Tựa hồ là biết những người này đang nghĩ cái gì, Bạch Hiểu Tình đem người đang giữ trong tay tùy ý ném qua bên ám vệ, sau đó đưa tay điểm điểm gò má trên mặt.
"Nơi này, cũng có một viên độc dược trí mạng, vì phòng ngừa bản thân thời điểm bị bắt sẽ nhận lấy thống khổ sẽ tiết lộ bí mật, sát thủ đều có quy tắc của bản thân, cho nên, không phải chỉ có tử sĩ mới có thể giấu độc trong răng."
Nói xong, Bạch Hiểu Tình trở lại trên xe ngựa, chỉ là, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Triệu Tử Tu áp ở dưới thân, nhìn khuôn mặt hắn có chút phẫn nộ, Bạch Hiểu Tình không hiểu, nàng đã làm chuyện gì khiến cho hắn tức giận?
"Lấy ra."
Triệu Tử Tu đưa tay duỗi đến bên miệng Bạch Hiểu Tình nghiêm cẩn nhìn nàng, nhưng phần nghiêm cẩn này lại thêm vào tức giận. Bạch Hiểu Tình có chút không rõ, hắn là muốn thế nào?
Bạch Hiểu Tình không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn Triệu Tử Tu.
"Ta nói độc dược, nhổ ra!"
Bất mãn nhìn Bạch Hiểu Tình, cho tới nay hắn căn bản chưa hề nghĩ tới trên người Bạch Hiểu Tình sẽ mang theo độc dược, vì bồi dưỡng tử sĩ phòng ngừa bọn họ tiết lộ bí mật mới dùng thủ đoạn này, chẳng lẽ hiện tại ngay cả sát thủ cũng đều như vậy sao?
Nghĩ đến chuyện đã từng xảy ra, lại liên tưởng đến trong miệng Bạch Hiểu Tình có độc dược, hắn có chút may mắn, hoàn hảo nàng cho tới bây giờ đều không có nghĩ tới sử dụng độc dược, bằng không...
"Vẫn là nên giữ lại, dù sao không ai biết tương lai sẽ gặp phải chuyện gì. Bởi vì chúng ta đều không biết, tương lai sẽ đối mặt với cái gì, nếu có một ngày ta rơi vào tay địch muốn vũ nhục ta, độc dược này có thể giúp ta có cái chết thống khoái."
Bạch Hiểu Tình cười khẽ, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, bởi vì tỷ muội trong tổ chức đã từng bị bắt đi, trải qua việc gì nàng đều biết rất rõ, nên nàng tuyệt đối không cho phép việc như vậy phát sinh ở trên người bản thân.
"Ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện như vậy, chỉ cần ta còn sống, ta tuyệt đối sẽ không để bất luận kẻ nào chạm vào nàng."
Ý tứ của Bạch Hiểu Tình Triệu Tử Tu biết, nhưng điều đó là tuyệt đối không có khả năng xảy ra, bởi vì nữ nhân của hắn, mặc kệ là ai đánh chủ ý hắn đều sẽ không bỏ qua!
Bạch Hiểu Tình không trả lời, dù sao tương lai không phải tự mình có thể định đoạt, có lẽ tương lai một ngày nào đó nàng sẽ thật sự cần dùng tới, bởi vì nàng tuyệt sẽ không cho phép người khác tùy tiện chạm vào nàng.
Xem bộ dáng của nàng, Triệu Tử Tu cuối cùng vẫn là buông tha, bởi vì hắn biết kiên trì ép Bạch Hiểu Tình sẽ không được cái gì, hiện tại dù hắn nói cái gì cũng không thay đổi được quyết định của nàng.
"Tử Tu, một lát ta muốn tự mình xử lý người kia."
Có một số việc Triệu Tử Tu xử lý không bằng để nàng tự động thủ sẽ tốt hơn, bởi vì nàng cũng là sát thủ, đối phương sợ cái gì nàng đều biết rõ.
"Được."
Chỉ cần nàng thích là tốt rồi, hơn nữa, để Bạch Hiểu Tình có thể trở nên tàn nhẫn một chút, sẽ có thể làm cho nàng có thêm năng lực sinh tồn trên thế giới này.
Triệu Tử Tu phân phó thuộc hạ tìm một ngôi miếu đổ nát, đoàn người tiến vào trong, bên trong tro bụi rất dày, hơn nữa trong ngôi miếu đổ nát tượng phật cũng bị tổn hại nghiêm trọng, có thể thấy được, nơi này đã rất lâu không có người đến.
"Đem hắn ném đi."
