Hàn mai

Chương 5

Lúc này nàng nghĩ rằng mình sẽ chết, không còn muốn nghĩ đến điều gì, chỉ muốn hát lên khúc ca chờ đợi đó. Cái gì mà là báo ứng, y nói đều đúng, nàng trước sau gì đều là người của Hàn gia, nàng cũng phải chịu tội, dù năm đó nàng không oán hận dùng dấu ấn nung trừng trị Luân vương thì vẫn có thể có kết quả này. Bất cứ kẻ nào có lời lẽ động chạm đến mẫu thân của nàng, dù là vô tình hay hữu ý nàng đều không tha thứ. Người đời có thể mắng nàng ngoan độc, có thể nói nàng dã tâm tàn nhẫn nhưng không thể làm thấp hình tượng của mẫu thân. Cả Hàn gia này bao gồm nàng có thế là kẻ xấu, nhưng nhất định không bao gồm mẫu thân của nàng. Bỏ qua đi, nàng quá mệt mỏi rồi, lúc này cũng như mẫu thân, nàng muốn hát lên một khúc rồi có thể chết đi, giống như ngọn lửa tàn bùng lên rồi tắt. Giữa đêm tối có một thanh âm khi thì vút cao, khi thì trầm lắng, khi chan chứa yêu thương, khi như chìm xuống đáy vực của sự cô đơn tuyệt vọng... Càng nghe càng thấy rung động tâm can, đánh thức tâm hồn con người. Hai người cận vệ của Tử Luân đứng gác bên ngoài không tránh khỏi cảm giác đờ đẫn, quả thực như muốn cuốn vào thanh âm tuyệt diệu mà bi thương đó. Thanh âm của nàng mỗi lúc một vọng xa, giống như những đợt sóng thăm thẳm đánh vào màn đêm tĩnh lặng như tờ. Dương Tử Luân nghỉ trên lầu hai, hắn nghĩ đêm nay là đêm đầu tiên hắn ngon giấc sau cái chết của Bạch Hương, nhưng thực sự khi vừa đặt lưng xuống giường hắn đã chập chờn trằn trọc, điều mà hắn mơ thấy nhiều nhất chính là Bạch Hương... Hắn nghe thấy một âm thanh nhói lòng khiến cho người ta muốn khóc, mỗi lúc lại có thể khiến người khác đau triệt nội tâm, cảm giác người đang ca khúc nhạc này cũng sắp tan biến... Chờ đợi mênh mông, khổ đau tuyệt vọng, âm dương cách biệt... chẳng phải chính là tâm trạng của hắn sao? Hắn đang hoang mang thì thanh âm đó đứt quãng rồi biến mất. Hắn ngồi dậy, gọi thuộc hạ của mình là Đường Thuận vào, tra hỏi xem kẻ nào vừa hát giữa đêm khuya. Đường Thuận sắc mặt bối rối rồi cũng bẩm báo: - Bệ hạ, tiếng hát phát ra từ nhà kho, thần e là... Hắn trừng mắt, gân máu trong mắt lại nổi lên, siết chặt nắm tay, tức giận ra lệnh cho thuộc hạ: - Làm cho ả câm miệng, tránh để quấy nhiễu người khác! Hắn và dứt lời, một thị vệ canh gác dưới kho đã hốt hoảng chạy lên bẩm báo. Chuyện là hai người họ canh gác ngoài kho nghe thấy tiếng ca đột ngột đứt quãng, cảm thấy trong kho yên ắng dị thường bèn thử mở cửa, đem đuốc vào soi... - Muôn tâu bệ hạ, người trong kho đã.... Dường như đã chết! Hắn phẫn nộ hung hăng bước xuống kho, người đàn bà này, tại sao có thể chết dễ dàng như vậy? Không phải một tay hắn băm nát trước mộ phần Bạch Hương, ả làm sao có thể tự chết như vậy? Thuộc hạ hướng ngọn đuốc soi phía nàng cho hắn nhìn rõ. Hàn Mai tĩnh lặng khép chặt đôi mắt phượng, tuy bộ dạng tiều tụy khốn khổ nhưng vẫn xinh đẹp tựa một đóa hoa mai mọc trên băng tuyết như chính tên gọi của nàng. Đặc biệt trên môi nàng còn lưu lại một nụ cười nhẹ, mãn nguyện thoải mái vô cùng. Nụ cười đó làm Tử Luân vô cùng chướng mắt. Ả muốn trêu tức hắn, gương mặt hạnh phúc vô tư kia thực sự giả tạo, ả muốn tìm đến cái chết để trốn tránh sự đền tội, thậm chí còn tỏ ra thanh thản vui vẻ như vậy thách thức hắn, y hệt như gần năm năm trước ả đã cười trên sự nhục nhã của hắn. Hắn không thể ngờ rằng, giây phút nàng chấp nhận bước vào cái chết, tâm tư của nàng không hề có một tia vướng bận đến hắn, nụ cười đó dành cho Lam Mặc. Lam Mặc, nàng yêu thích y... Lam Mặc, nàng phải từ biệt y... Nàng không thể tu luyện đắc đạo để ở bên y mãi mãi, nhưng là một linh hồn thì nàng có thể tồn tại bất diệt, sinh tử lúc này thực sự nhẹ nhàng... Dương Tử Luân rống giận, dùng chân đạp vào mình nàng mà hét lớn. Đôi mắt kia vẫn nhắm nghiền. Đường Thuận can ngăn hắn, gã cảm nhận người phụ nữ này có thể chưa chết. Gã cúi xuống đưa tay lên mũi kiếm tra rồi lại chạm vào động mạch cổ. - Bệ hạ, nàng chưa chết, chỉ là hôn mê sâu, còn