Hàn nha kiếp
Chương 4 : Sinh như hạ hoa
Tác giả: Thịnh Nhan
Người dịch: Michelle Yip
Người cô đơn, sẽ cho rằng thời gian là hoang mạc, vĩnh viễn không thể vượt qua. Người đang yêu, luôn cho rằng thời gian như dòng nước, dù lưu luyến cũng không thể níu giữ. Nhưng vị thần điều khiển mặt trời, quản lí bốn mùa, chưa từng dừng lại, cũng chưa từng tăng tốc bước chân lãnh khốc của ngài.
Mùa hè sắp đến.
Buổi chiều tịch mịch, trong Hoa Vũ đình viện, Từ Huy Dạ đã say đến mười phần. Hắn tựa vào ghế mềm, tay trái nâng chung rượu, tay phải cầm kiếm, chậm rãi vẩy kiếm. Kiếm quang như dải lụa trắng tung bay, những cánh hồng rơi rụng như trận mưa hoa.
Liên Tú Nhân mang băng vải và kim sang dược tiến tới, giúp Từ Huy Dạ thay thuốc. Hắn không chịu phối hợp, vừa lắc đầu vừa hỏi:
“Nàng ấy và Triệu Phù Phong ra ngoài rồi sao?”
Liên Tú Nhân trầm giọng đáp:
“Phải, tiểu thư muốn mua quần áo, Triệu công tử theo người ra phố.”
Tay Từ Huy Dạ đột nhiên co lại, khẩu khí nhẹ hẫng:
“Thì ra nàng vẫn còn biết nói chuyện. Ta cứ tưởng nàng bị câm.”
Liên Tú Nhân miễn cưỡng thở dài một hơi, vén ống tay áo hắn, chỉ thấy vết thương đã đóng vẩy lại hở miệng. Nàng cắn môi:
“Công tử nếu cứ hành hạ thân mình, dù ta ngày ngày đến thay thuốc, chỉ là uổng công.”
Từ Huy Dạ xoa lên má nàng, khẩy nhẹ khuyên tai:
“Sao, nàng đau lòng hả?”
Liên Tú Nhân không ngờ hắn say rồi lại khinh bạc như thế, đứng dậy nói:
“Mong công tử tự trọng. Nếu chẳng phải tiểu thư dặn dò ta chiếu cố người, ta đã không …”
Lời nói chưa dứt đột nhiên ngừng lại. Hắn vươn tay kéo một cái, nàng đứng chưa vững, ngã vào người hắn. Cảm giác được vết thương của hắn lại rỉ máu, nàng không dám né tránh, khẩn cầu:
“Công tử, thương tích của người …”
Hai mắt Từ Huy Dạ đỏ lựng, tràn ngập tia máu, nắn cằm nàng thốt:
“Hừm, nữ nhân khẩu thị tâm phi, là tự nàng muốn quan tâm ta đó.”
“Phải thì sao?”
Nàng đỏ mặt:
“Không có nghĩa là ngươi được phép khinh bạc ta.”
“Ta không được phép?”
Từ Huy Dạ áp vào má nàng:
“Không được phép sao?”
Đáy mắt hắn không thấy sóng tình, chỉ lóe lên tia sáng lạnh lẽo trong đêm tối. Liên Tú Nhân toàn thân run rẩy, không biết nên làm thế nào. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ vào môi nàng, từ nông đến sâu, khiến nàng quên mất xung quanh. Ngay khi nàng vươn nhẹ đầu lưỡi đáp lại, hắn đột nhiên rời ra, ngắm nhìn đôi má đỏ hồng đẫm mồ hôi của nàng.
Liên Tú Nhân vội nhắm ghịt mắt:
“Từ khi theo hầu tiểu thư đến Cô Tô, gặp công tử tại Hổ Khâu, ta chưa từng quên ngươi. Trước giờ ta không nghĩ rằng, tiểu thư sẽ giữ ngươi lại nhà, ta …”
Nàng phát giác bàn tay hắn vuốt nhẹ mái tóc mình. Thanh âm hắn trầm trầm:
“Ta làm sao không biết, tỉnh hay mộng đều tưởng đến nàng.”
Nàng vui mừng đến nín thở.
Từ Huy Dạ cởi y phục nàng, ấn xuống vô số nụ hôn. Hơi thở hắn như cây cối mùa thu, tràn ngập khí vị điêu tàn. Hắn tựa vào lồng ngực nàng, mê mang thốt:
“Từ khi gặp nàng, ta như điên đảo đêm ngày, không khắc nào quên được. Lúc ăn, lúc ngủ, rút kiếm cũng vì nàng, chỉ để một lần nữa được gặp nàng. Nhưng nàng là tôn nữ của Liên Tử Quy, đại tiểu thư khuê các, muốn đứng từ xa nhìn nàng cũng khó khăn. Ta cuối cùng đợi được thời khắc này, Khoái Tuyết, nàng là của ta, chỉ là của ta.”
