Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu
Chương 125
Edit: susublue
"Thế nào? Nghe thấy chuyện này cảm thấy rất bất ngờ sao?" Phượng Nghiêu nhìn Bạch Hiểu Tình, trong mắt có chút lo lắng, ai da, ai nghe thấy mặt mình không phải là thật cũng đều sẽ không thoải mái, điều này cũng hợp tình hợp lý thôi.
"Nếu ta nói cho ngươi biết gương mặt yêu nghiệt lúc này của người là giả, thật ra ngươi trông rất xấu, ngươi sẽ cảm thấy rất vui sao?" Bạch Hiểu Tình không khách sáo hừ lạnh, đối với Phượng Nghiêu, Bạch Hiểu Tình luôn tỏ thái độ khó chịu, rõ ràng đã sớm biết, bây giờ lại làm bộ như vừa mới biết chuyện khuôn mặt của nàng vốn không phải thật.
Thật ra Bạch Hiểu Tình biết hắn cũng làm theo lẽ thường thôi, dù sao trước kia, khi Bạch Hiểu Tình làm sát thủ, thứ các nàng am hiểu nhất chính là diễn trò, cho nên người khác có diễn trò hay không, tất nhiên chỉ cần liếc mắt liền biết rõ.
"Bạch Hiểu Tình, Bạch cô nương! Ta chỉ nói mặt của ngươi bị bí thuật thay đổi, ta chưa từng nói ngươi xấu mà!" Nghe thấy lời nói của Bạch Hiểu Tình, bỗng nhiên Phượng Nghiêu cảm thấy mình đang nói chuyện với người trên trời, nếu không, vì sao hắn nói vậy mà Bạch Hiểu Tình lại hiểu theo cách khác được chứ.
Phượng Nghiêu không biết, vừa rồi Bạch Hiểu Tình cố ý nói như vậy.
Bởi vì Bạch Hiểu Tình không muốn để hắn biết ý nghĩ trong lòng, dù sao hắn đã lừa gạt nàng, như vậy vì sao nàng phải cho hắn biết suy nghĩ của mình chứ?
"Nếu không xấu vậy vì sao phải thay đổi mặt của mình, chẳng lẽ bởi vì ta ghét bỏ gương mặt lúc trước của mình quá đẹp sao?" Giọng nói của Bạch Hiểu Tình đầy khinh thường, khinh bỉ Phượng Nghiêu, giống như đang nói, ngươi cho là trên đời này ai cũng ngu ngốc như ngươi sao?
Trong nháy mắt, Phượng Nghiêu bị á khẩu, khóe miệng run rẩy, nếu nói đến việc dùng bí thuật để thay đổi mặt mình, điều trước tiên nên nghĩ tới phải là vì muốn che giấu gì đó chứ, nhưng Bạch Hiểu Tình lại nghĩ là muốn che đậy khuôn mặt xấu sao?
Nhíu mày nhìn biểu cảm của Phượng Nghiêu, Bạch Hiểu Tình hơi bĩu môi.
"Chẳng lẽ ngươi có dị nghị với lời của ta sao?" Hình như nàng cũng không có nói sai cái gì cả, mọi chuyện vốn dĩ là như vậy mà không phải sao?
Lắc đầu như cái máy, "Ngươi đợi chút, tuy rằng hiện tại ngươi đã tỉnh lại, nhưng thân thể vẫn không tốt, ta đi xem thử coi thuốc của ngươi đã nấu xong chưa..."
Hiện tại Phượng Nghiêu cảm thấy mình không thể nói chuyện với người trước mặt được nữa, đã như vậy, thì không cần nói nữa, nếu không, để cho người khác nghĩ hắn cũng điên giống nàng sẽ không tốt lắm!
Nhìn bộ dáng Phượng Nghiêu chạy trối chết, khóe miệng Bạch Hiểu Tình mỉm cười, hừ hừ, đây là kết cục của việc nói dối!
Thật ra sao Bạch Hiểu Tình có thể không biết ý của Phượng Nghiêu, nhưng hiện tại nàng không thể nói gì cả, cũng không có biện pháp nào khác.
Hơn nữa để Phượng Nghiêu cho rằng nàng hoàn toàn không hoài nghi về thân thế của mình cũng không phải chuyện xấu, nàng có thể cảm giác được sau lưng Phượng Nghiêu còn có người khác nữa, những tin tức này thậm chí bao gồm cả thân thế của nàng cũng đều do nam nhân kia cho phép hắn nói, nếu không, sao Phượng Nghiêu lại giấu nàng lâu như vậy mới chịu nói cho nàng biết về thân thế của mình.
Cho nên, hiện tại Bạch Hiểu Tình làm tất cả những thứ này đều là nàng cố ý!