Nhìn hắc y nhân trong tay ám vệ, Bạch Hiểu Tình khóe miệng mỉm cười, thật lâu, thật lâu chưa từng thử qua cảm giác thẩm vấn người khác, ở thời đại này thẩm vấn so với hiện đại thật sự là kém quá xa, căn bản làm cho người ta cảm thấy một chút khiêu chiến đều không có.
Bạch Hiểu Tình khóe môi nhếch lên nụ cười thị huyết, trong ánh mắt cũng tràn đầy tàn nhẫn, làm cho nội tâm người ta phát ra cảm giác sợ hãi.
"Ngô —— "
Bởi vì cằm bị bẻ gãy, hiện tại nam tử căn bản nói không ra lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Bạch Hiểu Tình, chỉ là Bạch Hiểu Tình không chút để ý.
Trước kia thời điểm tổ chức xử trí phản đồ, ánh mắt ngoan lệ nàng đều gặp qua, chẳng qua chỉ là hai mắt nhìn mà thôi, có cái gì đáng sợ. Hơn nữa ánh mắt như vậy cùng ánh mắt bản thân từng gặp qua kém quá xa!
Nhưng là Triệu Tử Tu không có bình tĩnh như vậy, xem hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn Bạch Hiểu Tình, Triệu Tử Tu cười lạnh một tiếng, "Ngay cả mắt cũng không muốn, vậy đào ra sẽ tốt hơn!"
"Đợi chút, " ngay khi ám vệ muốn tiến lên khoét mắt hắc y nhân xuống, Bạch Hiểu Tình lên tiếng ngăn lại, "Nếu khoét mắt xuống, hắn làm sao có thể nhìn thấy bản thân thảm đến thế nào."
Người chết cũng không sợ, đáng sợ là xem bản thân từng bước từng bước đi tới tử vong, nàng muốn người này trơ mắt mà nhìn bản thân đi đến cái chết, lại vô lực ngăn cản!
Nhìn Triệu Tử Tu gật đầu, ám vệ dừng tay, ánh mắt dừng ở trên người Bạch Hiểu Tình, không biết nàng muốn làm gì.
Mà nam tử nằm trên mặt đất hơi nhắm mắt, một bộ dù ngươi làm gì hắn cũng tuyệt đối sẽ không khai, nhưng hắn lại không biết, kỳ thực Bạch Hiểu Tình căn bản là không nghĩ sẽ hỏi hắn.
"Yên tâm, ta sẽ không hỏi ngươi bất cứ cái gì, ta vốn cũng không trông đợi ngươi sẽ tự khai, bẻ cằm của ngươi, lấy đi độc dược, chẳng qua là sợ một hồi ngươi chịu không nổi sẽ tự sát, như vậy lạc thú của ta sẽ biến mất."
Trên mặt Bạch Hiểu Tình như trước tươi cười, chỉ là nàng như vậy cũng làm cho người ta có cảm giác khủng hoảng, giống như từ bi của nàng đều biến mất trong nháy mắt.
Rõ ràng vẫn là vẫn là nàng, chẳng qua là một câu nói thôi, nhưng người trước mắt giống như thay đổi thành một người khác, toàn thân cao thấp mang theo hàn khí, ăn mòn nhân tâm.
"Ô ô —— "
Dùng sức lắc đầu ánh mắt nam tử rõ ràng cầu xin, mắt của hắn dừng ở trên người Triệu Tử Tu, hiện tại hắn không cần cầu bọn họ thả hắn, bởi vì hắn biết điều này căn bản là không có khả năng, hiện tại hi vọng duy nhất là những người này có thể cho hắn một cái chết thống khoái không cần tra tấn.
Đáng tiếc là, hắn cầu sai người rồi. Triệu Tử Tu đối với Bạch Hiểu Tình tuyệt đối là nói gì nghe nấy, chỉ cần Bạch Hiểu Tình nói không cho hắn chết, như vậy chỉ cần Triệu Tử Tu ở đây, hắn tuyệt đối không chết được!
"Không cần cầu, hôm nay ngươi cầu bất luận kẻ nào cũng đều không hữu dụng, cũng không cần nghĩ lấy tin tức để đổi lấy cái chết thống khoái, ta nói cho ngươi biết, cho dù ngươi không nói ta cũng có thể đoán được, hôm nay người sai các ngươi đến giết ta nếu không phải thái tử thì chính là Thành vương, bằng không sẽ không thể lựa chọn được sát thủ hạng nhất như các ngươi."
Bạch Hiểu Tình tàn nhẫn cười, cuối cùng nói ra một câu khiến nam tử triệt để mất hi vọng, "Kỳ thực các ngươi căn bản là đi tìm chết, mặc kệ là Thái tử hay Thành vương, bọn họ cũng đều biết ta ở bên người Tử Tu, các ngươi chẳng qua là vì để dò xét thực lực của ta mà thôi."