Liên Tú Nhân buông rủ tay, nắm chặt lớp đệm gấm trên ghế dài. Từ đầu chí cuối, nàng đều mang tư thế của một kẻ chết chìm trong dòng nước. Một cánh hồng bị vùi dập từ trên ghế rơi xuống mặt đất. Ban đầu cánh hoa trắng tinh khiết, chớp mắt rơi rụng thành bùn, vẫn còn lưu lại chút hương, tựa như tình yêu nhỏ bé mà bi thương của nàng.
Phường Thọ An là nơi tập trung cửa hàng trang sức và y phục đứng đầu Lâm An, trong “Mộng lương lục” hình dung rằng “cực kì tinh xảo, trước nay hiếm thấy, thứ gì cũng có”.
Triệu Phù Phong theo Giang Khoái Tuyết đi chợ, khổ sở than:
“Khoái Tuyết, tiểu thư có phải đi mua xiêm y không? Sao đến liếc nhìn cũng không thèm nhìn vậy.”
Giang Khoái Tuyết uể oải đáp:
“Ừm, ta chỉ muốn đến nơi náo nhiệt đông người đi dạo một chút. Ta không muốn cả ngày ngồi lì trong nhà nữa.”
Triệu Phù Phong thở dài:
“Còn gặp ác mộng sao? Tiểu thư biết bản thân gầy lắm rồi không? Có một số chuyện, cần từ từ mới quên được.”
Giang Khoái Tuyết dừng bước, trừng mắt với y:
“Quên? Trừ khi ta chết.”
Triệu Phù Phong nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Long Sát đã mai một vô tung, dùng ảnh hưởng của Liên gia cùng nỗ lực của Thần Đao Môn đều không thể truy ra nguyên cớ nào chúng động thủ, tiểu như cần gì làm khổ bản thân như vậy?”
Giang Khoái Tuyết nhấn mạnh từng chữ:
“Ta còn sống ngày nào, ngày đó nhất định không quên thù hận.”
“Bộ dạng tiểu thư bây giờ, bảo sao ta yên tâm rời đi được?”
Giang Khoái Tuyết phát run, sóng mắt như nước hồ ngưng tụ thành băng, chậm chạp thốt:
“Muốn huynh ngày nào cũng đi theo ta, kì thực là tính tình trẻ con của ta, thích làm nũng. Huynh cứ yên tâm mà đi, ta tự biết chiếu cố bản thân.”
Triệu Phù Phong cười khổ:
“Tiểu thư không hỏi ta vì sao muốn đi à?”
Giang Khoái Tuyết cười lạnh:
“Huynh đã nói muốn đi, ta hỏi hay không hỏi, liệu có gì quan trọng?”
Nàng vốn cá tính kiêu ngạo, bất kể không nỡ thế nào, sẽ không dựa dẫm, càng không cầu người.
Triệu Phù Phong đột nhiên nắm tay nàng, không để nàng né tránh:
“Tiểu thư yên tâm, ta tìm ‘để dã già(1)’ rồi sẽ trở lại.”
Giang Khoái Tuyết ngạc nhiên:
“Huynh biết ‘để dả già’ sao? Đó chỉ là ghi chép khó chứng thực trong sách cổ, hoặc giả tìm được, cũng vị tất có thể giải độc hàn nha. Huống hồ Phất Lâm Quốc(2) xa tận chân trời, ta … chỉ sợ đợi huynh không nổi.”
Giọng điệu Triệu Phù Phong sôi sục:
“Tiểu thư nhất định phải đợi ta quay lại. Vì độc hàn nha, Khoái Tuyết sống mà chịu áp lực và khổ sở như vậy, ta không chịu được. Một ngày nào đó, ta muốn nàng có thể cười thật thống khoái, thoải mái khóc to, không cần kiêng kỵ.”
Ánh mặt trời mùa hạ bao phủ cơ thể, khiến Giang Khoái Tuyết cảm giác nóng bức đau đớn. Nàng đã sớm biết, với tấm thân vô dụng của mình mà yêu phải một thiếu niên thích hành tẩu, nhất định chịu cô đơn. Nàng chỉ là không biết, ngày đó đến nhanh như vậy.
Nụ cười của nàng quá bi thương, khiến y không dám đối mặt. Nàng nắm chặt bàn tay y, trong lòng than thầm: Nếu huynh nhất định đi, ta muốn để lại trong huynh hình ảnh chia li vui vẻ nhất.