có sốt cao do vết thương trên vai sưng tấy... - Giữ lại cái mạng của ả bằng mọi giá, nhất định phải đem đến trước mộ Bạch Hương mà tế sống! Dương Tử Luân nhanh chóng xoay người rời đi. ... ... Đường Thuận nhận mệnh lệnh giữ lại sinh mạng cho nàng, không dám để nàng trong kho ẩm thấp nên bèn dùng một căn phòng kế bên phòng mình cho nàng ở, thuê đại phu chữa trị, bên ngoài vẫn cho người canh gác ngày đêm không dám khinh suất. Hàn Mai vẫn trong cơn hôn mê mặc dù tình trạng có khá hơn, trong lúc trông coi nàng, gã thường thấy nàng lẩm nhẩm một cái tên: " Lam Mặc" Đường Thuận vẫn không tin được người con gái xinh đẹp thuần khiết này lại là Hàn thái hậu nổi danh một thời đứng đầu chi phối hậu cung, tuy gã trước đây chưa từng có cơ hội trông qua thái hậu nhưng cũng không nghĩ nàng lại trẻ như vậy. Đặc biệt bây giờ nhìn đi nhìn lại đều thấy nàng thánh thiện diễm lệ động lòng người, người như có thể từng độc ác như loài rắn, vì quyền lực làm hại vô số người? Có điều, kẻ thù mà chủ nhân gã đã khắc cốt ghi tâm không dễ gì nhầm lẫn., rõ ràng nàng cũng nhận ra Luân đế và định bỏ chạy... Hàn gia gây tội lỗi còn chưa đủ, nàng còn đắc tội với Luân đế, giết hại người hắn yêu thương nhất một cách man rợ, số kiếp của nàng không cần biết cũng đoán được. Có lẽ mỹ nhân vốn là họa, người càng đẹp thì càng độc, Đường Thuận tự nhắc nhở mình không được phép chủ quan... ... ... Buổi tối hôm sau tình trạng của nàng đã khá lên nhiều, Đường Thuận cũng đoán rằng nàng sắp tỉnh lại. Lúc này Dương Tử Luân cũng bước vào xem chừng, khi thấy Đường Thuận có vẻ đãi ngộ với nàng tốt quá mức, gương mặt hắn lập tức có biểu hiện không hài lòng. - Đường Thuận, ta đã nói rằng chỉ cần giữ lại tính mạng ả, không cần đãi ngộ đến mức này! - Tâu bệ hạ...- Đường Thuận ái ngại nhìn hắn - Đợi sau khi nàng tỉnh lại, chắc chắn đảm bảo tính mạng... Tử Luân bước về phía giường quan sát. Mỹ nhân nằm đó hơi thở đều đặn, gương mặt thoải mái bình yên như đang ngủ, không hề có một dấu hiệu ưu tư đau khổ, trên môi thoáng chốc lại cười mỉm vô tư có phần ngây ngốc. Lửa giận bùng phát, hắn không hề suy nghĩ thêm, lập tức vươn tay muốn thô lỗ ném kẻ thù ra khỏi giường. Đường Thuận vội lại ngăn cản cầu xin: - Bệ hạ, nếu người làm vậy, vết thương sẽ càng nặng thêm, nàng ta không thể bảo toàn tính mạng cho đến lúc về kinh thành! Tử Luân đặt nàng xuống, lời của Đường Thuận nói cũng có lý, nhưng người đàn bà này là nỗi oán hận lớn nhất của hắn, hắn không cho phép ả thanh thản. Hắn quan sát thấy tình trạng của nàng đã khá hơn, bèn bắt buộc Đường Thuận mang nàng xuống kho rồi tìm cách làm cho nàng phải tỉnh lại ngay. Đường Thuận không ngăn được hắn, đành nhìn những thuộc hạ khác đem nước lạnh dội lên nàng. Sau một cơn ho sặc sụa, Hàn Mai yếu ớt mở mắt. Nàng biết mình không chết, thật nực cười... Luân đế không để nàng chết, nàng biết hắn muốn mang nàng về cung xét xử như những tội đồ Hàn gia, phải chịu nhục hình đau đớn đến chết... Cũng là cái chết. chỉ là cái chết đau đớn hơn mà thôi. Chết rồi thì không có đau đớn. Lam Mặc từng nói người tu đạo như hắn cũng từng chịu qua những thử thách khắc nghiệt, giày vò thân xác để đạt cảnh giới cao. Nàng không nên sợ hãi. Lam Mặc trước đây không biết đã chịu khổ hình gì mới đạt đến cảnh giới tĩnh tại như vậy. Nếu nàng có thể bình tĩnh hơn y, y nhất định sẽ không thể xem thường nàng, nghĩ đến vậy nàng có thể vui vẻ mà mỉm cười khẽ. Nàng không để ý đến trong mắt kẻ đối diện ngập tràn sát khí. Chính Tử Luân cũng không ngờ rằng sau hơn ba năm người đàn bà này lại trở nên thản nhiên như vậy, còn có thể trước mặt hắn mà lơ đãng cười. Trước đây hình ảnh Hàn thái hậu lạnh lùng kiêu ngạo, âm ngoan hiểm độc không kẻ nào dám đến gần thì bây giờ ả lại đạt đến một trình độ thâm hiểm khác ư? Có thể bình tĩnh như vậy, còn có thể vô tư giả tạo như vậy. Hắn bươc tới, hung bạo bóp chặt cằm nàng, Hàn Mai vì đau mà kêu lên một tiếng, gương mặt bị giữ nhìn thẳng người đối diện.