"Uống thuốc đi, trong khoảng thời gian này ngươi thật sự đã chịu khổ rồi."
Nhớ tới lúc đó nhìn thấy thương thế trên người Bạch Hiểu Tình, vào lúc ấy, Phượng Nghiêu thật sự muốn giết hết tất cả mọi người trên đời này, vết thương đỏ thẫm chằng chịt trên da thịt, làm cho người ta cảm thấy ghê người.
Lúc đó nếu không phải hắn tới kịp, nói không chừng hiện tại Bạch Hiểu Tình đã bị người ta làm bẩn.
"Yên tâm đi, cho dù ngươi không tới, ta cũng sẽ không để những người đó chạm vào ta, bởi vì bọn họ không có tư cách." Ngược lại không phải là Bạch Hiểu Tình tự cao tự đại, vào lúc ấy tuy rằng thân thể nàng vô lực, nhưng không có nghĩa là võ công bị phế, chỉ cần nàng có võ công, muốn giết những người đó tuyệt đối không phải là vấn đề.
Bỗng nhiên nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói những lời này, Phượng Nghiêu sờ mũi, vẻ mặt vừa rồi của hắn rõ ràng như vậy sao, trong lòng nghĩ cái gì đều bị Bạch Hiểu Tình nhìn thấu hết ư?
"Đúng rồi, phía bên này ta xảy ra chuyện, Tấn Thiên quốc có biết hay không?"
Tuy rằng lúc đó Bạch Hiểu Tình bị thương không nhẹ, nhưng tuyệt đối không phải không biết, nàng hi vọng Triệu Tử Tu không biết, nếu không, Triệu Tử Tu tuyệt đối sẽ đuổi tới Quỹ quốc.
"Triệu Tử Tu biết ngươi bị dụng hình, nhưng cụ thể thế nào thủ hạ của hắn không dám nói ra."
Phượng Nghiêu không nói vì sao ám vệ không nói ra, bởi vì chuyện này trong lòng Bạch Hiểu Tình biết rõ nhất, một khi nói ra, lúc này Triệu Tử Tu tuyệt đối không thể ngồi im ở Tấn Thiên quốc, sợ là đã sớm đến Quỹ quốc.
"Hơn nữa..." Do dự một chút Phượng Nghiêu vẫn nói tiếp, "Hiện tại Triệu Tử Tu chưa tới hoàn toàn là vì nhóm ám vệ đó nghe mệnh lệnh của ngươi thề sống chết ngăn cản, diẽ[email protected] hơn nữa bởi vì mệnh lệnh của ngươi, nên ít nhiều gì Triệu Tử Tu cũng có chút kiêng kị, cho nên mới chưa tới Quỹ quốc."
Về điểm ấy Phượng Nghiêu thấy rất khó hiểu, đám người bên Triệu Tử Tu đều kiêu ngạo bất tuân, nàng làm thế nào mà khiến họ phục tùng vậy?
"Có vấn đề gì thì hỏi thẳng đi, đừng dùng ánh mắt mơ hồ lộn xộn này để nhìn ta!"
"Vậy ngươi nói cho ta nghe xem ngươi phục tùng ám vệ của Triệu Tử Tu thế nào, phải biết rằng, những người đó ngoài Triệu Tử Tu ra sẽ không nghe theo mệnh lệnh của bất kỳ kẻ nào, nhưng hiện tại bọn họ lại vì ngươi mà ngay cả mệnh lệnh của Triệu Tử Tu cũng không nghe."
Bạch Hiểu Tình liếc mắt khinh thường nhìn Phượng Nghiêu, thấy vậy hắn thật sự muốn bóp chết Bạch Hiểu Tình.
" Vấn đề đơn giản như vậy mà ngươi cũng hỏi sao, nếu Triệu Tử Tu đến đó, căn bản chính là chịu chết, sao họ lại để Triệu Tử Tu đi chịu chết, cho nên đây là việc làm theo lý thường, còn chuyện vì sao lại nghe mệnh lệnh của ta..."
Hình như Bạch Hiểu Tình nhớ tới chuyện gì đó, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, làm Phượng Nghiêu thấy ngoài ý muốn, rất ít khi nhìn thấy Bạch Hiểu Tình cười như vậy, nàng đang nghĩ tới chuyện gì?
"Thật ra đáp án cũng rất đơn giản, sở dĩ bọn họ nghe mệnh lệnh của ta hoàn toàn là vì bị ta đánh đến thuần phục." Nhớ ngày đó Bạch Hiểu Tình đang bị trọng thương lại liều mạng đánh một trận với họ, sau đó Bạch Hiểu Tình đã được đám hán tử này bội phục.