Dưới bóng trùng dương, Triệu Phù Phong ngắm nhìn Giang Khoái Tuyết, tình cảm sâu thẳm trong tâm tư đong đầy như trời cao đất rộng. Từ khi gặp gỡ đến ly biệt, chẳng qua chỉ được nửa năm, mà sự cảm mến đã thâm trọng như vậy.
Hương thơm cơ thể nàng chậm rãi lan tỏa, đến hương hoa cỏ ngày hè cũng không thể mai một. Y như say sưa, lại cố gắng áp chế sóng tình. Kì thực khi bắt đầu y đã biết, nàng là một cô nương yêu chỉ để trong lòng, những thân mật giữa tình nhân sẽ hại đến tính mạng cả hai, nhưng tất cả lo lắng đều không che giấu được qua nụ cười.
Y trầm giọng:
“Khoái Tuyết, ta không biết yêu tiểu thư thế nào mới đủ. Ta từng gặp được một vị theo Bà La Môn ở nước Thiên Trúc. Ngài nói với ta, thế giới sau một kiếp sẽ hủy diệt, tức là bắt đầu lại lần nữa. Hi vọng chúng ta sau mỗi kiếp đều có thể ở cùng nhau.”
Giang Khoái Tuyết tựa đầu lên vai y, cười khẽ:
“Một kiếp có bốn mươi ba ức hai vạn năm sao. Ta không cần lâu như vậy, như bây giờ, đã là rất vui vẻ.”
Nàng nghiêng đầu nhìn Triệu Phù Phong, ánh nắng xuyên kẽ lá rọi xuống, quầng sáng vàng bao phủ lấy y. Nàng tự nhủ:
“Thật muốn phóng túng bản thân cùng huynh thân cận một lần, biến ta thành tình nhân thực sự, dẫu chết cũng được, nhưng lại không nỡ xa huynh, không nỡ như loài hoa chỉ lưu hương mùa hạ.”
Thiếu niên thiếu nữ sóng vai dưới tàng cây, dương quang rạng rỡ, gió nồng lướt trên gương mặt, bóng mây trôi lửng lờ qua sườn núi xanh biếc, quang cảnh biến ảo, đẹp đẽ không gì tả nổi.
“Phù Phong, khi huynh già rồi còn nhớ khoảnh khắc này không? Huynh thỉnh thoảng sẽ nhớ ta chứ?”
“Ơ, ta không cần thiết nhớ, tiểu thư phải mỗi khắc đều nhắc nhở ta.”
Nàng kín đáo thở dài:
“Huynh an ủi ta thế này không được rồi. Chúng ta đều biết, ta không thể đi cùng huynh lâu như vậy.”
Đôi mắt Triệu Phù Phong ẩn ước, kìm nén không nổi một giọt lệ rơi trúng mái tóc nàng. Y giữ chặt vai nàng, xương cốt mềm mại, da thịt mỏng manh. Dù cảm giác được hô hấp yếu ớt của nàng, nhưng khi chạm phải cơ thể lạnh như băng, y bỗng run rẩy.
Giang Khoái Tuyết thấy y bất động nhìn mình, nét mặt tràn đầy bi thương. Nàng không thích y như vậy, nhẹ nhàng ấn sâu vào gò má y, nói bằng giọng điệu vui vẻ:
“Ta và Phù Phong gặp nhau hoài không chán.”
Cảm thấy được ngón tay mảnh khảnh mơn man gương mặt, xuân phong lướt nhẹ cùng lắm chỉ thế này, thanh âm y càng khó nhọc:
“Phải, vĩnh viễn không chán.”
Đôi mắt nàng trong vắt, nàng nói:
“Phù Phong, huynh xoay lưng lại đi.”
Y không hiểu ý, làm theo lời nàng, một lúc lâu mới nghe nàng nói:
“Được rồi, huynh quay lại đi.”
Y chuyển đầu, nín thở, tim đập nhanh, máu nóng bốc lên đỉnh đầu.
Thiếu nữ đã trút bỏ toàn bộ y phục, lặng lẽ đứng dưới nắng, đôi chân trắng muốt đạp lên thảm cỏ xanh, thân thể mảnh mai như thân cây ngày xuân, da dẻ trong suốt như cánh hoa. Nàng thản nhiên nhìn y, tròng mắt đen thẳm phản chiếu bầu trời, áng mây và cả gương mặt y.
Nàng dịu dàng thốt:
“Phù Phong, huynh nhất định phải nghi nhớ ta, nhất định không được quên ta.”
Thâm ý ẩn bên trong lời lẽ đã triệu tiêu dục vọng của y. Lệ nóng đong đầy hai mắt, tầm nhìn dần trở nên mờ nhạt, không còn trông rõ người ngọc trước mặt nữa.