Nhàn nhạt nói một câu làm nam tử lâm vào tuyệt vọng, nguyên lai bọn họ cho rằng chuyện này chỉ đơn giản thôi, không nghĩ tới lại là như vậy, đối phương biết sự tồn tại của Bạch Hiểu Tình, như vậy nói đúng là bọn họ căn bản không muốn hắn còn sống trở về, thì ra là thế a!
"Hiện tại đã biết, nhưng đã quá muộn, nhớ kỹ kiếp sau làm người nên có nhãn lực một chút."
Bạch Hiểu Tình nói lời này cực kì sắc bén, từng câu chữ câu đều khiến hắn biết, bọn họ là bị lợi dụng, Triệu Tử Tu có chút không rõ, hãm hại Triệu Tử Hằng cùng Triệu Tử Việt như vậy có ích lợi gì.
Chỉ là lúc này hắn nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh rất nhỏ, hắn rốt cục hiểu mục đích của nàng, thật không ngờ bên ngoài vẫn còn có người khác, hiển nhiên là cá lọt lưới.
Xem ra Bạch Hiểu Tình chính là nói cho hắn nghe, không biết tổ chức sát thủ sau khi biết, hai người kia sẽ có kết cục gì, có phải từ nay về sau sẽ khó mà an giấc hay không?
"Ha ha, rốt cục đi rồi, quả nhiên là thiếu kiên nhẫn " Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng cười, xem vẻ mặt nam tử phía dưới đang kinh ngạc.
"Thế nào, cho là ta không biết các ngươi bên ngoài có người tiếp ứng sao, không thể không nói, hắn là người có nhãn lực, biết tiến vào cũng không thể nào cứu được ngươi, cho nên hắn nghe lén tin tức để về báo lại với tổ chức, coi như là lập công lớn, bất quá, lại không biết là tin tức sai."
Trong lúc đó, nam tử mới hiểu vừa rồi nàng nói không phải cho hắn nghe, mà là nói cho người bên ngoài nghe, nguyên lai Bạch Hiểu Tình ngay từ đầu đã biết đến sự tồn tại của hắn rồi.
"Ha ha, không nên gấp gáp, hiện tại ta liền xử lý ngươi, ngươi không phải muốn giết ta sao, hiện tại ta liền cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết." Nói xong, Bạch Hiểu Tình đi về phía trước hai bước, lại bị Triệu Tử Tu kéo lại.
"Người như thế không đáng giá làm ô uế tay nàng." Vốn dĩ hi vọng Bạch Hiểu Tình có thể tàn nhẫn một chút, nhưng nhìn thấy nàng muốn giết người, Triệu Tử Tu phát hiện không tha cho hắn ta cuối cùng lại biến thành bản thân nàng, hắn không muốn đôi tay nàng lại nhiễm máu tươi.
"Yên tâm, Tử Tu, ta giày vò người cho tới bây giờ đều không thấy máu."
Liếc mắt nhìn nam tử một cái, Bạch Hiểu Tình không chút khách khí cho một quyền vào mặt, nháy mắt, toàn bộ răng của nam tử đều bị đánh rớt.
Xem bộ dáng Bạch Hiểu Tình kiên trì, rốt cục, Triệu Tử Tu vẫn thỏa hiệp, tuy rằng không biết nam tử này nơi nào chọc tới Bạch Hiểu Tình, nhưng hắn vẫn thấy thân thể nàng nồng đậm khó chịu, nàng đã muốn phát tiết, như vậy liền tùy ý nàng.
Mọi người thấy được một màn như vậy cũng không khỏi hít một hơi, bọn họ thế nào đều không ngờ thiếu nữ thoạt nhìn ôn nhu lại đáng sợ như vậy!
"Như vậy, ta không cần lo lắng ngươi cắn lưỡi tự sát, nhưng một hồi đem cằm của ngươi dỡ xuống, sẽ không nghe được ngươi kêu la thảm thiết, như vậy không phải tra tấn sẽ thiếu rất nhiều lạc thú sao?"
Nam tử nhìn Bạch Hiểu Tình, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, đây thật sự là Bạch Hiểu Tình sao, làm sao có thể đáng sợ như vậy, không phải nói nàng là một người từ bi ngu xuẩn sao?
"Ta nghĩ ngươi đã chuẩn bị tốt để hưởng thụ rồi, không cần lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy, nếu ngươi dễ dàng chết, ta không phải là chơi không vui sao?"
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
34 chương
34 chương
33 chương
59 chương
37 chương
234 chương
19 chương