áp thuyền đi thương.
Sau này lên làm hội trưởng nghiệp đoàn ba tỉnh phía Nam, thủ đoạn lại càng khó lường, nghe nói còn xông qua Nam sơn trại, đi tìm cống phẩm, trên đường hao tổn không biết bao nhiều người, thậm chí hắn một lần còn ngã vào tuyệt cốc, dọc đường còn phải tránh né không biết bao nhiêu người đâm sau lưng, cuối cùng hắn cũng có ngày như bây giờ.
Chuyện như vậy nhiều không đếm hết, một vài thương gia từng đối lập với hắn, giờ thì người đi nơi khác, người thì sụp đổ, đến bây giờ tuy rằng hắn trẻ tuổi nhất, nhưng mà ở ba tỉnh phía Nam, hắn chỉ cần dậm chân một cái thương giới liền rung chuyển.
Người như vậy nếu đối tốt với hắn, tự nhiên hắn sẽ trả gấp trăm lần, nhưng nếu đụng vào lông của hắn, hắn sẽ không nhân từ buông tha.
Vừa nghĩ đến đây, tâm Bố Nhậm Vũ đều lạnh hơn phân nửa, tuy rằng da mặt có chút cứng, nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười, "Ài, đại ca, những chuyện đó đều đã là quá khứ, hiện giờ hà tất phải nhắc lại? Hôm nay chẳng qua là nương đến hỏi thăm tình hình ngày hôm đó ở miếu nương nương mà thôi, có chút kích động, chỉ là chút hiểu lầm thôi, chúng ta đều là người nhà, thật sự không cần thiết phải nháo thành thế này."
Bố Ngự Đình nhạt nhẽo nhìn về phía hắn, ý vị thâm trường nói, "Đều là người nhà à..."
Triệu thị cũng biết ngày hôm nay không thu được kết quả mình mong muốn, phải nói là hiện giờ bà không có gan tiếp tục nháo nữa, vội vàng về nhà thương lượng cùng chồng bà, xem có phải chuyện năm đó bị lộ ra hay không, để cho lão đại biết rõ.
Còn chuyện nữ nhi và chất nữ bị ủy khuất? Đánh đều đã đánh, còn có thể làm gì? Hiện giờ quan trọng nhất không phải là chuyện này! Triệu thị vội vàng đến cũng vội vàng đi, Bố Nhậm Vũ cũng vội vàng theo Triệu thị rời đi, chỉ sợ chờ một chút sẽ tính đến trên đầu mình.
Bọn họ đi rất vội vàng, ngay cả một câu cũng không nói liền đi luôn, rất nhanh trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Bố Ngự Đình và Trương Vi Vi.
Hắn trầm mặc đứng tại chỗ, nàng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau từng cơn.
Có lẽ trong lòng mỗi người phụ nữ đều có tình mẫu tử, nghĩ đến những ủy khuất hắn phải chịu trước đây, lại nhìn bóng lưng có chút thê lương, nàng nhịn không được tiến lên phía trước, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
"Đừng đau khổ, có thiếp ở đây!"
Bố Ngự Đình giống như bắt được bè gỗ cứu mạng, gắt gao ôm đôi tay đang ôm hắn, trên mặt không hiện lên vui buồn, trong nháy mắt vì câu nói này mà thay đổi.
Hắn hít một hơi thật sâu, từ từ bình phục cảm xúc sôi trào vừa rồi, để cho suy nghĩ của bản thân bình tĩnh lại.
Một lúc sau, Bố Ngự Đình chậm rãi nói: "Vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, vĩnh viễn!"
Trương Vi Vi do dự một chút, không biết trả lời trả lời như thế nào, nhưng mà Bố Ngự Đình không nghe được đáp án mong muốn liền nắm chặt tay nàng, cảm giác đau nhức ở tay khiến cho nàng đành phải trả lời ngay, "Được rồi, được rồi, thiếp sẽ không rời đi!" Đồng thời nhịn không được mà thầm oán, thật là, suy xét một chút cũng không được sao?
Chẳng qua là...rời đi sao? Nàng đã từng muốn, nếu là thật sự không chịu được, vậy thì rời khỏi thôi, nhưng mà gặp qua hắn bá đạo, hắn ôn nhu, tư tưởng xấu lại có những mặt khiến người thương tiếc, nàng lại không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, nàng thật sự rời khỏi được hắn sao?
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
37 chương
10 chương
10 chương
901 chương
10 chương