Nàng nghiêm nghị ngẩng lên đôi chút:
“Kì thực, lúc gặp Phù Phong dưới gốc thạch nam, ta vui vô cùng. Ta muốn huynh ghi nhớ ta, cả đời chỉ yêu mình ta, không động tâm cùng bất cứ nữ tử nào khác. Dù hiện tại phải chết, nếu có thể sống trong lòng Phù Phong, ta sẽ rất hạnh phúc.”
Y không kìm được, ôm nàng vào lòng, không dám dùng lực. Nhưng thân thể nàng mỏng manh đến nỗi không thể tưởng tượng, lại dán sát vào y, lấp trọn tâm tư cô độc của thiếu niên, khiến linh hồn y được thỏa mãn. Y nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi nàng, chỉ mới chạm vào, sự mềm mại ngọt ngào làm y như sắp tan chảy. Y không cách nào vượt quá giới hạn, cam tâm tình nguyện đón nhận sự tàn nhẫn của nàng.
Rất lâu. Y lưu luyến không nỡ rời môi nàng, trầm giọng lên tiếng:
“Chúng ta đi thôi. Tú Nhân và Huy Dạ đang đợi ở dịch đình.”
Nàng ở trước mặt y vận lại y phục, ung dung ưu nhã. Y gác bên cạnh, ngón tay cắm sâu vào đất. Cuối cùng chỉ còn lại đai lưng, nàng thả dài đung đưa trước mặt y nói:
“Huynh giúp ta.”
Y vòng đai lưng quanh eo nàng, cảm giác như không chịu nổi một cái siết, cơ mồ dụng lực một chút sẽ vỡ.
Vẻ mặt nàng tinh nghịch:
“Ta không còn sức đi nữa rồi.”
Y nhận lệnh, bồng nàng xuống sườn núi, xuyên qua cánh đồng. Nông dân đang canh tác trên đồng dụi mắt dữ dội, không dám tin những gì nhìn thấy, chỉ có con trâu vẫn nhàn nhã phẩy đuôi, cúi đầu gặm cỏ. Lúc ra đến quang đạo, y do dự một chút, thấy nàng lơ đểnh cười khúc khích, liền bỏ mặc những ánh mắt ngạc nhiên và dị nghị của mọi người lại phía sau.
Từ Huy Dạ trông thấy đôi tình nhân bỏ mặc thế tục, quấn quýt không rời nọ đang tiến lại, cảm giác máu trong tim từ từ dâng trào, căng đầy đến mức muốn phá vỡ lồng ngực, mặc cho hắn uống bao nhiêu rượu ướp lạnh, cũng không thể hạ nhiệt.
Triệu Phù Phong cáo biệt mọi người, khẩn cầu Từ Huy Dạ và Tú Nhân chiếu cố Khoái Tuyết. Hai người đó không nói gì, chỉ gật đầu.
Giang Khoái Tuyết chầm chậm thả tay y ra, chợt thốt:
“Phù Phong, huynh không cần đi …”
Nàng ngập ngừng, tiếp:
“Đợi ta đi rồi, huynh hãy đi.”
Nàng rời dịch đình mà không quay đầu lại, leo lên xe ngựa, không muốn y nhìn thấy đôi mắt trào lệ, trống rỗng với nỗi tuyệt vọng. Trên đời không còn ai yêu ngươi như ta, ta cũng không yêu ai trên thế gian này như yêu ngươi. Vậy mà ngươi nhẫn tâm bỏ ta ra đi, ta cũng không muốn vì ngươi mà gượng cười.
Triệu Phù Phong giương mắt nhìn xe ngựa đi về phía thành trì, mang theo người y yêu thương nhất rời ra dần. Ly biệt dẫu cho đau khổ, thiếu niên như cơn gió này vẫn tràn đầy lòng tin: y nhất định sẽ mang ‘để dã già’ về, chữa cho nàng có thể tự do mà yêu, tự do mà hận.
(1): Theriac, là loại thuốc nổi tiếng từ ngoại quốc truyền vào nhà Đường qua Con đường Tơ lụa, xuất xứ từ Hy Lạp. Nó có vị đắng và cay, không độc, trị bách bệnh. Công dụng lớn nhất là trị độc, phong do chó hoang, dã thú, độc xà cắn phải. Loại thuốc này hỗn hợp nhiều thành phần.
(2): Theo miêu tả từ những cổ thư Đường triều, bên kia biển tây có một quốc gia phồn thịnh, có nền y thuật phát triển. Qua tra cứu nhiều tài liệu, chứng thực đó là vùng đất Istanbul của Thổ Nhĩ Kỳ hiện tại. Thời kì đó thành trì này còn được xưng là đế chế La Mã phương Đông.
Truyện khác cùng thể loại
525 chương
38 chương
250 chương
35 chương
50 chương
156 chương
133 chương
14 chương
72 chương