Phượng Nghiêu nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói vậy, khóe mắt hơi giật giật, quả nhiên không thể đối xử với nàng ta như nữ nhân!
"Phượng Nghiêu, bây giờ ta chuẩn bị trở về, giúp ta chuẩn bị một con ngựa."
"Quên đi, vẫn là ta tiễn ngươi một đoạn đường, đến biên cảnh ngươi tự trở về, hiện tại một mình ngươi không dễ dàng rời khỏi đây như vậy, dù sao đám người tra khảo vấn đã chết, hiện tại mọi người đều cho rằng những người đó là ngươi giết."
Rơi vào đường cùng, Bạch Hiểu Tình chỉ có thể để Phượng Nghiêu đưa đến nàng đến biên cảnh.
......
Một con ngựa đi trên đường.
Một người mặc áo xanh giục ngựa chạy như bay, để lại cát bụi mù mịt phía sau, diễn[dàn/llequy1d00n trên mặt của nàng có vẻ sốt ruột, hình như là có chuyện gì rất quan trọng, không ngừng quất ngựa.
Đã chạy nhiều ngày, nàng không ngừng truyền tin cho đám ám vệ, mỗi một người đều cùng hỏi một vấn đề, khi nào Bạch Hiểu Tình trở về, xem ra trong khoảng thời gian này tình huống của Triệu Tử Tu cũng không tốt đẹp gì!
Thật ra tình huống của Triệu Tử Tu không phải không tốt, mà cực kỳ hỏng bét mới đúng, hiện tại không biết tại sao Triệu Tử Tu lại biết tin họ đưa Bạch Hiểu Tình đến quân doanh khao thưởng tam quân, nói cái gì mà phải đến Quỹ quốc.
Nếu không phải quản gia nói lúc Bạch Hiểu Tình rời đi có kêu Triệu Tử Tu chờ nàng trở lại, thì không chừng hiện tại Triệu Tử Tu đã sớm bay đến Quỹ quốc rồi.
Khi Bạch Hiểu Tình biết tin tức này, cũng chỉ có thể thầm than Triệu Tử Tu tùy hứng, chẳng lẽ hắn không biết nếu hắn đến Quỹ quốc sẽ rất nguy hiểm sao, chẳng lẽ hắn không biết một khi hắn đến Quỹ quốc, thì tất cả những hy sinh của nàng đều uổng phí sao?
Thật ra không phải Triệu Tử Tu không biết, mà thật sự không có cách nào thừa nhận, nhất là trơ mắt nhìn Bạch Hiểu Tình bị bắt đi ngay trước mặt hắn, hắn luôn tự trách, bây giờ lại nghe được mấy tin tức này, hắn thật sự muốn điên rồi!
Mà hiện tại Bạch Hiểu Tình liên tục chạy bốn ngày ba đêm đã làm chết hai con ngựa, nhưng Bạch Hiểu Tình cũng không thèm nghỉ ngơi, lúc này nếu đổi lại là một nữ tử bình thường sợ đã sớm sụp đổ rồi, hiện tại trong lòng nàng chỉ có Triệu Tử Tu, thầm nghĩ muốn nói cho Triệu Tử Tu biết nàng đã trở lại, bình an về bên cạnh hắn.
"Các ngươi cút ngay cho bổn vương, nếu bây giờ không cút, cho dù Tình Nhi trở lại cầu xin cho các ngươi cũng vô dụng."
Lúc Bạch Hiểu Tình vừa đến cửa phủ Lệ Vương liền nghe thấy giọng nói của Triệu Tử Tu, cả người nàng lập tức cứng đờ tại chỗ, hiện tại nàng mới cảm thấy sợ, sợ bản thân chết ở nơi đó, nếu như vậy, đời này nàng có sẽ không có cơ hội gặp lại Triệu Tử Tu nữa.
"Vương gia, hiện tại Bạch cô nương đã được cứu, ngươi không cần lo lắng, nói không chừng hai ngày nữa sẽ trở lại."
Hiện tại ám vệ bên cạnh Triệu Tử Tu đang làm hết chức trách ngăn cản hắn, bọn họ đều biết nếu Triệu Tử Tu đến Quỹ quốc sẽ có kết quả gì.
"Bổn vương mặc kệ, hiện tại bổn vương muốn nhìn thấy Tình Nhi." Nói xong, đẩy cửa ra, không để ý lời khuyên can, chuẩn bị đến Quỹ quốc đưa Bạch Hiểu Tình trở về, nhưng thật không ngờ sau khi mở cửa ra lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
"Tử Tu, ta đã trở lại."
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
612 chương
54 chương
20 chương
126 chương
1 chương